Thập Niên 70: Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện
Chương 19:
Tam Đốn La Bặc
25/08/2023
Ấn tượng đầu tiên, thứ đầu tiên con người nhìn thấy thường là sắc đẹp.
Nhân cách hay những thứ sâu sắc hơn đều là thứ nhất thời không thể nhìn ra.
Căn phòng của hai vợ chồng son ở trong nhà họ Tạ này có một cửa sổ rất sáng, bên cửa sổ thủy tinh trồng một cây hạnh.
Hạnh chín đã bị hái sạch, chỉ còn lại vài chiếc lá thưa thớt.
Ánh sáng loang lổ, gió thổi nhẹ nhàng, sau bữa trưa đại viện im lặng.
Nằm một lúc, Lâm Tiêu Đồng đứng dậy, lấy chiếc bút máy hôm nay đã mua ra.
Cô thử một chút, phát hiện mực ra đều, viết chữ trơn nhẵn lưu loát, là một cây bút máy tốt.
Cô tìm được giấy viết thư trong ngăn kéo, sau đó duỗi thẳng người lên, cầm lấy bút suy nghĩ một chút, viết xuống:
[Đồng chí Tạ Nghệ:
Mở thư tốt lành!
Tất cả bọn phản động đều là hổ giấy. Em vô cùng hối tiếc vì đã không kịp nói lời tạm biệt với anh vào buổi sáng lúc anh rời đi.
Hôm nay em đến cung tiêu xã mua vải cho cha mẹ, nhìn thấy một cây bút máy màu đen.
Cảm thấy rất thích hợp với anh nên đã mua về, nghĩ rằng có thể tặng cho anh, để anh dùng để viết thư nhà là thích hợp nhất.
Thời tiết nóng đã giảm dần, khi huấn luyện anh cũng phải chú ý thân thể, chớ quá liều mạng.
Chờ em dưỡng tốt thân thể, em sẽ tìm thời gian tới phương nam thăm anh.
Phong thư này qua loa mấy lời. Chỉ cảm thấy giấy ngắn lời dài, không thể nói hết.
Thuận lợi tốt lành, mong đợi hy vọng
Tiêu Đồng vào mùa hè năm 1975.]
Cô nhìn bức thư đã viết xong, chữ viết xinh đẹp, tâm tư nhỏ của thiếu nữ đều giấu ở trong giấy.
"Không hổ là mình, lúc trước xem cuốn sách kia cũng đã học được chút tinh túy."
Ngày khác sẽ đi gửi thư.
Sau khi viết xong cô ngồi một mình ở bên cửa sổ ngẩn người, nhìn một hồi ánh mắt dần dần mơ hồ, cuối cùng cô ghé vào bên cửa sổ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Lâm Tiêu Đồng tỉnh dậy thì cảm thấy eo mỏi tay đau, các bộ phận trên cơ thể đều rất nhức mỏi.
"Ôi chao cái eo già của tôi, sắp gãy xương tới nơi rồi."
Lâm Tiêu Đồng mặc quần áo xong thì xoa bóp cánh tay rồi đến nhà chính ăn sáng.
Cao Tú Lan cũng biết Lâm Tiêu Đồng không thạo việc bếp núc, cho nên bình thường một ngày ba bữa đều do Cao Tú Lan chuẩn bị.
Hôm nay Tạ Đại Cước phải đến xưởng cơ khí, ông vội vàng ăn xong rồi đi trước.
Lâm Tiêu Đồng vừa đến nhà chính đã nhận ra ba vị đầu sỏ đang tụ tập xì xào bàn tán gì đó trong đại viện Hạnh Hoa, nghị luận vô cùng sôi nổi.
"Sáng nay tôi nghe dì Tôn của nhà máy thực phẩm số hai nói rằng giữa trưa hôm qua có người nhìn thấy Hạ Thải Vân, mẹ của Phó Chính Cương đến nhà máy tìm Triệu Tĩnh Hương đấy." Trương Đại Chủy thạo tin há to miệng vừa nói vừa thoăn thoắt dán vỏ giấy.
Nhân cách hay những thứ sâu sắc hơn đều là thứ nhất thời không thể nhìn ra.
Căn phòng của hai vợ chồng son ở trong nhà họ Tạ này có một cửa sổ rất sáng, bên cửa sổ thủy tinh trồng một cây hạnh.
Hạnh chín đã bị hái sạch, chỉ còn lại vài chiếc lá thưa thớt.
Ánh sáng loang lổ, gió thổi nhẹ nhàng, sau bữa trưa đại viện im lặng.
Nằm một lúc, Lâm Tiêu Đồng đứng dậy, lấy chiếc bút máy hôm nay đã mua ra.
Cô thử một chút, phát hiện mực ra đều, viết chữ trơn nhẵn lưu loát, là một cây bút máy tốt.
Cô tìm được giấy viết thư trong ngăn kéo, sau đó duỗi thẳng người lên, cầm lấy bút suy nghĩ một chút, viết xuống:
[Đồng chí Tạ Nghệ:
Mở thư tốt lành!
Tất cả bọn phản động đều là hổ giấy. Em vô cùng hối tiếc vì đã không kịp nói lời tạm biệt với anh vào buổi sáng lúc anh rời đi.
Hôm nay em đến cung tiêu xã mua vải cho cha mẹ, nhìn thấy một cây bút máy màu đen.
Cảm thấy rất thích hợp với anh nên đã mua về, nghĩ rằng có thể tặng cho anh, để anh dùng để viết thư nhà là thích hợp nhất.
Thời tiết nóng đã giảm dần, khi huấn luyện anh cũng phải chú ý thân thể, chớ quá liều mạng.
Chờ em dưỡng tốt thân thể, em sẽ tìm thời gian tới phương nam thăm anh.
Phong thư này qua loa mấy lời. Chỉ cảm thấy giấy ngắn lời dài, không thể nói hết.
Thuận lợi tốt lành, mong đợi hy vọng
Tiêu Đồng vào mùa hè năm 1975.]
Cô nhìn bức thư đã viết xong, chữ viết xinh đẹp, tâm tư nhỏ của thiếu nữ đều giấu ở trong giấy.
"Không hổ là mình, lúc trước xem cuốn sách kia cũng đã học được chút tinh túy."
Ngày khác sẽ đi gửi thư.
Sau khi viết xong cô ngồi một mình ở bên cửa sổ ngẩn người, nhìn một hồi ánh mắt dần dần mơ hồ, cuối cùng cô ghé vào bên cửa sổ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Lâm Tiêu Đồng tỉnh dậy thì cảm thấy eo mỏi tay đau, các bộ phận trên cơ thể đều rất nhức mỏi.
"Ôi chao cái eo già của tôi, sắp gãy xương tới nơi rồi."
Lâm Tiêu Đồng mặc quần áo xong thì xoa bóp cánh tay rồi đến nhà chính ăn sáng.
Cao Tú Lan cũng biết Lâm Tiêu Đồng không thạo việc bếp núc, cho nên bình thường một ngày ba bữa đều do Cao Tú Lan chuẩn bị.
Hôm nay Tạ Đại Cước phải đến xưởng cơ khí, ông vội vàng ăn xong rồi đi trước.
Lâm Tiêu Đồng vừa đến nhà chính đã nhận ra ba vị đầu sỏ đang tụ tập xì xào bàn tán gì đó trong đại viện Hạnh Hoa, nghị luận vô cùng sôi nổi.
"Sáng nay tôi nghe dì Tôn của nhà máy thực phẩm số hai nói rằng giữa trưa hôm qua có người nhìn thấy Hạ Thải Vân, mẹ của Phó Chính Cương đến nhà máy tìm Triệu Tĩnh Hương đấy." Trương Đại Chủy thạo tin há to miệng vừa nói vừa thoăn thoắt dán vỏ giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.