Thập Niên 70: Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện
Chương 34:
Tam Đốn La Bặc
26/08/2023
"Ông xem đi, con lẳng lơ đó đánh tôi ra nông nỗi này, ông xem này."
Hạ Thải Vân trực tiếp vạch cổ áo của mình cho Phó Văn Lỗi xem vết thương.
"Bà dừng lại ngay, chớ làm bậy, con trai vẫn còn ở đây."
Phó Văn Lỗi bị động tác suồng sã của Hạ Thải Vân làm cho sắc mặc chuyển đen rồi đỏ, đỏ rồi đen, khuôn mặt chữ quốc trở thành cái bảng màu.
"Hạ Thải Vân, tôi không rảnh để càn quấy với bà đâu, muốn nói gì thì nói đi, đừng cứ cả ngày hệt như người đàn bà chanh chua thế, bà còn chê mình chưa đủ mất mặt sao?"
Phó Văn Lỗi không hiểu vì sao Hạ Thải Vân vừa chạm mặt Triệu Vân Vân thì lại tựa như mất trí đến vậy.
"Đều đã đến tuổi làm mẹ chồng cả rồi, bà cư xử có chừng mực một chút được không."
"Đừng có cả ngày chỉ biết khóc lóc cãi cọ ầm ĩ, nhân duyên của con trai đều bị bà phá hỏng rồi."
Phó Văn Lỗi nhìn Hạ Thải Vân nằm trên giường giả chết, đáy lòng bắt đầu hoài nghi lựa chọn lúc trước của mình.
"Khá lắm Phó Văn Lỗi, tôi bị con dâu đánh thành như vậy, mà ông thậm chí còn chẳng muốn đến nhà họ Triệu đòi bọn họ giải thích."
Hạ Thải Vân hệt như bị giẫm phải đuôi chồn, chỉ thẳng mũi Phó Văn Lỗi mà chửi bới.
"Ông cũng đừng quên, lúc đầu ông đến nhà tôi cưới tôi đã nói với tôi những gì."
"Tôi bị người ta đánh ra nông nỗi này, ông thật vô lương tâm."
"Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, đừng vô cớ gây rối, Triệu Vân Vân gầy yếu như thế sao lại làm mẹ bị thương được?"
Phó Chính Cương nhìn Hạ Thải Vân như kẻ điên, bực bội lên tiếng khuyên nhủ.
"Được lắm Phó Chính Cương, con còn chưa cưới vợ đã quên mẹ con luôn rồi."
"Chính Trạch của mẹ à! Con mau quay về đi, con trai của tôi ơi, mẹ con khổ tâm quá mà."
Hạ Thải Vân nằm trên giường một khóc hai nháo ba thắt cổ.
"Gần đây ông cụ nhà họ Phó lại xảy ra chuyện gì hả? Làm sao mà cãi nhau ầm ĩ hệt như đang hát tuồng vậy."
"Hạ Thải Vân gào thét y hệt đàn ông sắp chết ấy."
"Phải đó phải đó, tôi đang ngủ mà suýt nữa cũng bị hù chết rồi."
Hàng xóm gần nhà họ Phó cùng tụ tập bàn luận sôi nổi.
"Mẹ ơi, tay nghề của mẹ tuyệt vời quá, quần áo mẹ may trông còn đẹp hơn mua ở cửa hàng bách hóa đấy."
Lâm Tiêu Đồng cầm chiếc áo khoác nỉ mà Cao Tú Lan vừa may xong, cô không khỏi mở miệng khen ngợi tay nghề của Cao Tú Lan.
Chiếc áo khoác này có cổ áo là kiểu dáng viên lĩnh cổ tròn, càng tôn lên vẻ hoạt bát đáng yêu.
Mà chiếc áo Cao Tú Lan may cho dì út Cảnh Thiến thì cổ áo được thiết kế hình tam giác ngược, trông dịu dàng tri thức hơn.
Quần áo được cắt may vừa vặn, kiểu dáng phẳng phiu, kết hợp với cúc áo bốn lỗ và hoa văn nhựa màu nâu mà Cao Tú Lan đã cẩn thận lựa chọn.
Hạ Thải Vân trực tiếp vạch cổ áo của mình cho Phó Văn Lỗi xem vết thương.
"Bà dừng lại ngay, chớ làm bậy, con trai vẫn còn ở đây."
Phó Văn Lỗi bị động tác suồng sã của Hạ Thải Vân làm cho sắc mặc chuyển đen rồi đỏ, đỏ rồi đen, khuôn mặt chữ quốc trở thành cái bảng màu.
"Hạ Thải Vân, tôi không rảnh để càn quấy với bà đâu, muốn nói gì thì nói đi, đừng cứ cả ngày hệt như người đàn bà chanh chua thế, bà còn chê mình chưa đủ mất mặt sao?"
Phó Văn Lỗi không hiểu vì sao Hạ Thải Vân vừa chạm mặt Triệu Vân Vân thì lại tựa như mất trí đến vậy.
"Đều đã đến tuổi làm mẹ chồng cả rồi, bà cư xử có chừng mực một chút được không."
"Đừng có cả ngày chỉ biết khóc lóc cãi cọ ầm ĩ, nhân duyên của con trai đều bị bà phá hỏng rồi."
Phó Văn Lỗi nhìn Hạ Thải Vân nằm trên giường giả chết, đáy lòng bắt đầu hoài nghi lựa chọn lúc trước của mình.
"Khá lắm Phó Văn Lỗi, tôi bị con dâu đánh thành như vậy, mà ông thậm chí còn chẳng muốn đến nhà họ Triệu đòi bọn họ giải thích."
Hạ Thải Vân hệt như bị giẫm phải đuôi chồn, chỉ thẳng mũi Phó Văn Lỗi mà chửi bới.
"Ông cũng đừng quên, lúc đầu ông đến nhà tôi cưới tôi đã nói với tôi những gì."
"Tôi bị người ta đánh ra nông nỗi này, ông thật vô lương tâm."
"Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, đừng vô cớ gây rối, Triệu Vân Vân gầy yếu như thế sao lại làm mẹ bị thương được?"
Phó Chính Cương nhìn Hạ Thải Vân như kẻ điên, bực bội lên tiếng khuyên nhủ.
"Được lắm Phó Chính Cương, con còn chưa cưới vợ đã quên mẹ con luôn rồi."
"Chính Trạch của mẹ à! Con mau quay về đi, con trai của tôi ơi, mẹ con khổ tâm quá mà."
Hạ Thải Vân nằm trên giường một khóc hai nháo ba thắt cổ.
"Gần đây ông cụ nhà họ Phó lại xảy ra chuyện gì hả? Làm sao mà cãi nhau ầm ĩ hệt như đang hát tuồng vậy."
"Hạ Thải Vân gào thét y hệt đàn ông sắp chết ấy."
"Phải đó phải đó, tôi đang ngủ mà suýt nữa cũng bị hù chết rồi."
Hàng xóm gần nhà họ Phó cùng tụ tập bàn luận sôi nổi.
"Mẹ ơi, tay nghề của mẹ tuyệt vời quá, quần áo mẹ may trông còn đẹp hơn mua ở cửa hàng bách hóa đấy."
Lâm Tiêu Đồng cầm chiếc áo khoác nỉ mà Cao Tú Lan vừa may xong, cô không khỏi mở miệng khen ngợi tay nghề của Cao Tú Lan.
Chiếc áo khoác này có cổ áo là kiểu dáng viên lĩnh cổ tròn, càng tôn lên vẻ hoạt bát đáng yêu.
Mà chiếc áo Cao Tú Lan may cho dì út Cảnh Thiến thì cổ áo được thiết kế hình tam giác ngược, trông dịu dàng tri thức hơn.
Quần áo được cắt may vừa vặn, kiểu dáng phẳng phiu, kết hợp với cúc áo bốn lỗ và hoa văn nhựa màu nâu mà Cao Tú Lan đã cẩn thận lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.