Thập Niên 70: Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa
Chương 21: Cô Cũng Rất Thích Diễn Kịch
Từ Tửu
26/06/2023
Tưởng Vân tìm một chỗ dưới bóng cây để ngồi một lúc, nơi trú ẩn trong Tinh Hà đã thu thập các tài nguyên có thể được thu thập gần đó, mô hình chữa bệnh đã sản xuất ra một chai thuốc màu nâu đỏ, trên hướng dẫn có nói chai thuốc có tác dụng giảm đau và tăng cường thể chất, Tưởng Vân lập tức uống ngay một ngụm.
Cừ thật, cái này có mùi rỉ sét, cảm giác giống như đang uống một chai nước rỉ sét cũ vậy.
Nhưng mà, đau nhức trên người cũng bị áp chế, thay vào đó là từng đợt ấm áp, trong ấm áp thậm chí còn có chút châm chích, da thịt trên người có hơi ngứa ngáy.
Tưởng Vân ngồi dưới bóng cây khoảng mười lăm phút, thím Khiên Ngưu và những người đến sau đã đuổi kịp tiến độ và vượt qua cô gần ba mươi thước. Tưởng Vân nhìn thoáng qua phương hướng của Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa, thấy hai người họ đang ngồi xổm trên bờ ruộng nhổ cỏ, cô hít một hơi thật sâu rồi cầm cuốc tiếp tục làm cỏ.
Khi cô vẫn âm thầm quan sát Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa, Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa cũng âm thầm quan sát cô.
"Mẫn Mẫn, rốt cuộc thì Tưởng Vân kia có phải là người thành phố hay không, sao dáng vẻ vung cuốc của cô ấy lại ra dáng như vậy?" Trương Xuân Hoa nghi ngờ hỏi.
Trong lòng Bạch Mẫn cũng buồn bực: "Nói không chừng trước đây cô ấy đã từng sống ở nông thôn, cũng trải qua việc đồng áng."
"Nhưng cô ấy làm vậy để làm gì, cô ấy không biết mệt à? Mình chỉ nhổ một ít cỏ như vậy thôi mà đã mệt muốn xỉu rồi."
Bạch Mẫn trợn mắt nói: "Cậu không muốn ra sức làm việc là bởi vì người trong nhà đã đưa tiền và gửi phiếu cho cậu, có lẽ điều kiện trong nhà của Tưởng Vân không tốt lắm, không gửi cho cô ấy thì sao?"
"Cậu nhìn cái bánh cô ấy ăn trên đường đi, chỗ nào giống điều kiện gia đình không được tốt lắm hả?" Trương Xuân Hoa tức giận đứng dậy, ném cỏ dại trong tay xuống đất, tháo găng tay bỏ vào túi, nói với Bạch Mẫn: "Mình phải tìm cô ấy để nói chuyện, khuyên cô ấy nên làm việc chậm một chút, cô ấy làm nhanh như vậy, ngược lại dường như hai chúng ta là đồ phế vật vậy."
"Hơn nữa, cô ấy cũng không quen thuộc nơi này, ngộ nhỡ mệt mỏi sinh bệnh thì làm sao bây giờ?"
Bạch Mẫn cũng tháo găng tay rồi đi theo Trương Xuân Hoa đến chỗ Tưởng Vân đang làm việc.
Hai người họ đi tới bờ ruộng bên cạnh Tưởng Vân, Tưởng Vân cũng chú ý đến hai người họ, đặt cuốc xuống đi tới, hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Lý do ban đầu mà Trương Xuân Hoa đã nghĩ ra xong cũng không thốt ra miệng được.
Những lời ích kỷ như vậy, sao cô ấy có thể nói ra được đây?
“Tưởng Vân ơi Tưởng Vân, cô làm việc chậm lại một chút, nếu không sẽ khiến hai chúng tôi trở thành đồ vô dụng mất!”
Lời này cô ấy không thể nói ra được!
Trương Xuân Hoa ấp úng cả buổi trời, nhưng vẫn nặn không ra được nửa chữ.
Trong lòng Bạch Mẫn xem thường, nói: "Chỉ là chúng tôi thấy cô làm việc chậm như vậy, lo lắng không biết cô có lương thực để ăn hay không, hoặc là đội sản xuất cho lương thực không đủ..."
Trước kia Bạch Mẫn tìm thử mọi cách để kiểm tra cô, lúc này đột nhiên cô ta lại nói những lời như vậy, đương nhiên là Tưởng Vân phải trở nên cảnh giác.
Cô cũng rất thích diễn kịch nên cũng thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt đầy u sầu nói: "Lương thực mà đội sản xuất đưa cho tôi, thật sự không đủ ăn...Chẳng lẽ hai người đủ ăn sao?"
"Cũng không đủ, nghe mấy thanh niên trí thức cũ ở khu thanh niên trí thức nói, có thể đào một ít rau dại để ăn tạm, sau khi thu hoạch vụ hè cũng sẽ chia chút lương thực, sau đó lại chờ thu hoạch vụ thu, hai chúng tôi dự định qua mấy ngày nữa sẽ đi đến thị trấn Thạch Đường, để coi có chỗ nào bán lương thực hay không, nếu không thì đến huyện Cản Hải xem như nào, cô có muốn đi cùng không?"
Tưởng Vân suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Trước khi đi thì gọi cho tôi một tiếng, chúng ta cùng đi."
Cừ thật, cái này có mùi rỉ sét, cảm giác giống như đang uống một chai nước rỉ sét cũ vậy.
Nhưng mà, đau nhức trên người cũng bị áp chế, thay vào đó là từng đợt ấm áp, trong ấm áp thậm chí còn có chút châm chích, da thịt trên người có hơi ngứa ngáy.
Tưởng Vân ngồi dưới bóng cây khoảng mười lăm phút, thím Khiên Ngưu và những người đến sau đã đuổi kịp tiến độ và vượt qua cô gần ba mươi thước. Tưởng Vân nhìn thoáng qua phương hướng của Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa, thấy hai người họ đang ngồi xổm trên bờ ruộng nhổ cỏ, cô hít một hơi thật sâu rồi cầm cuốc tiếp tục làm cỏ.
Khi cô vẫn âm thầm quan sát Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa, Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa cũng âm thầm quan sát cô.
"Mẫn Mẫn, rốt cuộc thì Tưởng Vân kia có phải là người thành phố hay không, sao dáng vẻ vung cuốc của cô ấy lại ra dáng như vậy?" Trương Xuân Hoa nghi ngờ hỏi.
Trong lòng Bạch Mẫn cũng buồn bực: "Nói không chừng trước đây cô ấy đã từng sống ở nông thôn, cũng trải qua việc đồng áng."
"Nhưng cô ấy làm vậy để làm gì, cô ấy không biết mệt à? Mình chỉ nhổ một ít cỏ như vậy thôi mà đã mệt muốn xỉu rồi."
Bạch Mẫn trợn mắt nói: "Cậu không muốn ra sức làm việc là bởi vì người trong nhà đã đưa tiền và gửi phiếu cho cậu, có lẽ điều kiện trong nhà của Tưởng Vân không tốt lắm, không gửi cho cô ấy thì sao?"
"Cậu nhìn cái bánh cô ấy ăn trên đường đi, chỗ nào giống điều kiện gia đình không được tốt lắm hả?" Trương Xuân Hoa tức giận đứng dậy, ném cỏ dại trong tay xuống đất, tháo găng tay bỏ vào túi, nói với Bạch Mẫn: "Mình phải tìm cô ấy để nói chuyện, khuyên cô ấy nên làm việc chậm một chút, cô ấy làm nhanh như vậy, ngược lại dường như hai chúng ta là đồ phế vật vậy."
"Hơn nữa, cô ấy cũng không quen thuộc nơi này, ngộ nhỡ mệt mỏi sinh bệnh thì làm sao bây giờ?"
Bạch Mẫn cũng tháo găng tay rồi đi theo Trương Xuân Hoa đến chỗ Tưởng Vân đang làm việc.
Hai người họ đi tới bờ ruộng bên cạnh Tưởng Vân, Tưởng Vân cũng chú ý đến hai người họ, đặt cuốc xuống đi tới, hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Lý do ban đầu mà Trương Xuân Hoa đã nghĩ ra xong cũng không thốt ra miệng được.
Những lời ích kỷ như vậy, sao cô ấy có thể nói ra được đây?
“Tưởng Vân ơi Tưởng Vân, cô làm việc chậm lại một chút, nếu không sẽ khiến hai chúng tôi trở thành đồ vô dụng mất!”
Lời này cô ấy không thể nói ra được!
Trương Xuân Hoa ấp úng cả buổi trời, nhưng vẫn nặn không ra được nửa chữ.
Trong lòng Bạch Mẫn xem thường, nói: "Chỉ là chúng tôi thấy cô làm việc chậm như vậy, lo lắng không biết cô có lương thực để ăn hay không, hoặc là đội sản xuất cho lương thực không đủ..."
Trước kia Bạch Mẫn tìm thử mọi cách để kiểm tra cô, lúc này đột nhiên cô ta lại nói những lời như vậy, đương nhiên là Tưởng Vân phải trở nên cảnh giác.
Cô cũng rất thích diễn kịch nên cũng thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt đầy u sầu nói: "Lương thực mà đội sản xuất đưa cho tôi, thật sự không đủ ăn...Chẳng lẽ hai người đủ ăn sao?"
"Cũng không đủ, nghe mấy thanh niên trí thức cũ ở khu thanh niên trí thức nói, có thể đào một ít rau dại để ăn tạm, sau khi thu hoạch vụ hè cũng sẽ chia chút lương thực, sau đó lại chờ thu hoạch vụ thu, hai chúng tôi dự định qua mấy ngày nữa sẽ đi đến thị trấn Thạch Đường, để coi có chỗ nào bán lương thực hay không, nếu không thì đến huyện Cản Hải xem như nào, cô có muốn đi cùng không?"
Tưởng Vân suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Trước khi đi thì gọi cho tôi một tiếng, chúng ta cùng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.