Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian
Chương 23: Giao Dịch 1
Nhiên Nhiên An
01/10/2022
Đến cổng điểm thanh niên trí thức, An Nhiên nhận lấy chậu, nói lời cảm ơn với Tiêu Thành An.
Tiêu Thành An cười nói: “Không cần khách sáo như vậy.”
An Nhiên nhìn người trước mặt lúc cười có một má lúm đồng tiền, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại biến thành hình trăng lưỡi liềm, người hiền lành, từ chó sói biến thành chó con, ai mà chịu được.
Cô biết ngoại hình của Tiêu Thành An xuất sắc, nhưng không nghĩ tới lại có thể khiến người khác phạm tội như vậy, tướng mạo của anh ở thời đại này cũng không nổi, hiện tại mọi người đều thích nam sinh mặt vuông, lông mày rậm, mắt to, nhưng cô không phải nha, cô thích diện mạo như vậy, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.
An Nhiên đỏ mặt nói với Tiêu Thành An: “Anh đừng cười.”
Tiêu Thành An nghi hoặc nhìn về phía cô, nhưng vẫn rất nghe lời thu lại nụ cười, khẩn trương hỏi An Nhiên: “Sao vậy? Tôi khiến em không vui sao?”
An Nhiên có chút ngượng ngùng nói: “Không có, tôi đến rồi, anh trở về đi, lát nữa tôi làm xong tương sẽ mang theo chậu về cho thím Trình.” Nói xong xoay người muốn vào sân.
Tiêu Thành An ở phía sau vội vàng hô: “An Nhiên, em chờ một chút, tôi... ngày mai tôi phải quay về bộ đội rồi, ngày nghỉ của tôi cũng đã hết, không biết lúc nào mới có thể trở về, tôi có thể viết thư cho em không?”
An Nhiên quay đầu nhìn Tiêu Thành An, nhìn anh ra vẻ trấn định chờ câu trả lời của cô, An Nhiên ma xui quỷ khiến gật đầu.
Tiêu Thành An nhếch miệng bật cười, nghĩ đến cái gì liền thu về. An Nhiên nhìn anh cười, nhỏ giọng nói một tiếng: “Sao lại ngốc như vậy.”
Tiêu Thành An nghe được, lại cười hắc hắc ra tiếng.
An Nhiên không biết lời nói của mình giống như làm nũng như thế nào. Không đợi anh nói gì nữa, cô quay người lại rời đi. Trở lại trong phòng nhớ lại hình ảnh vừa rồi hì hì cười thành tiếng.
An Nhiên mang tương vào bếp, lúc này không có người ở đây, hẳn là đều đi ra ngoài chơi rồi, vừa lúc thừa dịp không có người, bắt đầu làm tương ăn với cơm, làm nhiều thêm chút cho tên ngốc kia cầm trên xe lửa ăn.
Chuẩn bị nguyên liệu, thịt lợn, tương ớt, tương ngọt, sốt đậu nành, đậu phộng còn có vừng. Sau khi chuẩn bị xong, đầu tiên cho đậu phộng vào rang cho đến khi giòn, bóc vỏ nghiền nát, giữ lại để dự phòng.
Sau đó, chần thịt lợn, trên thực tế thịt bò sẽ ngon hơn, nhưng không có cách nào, thịt bò bây giờ trên thị trường không có mua bán. Cắt thịt thành miếng lớn, cho nước lạnh, hành lá, gừng vào nồi, đun sôi nước rồi vớt ra, sau đó cắt thịt thành miếng nhỏ.
Đun sôi dầu trong chảo cho thịt vào chảo, xào đến khi thơm, sau đó thêm gia vị và tương đã chuẩn bị vào, rồi đổ một bát nước sạch, thêm hai thìa đường lớn, đun nhỏ lửa, cho đến khi tương càng ngày càng đậm, hòa quyện lại với nhau, dầu trong chảo chảy ra, sau khi dập lửa, đổ đậu phộng nghiền và vừng vào chảo khuấy, như vậy tương ăn với cơm đã được làm xong.
Toàn bộ điểm thanh niên trí thức đều tản ra mùi hương nồng đậm, mấy nhà cách gần ngửi thấy mùi vị, nước miếng chảy ròng ròng, đứa nhỏ ầm ĩ muốn ăn, người lớn răn dạy hòa thuận.
Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, một trận gà bay chó sủa.
An Nhiên dùng chai đóng nước tương lại, tổng cộng đóng gói mười chai. Cô định cho thím Trình hai chai, lại cho tên ngốc kia bốn chai, còn dư lại tự mình giữ lại ăn. Đem nước tương mình giữ lại đặt trở về phòng, lại cầm chậu rửa sạch cùng giỏ đựng nước tương đi về phía nhà thím Trình.
Đến nhà thím Trình, trong sân, Tiêu Thành An đang tự mình bổ củi, An Nhiên gọi anh một tiếng, anh quay đầu lại nhìn thấy là An Nhiên, giống như một con Husky, liền chạy đến trước mặt cô, An Nhiên cảm thấy rất buồn cười, tâm tình cũng trở nên sung sướng trước nay chưa từng có.
An Nhiên cười nói: “Cái chậu này cho anh, còn có tôi đã đồng ý với thím Trình làm tương ăn với cơm, có hai chai là cho thím Trình.”
Không đợi An Nhiên nói xong, Tiêu Thành An nhìn cái giỏ trong tay hỏi: “Không có của tôi sao?”
An Nhiên tức giận nói: “Có, không phải ngày mai anh đi sao, cho anh cầm trên xe lửa ăn.”
Tiêu Thành An nghe vậy mới cười cầm đồ vào trong nhà, còn quay đầu lại nói với An Nhiên: “Chờ tôi, tôi sẽ ra ngay đây.”
Không đợi An Nhiên trả lời, rất nhanh đã chạy ra, trong tay cầm chút đồ, không nói lời nào liền nhét vào trong tay An Nhiên, sắc mặt khẩn trương nói: “Em cầm lấy đi, đây là lần đầu tiên tôi bị thương trên chiến trường, đạn được lấy ra từ trong thân thể tôi, giữ lại cho em, chờ tôi viết thư cho em, em nhất định phải trả lời lại đó.”
Tiêu Thành An cười nói: “Không cần khách sáo như vậy.”
An Nhiên nhìn người trước mặt lúc cười có một má lúm đồng tiền, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại biến thành hình trăng lưỡi liềm, người hiền lành, từ chó sói biến thành chó con, ai mà chịu được.
Cô biết ngoại hình của Tiêu Thành An xuất sắc, nhưng không nghĩ tới lại có thể khiến người khác phạm tội như vậy, tướng mạo của anh ở thời đại này cũng không nổi, hiện tại mọi người đều thích nam sinh mặt vuông, lông mày rậm, mắt to, nhưng cô không phải nha, cô thích diện mạo như vậy, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.
An Nhiên đỏ mặt nói với Tiêu Thành An: “Anh đừng cười.”
Tiêu Thành An nghi hoặc nhìn về phía cô, nhưng vẫn rất nghe lời thu lại nụ cười, khẩn trương hỏi An Nhiên: “Sao vậy? Tôi khiến em không vui sao?”
An Nhiên có chút ngượng ngùng nói: “Không có, tôi đến rồi, anh trở về đi, lát nữa tôi làm xong tương sẽ mang theo chậu về cho thím Trình.” Nói xong xoay người muốn vào sân.
Tiêu Thành An ở phía sau vội vàng hô: “An Nhiên, em chờ một chút, tôi... ngày mai tôi phải quay về bộ đội rồi, ngày nghỉ của tôi cũng đã hết, không biết lúc nào mới có thể trở về, tôi có thể viết thư cho em không?”
An Nhiên quay đầu nhìn Tiêu Thành An, nhìn anh ra vẻ trấn định chờ câu trả lời của cô, An Nhiên ma xui quỷ khiến gật đầu.
Tiêu Thành An nhếch miệng bật cười, nghĩ đến cái gì liền thu về. An Nhiên nhìn anh cười, nhỏ giọng nói một tiếng: “Sao lại ngốc như vậy.”
Tiêu Thành An nghe được, lại cười hắc hắc ra tiếng.
An Nhiên không biết lời nói của mình giống như làm nũng như thế nào. Không đợi anh nói gì nữa, cô quay người lại rời đi. Trở lại trong phòng nhớ lại hình ảnh vừa rồi hì hì cười thành tiếng.
An Nhiên mang tương vào bếp, lúc này không có người ở đây, hẳn là đều đi ra ngoài chơi rồi, vừa lúc thừa dịp không có người, bắt đầu làm tương ăn với cơm, làm nhiều thêm chút cho tên ngốc kia cầm trên xe lửa ăn.
Chuẩn bị nguyên liệu, thịt lợn, tương ớt, tương ngọt, sốt đậu nành, đậu phộng còn có vừng. Sau khi chuẩn bị xong, đầu tiên cho đậu phộng vào rang cho đến khi giòn, bóc vỏ nghiền nát, giữ lại để dự phòng.
Sau đó, chần thịt lợn, trên thực tế thịt bò sẽ ngon hơn, nhưng không có cách nào, thịt bò bây giờ trên thị trường không có mua bán. Cắt thịt thành miếng lớn, cho nước lạnh, hành lá, gừng vào nồi, đun sôi nước rồi vớt ra, sau đó cắt thịt thành miếng nhỏ.
Đun sôi dầu trong chảo cho thịt vào chảo, xào đến khi thơm, sau đó thêm gia vị và tương đã chuẩn bị vào, rồi đổ một bát nước sạch, thêm hai thìa đường lớn, đun nhỏ lửa, cho đến khi tương càng ngày càng đậm, hòa quyện lại với nhau, dầu trong chảo chảy ra, sau khi dập lửa, đổ đậu phộng nghiền và vừng vào chảo khuấy, như vậy tương ăn với cơm đã được làm xong.
Toàn bộ điểm thanh niên trí thức đều tản ra mùi hương nồng đậm, mấy nhà cách gần ngửi thấy mùi vị, nước miếng chảy ròng ròng, đứa nhỏ ầm ĩ muốn ăn, người lớn răn dạy hòa thuận.
Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, một trận gà bay chó sủa.
An Nhiên dùng chai đóng nước tương lại, tổng cộng đóng gói mười chai. Cô định cho thím Trình hai chai, lại cho tên ngốc kia bốn chai, còn dư lại tự mình giữ lại ăn. Đem nước tương mình giữ lại đặt trở về phòng, lại cầm chậu rửa sạch cùng giỏ đựng nước tương đi về phía nhà thím Trình.
Đến nhà thím Trình, trong sân, Tiêu Thành An đang tự mình bổ củi, An Nhiên gọi anh một tiếng, anh quay đầu lại nhìn thấy là An Nhiên, giống như một con Husky, liền chạy đến trước mặt cô, An Nhiên cảm thấy rất buồn cười, tâm tình cũng trở nên sung sướng trước nay chưa từng có.
An Nhiên cười nói: “Cái chậu này cho anh, còn có tôi đã đồng ý với thím Trình làm tương ăn với cơm, có hai chai là cho thím Trình.”
Không đợi An Nhiên nói xong, Tiêu Thành An nhìn cái giỏ trong tay hỏi: “Không có của tôi sao?”
An Nhiên tức giận nói: “Có, không phải ngày mai anh đi sao, cho anh cầm trên xe lửa ăn.”
Tiêu Thành An nghe vậy mới cười cầm đồ vào trong nhà, còn quay đầu lại nói với An Nhiên: “Chờ tôi, tôi sẽ ra ngay đây.”
Không đợi An Nhiên trả lời, rất nhanh đã chạy ra, trong tay cầm chút đồ, không nói lời nào liền nhét vào trong tay An Nhiên, sắc mặt khẩn trương nói: “Em cầm lấy đi, đây là lần đầu tiên tôi bị thương trên chiến trường, đạn được lấy ra từ trong thân thể tôi, giữ lại cho em, chờ tôi viết thư cho em, em nhất định phải trả lời lại đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.