Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 38: Ăn Cơm
Trà Trà Ái Thượng Thư
05/06/2024
"A, mọi người nhìn kìa, kia chẳng phải Tiểu Thanh sao" Lưu Hiểu Yến là người đầu tiên nhìn thấy.
Bọn họ liền đi qua chào hỏi.
"Đồng chí Tiểu Thanh, cô đi một mình à?" Hoàng Cẩm nhìn bàn ăn có vẻ hơi nhiều thức ăn, nhìn không giống đi ăn một mình.
"Nếu không, chúng ta cùng nhau ăn đi" Trương Hồng Châu nhìn đĩa thịt kho tàu, cá kho, nước miếng suýt nữa rơi vào bát, không chút nghĩ ngợi liền nói ra một câu như vậy.
Vương Tiểu Thanh có chút do dự, người ta nói không công thì không hưởng lộc, không biết tại sao Trương Vũ lại mời mình ăn, nhưng cảm giác không quá thân quen, hay là ăn cùng Hiểu Yến?
"Sao còn chưa ăn?" Trương Vũ đột nhiên bước tới, đưa đũa cho cô.
Vương Tiểu Thanh nhìn đôi đũa trước mặt, do dự một chút rồi nhận lấy, nghĩ thầm lát nữa sẽ trả tiền cho anh.
“Anh Hoàng, Hiểu Yến, hôm nay tôi không ăn cùng mọi người được, mọi người mau đi gọi món ăn đi.” Vương Tiểu Thanh nhìn ra bọn họ có chút ngạc nhiên.
“Được rồi, hai người ăn ngon miệng nhé, chúng tôi đi gọi món đây.” Ba người thức thời nhanh chóng rời đi, chủ yếu vì Trương Vũ toát ra khí thế khiến người khác cảm thấy nên tránh xa.
Trương Hồng Châu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh, trên mặt tràn ngập khinh bỉ. Cô cảm thấy nhất định là Vương Tiểu Thanh đã dụ dỗ người đàn ông thô lỗ này rồi, hai người này chắc hẳn có mối quan hệ gì đó. Quay lại nhìn, thấy mấy người kia đang gọi món, cô nhanh chóng theo sau.
Vương Tiểu Thanh vẫn đang ngẩn người, lần này thảm rồi, toàn là người quen, không cách nào gói đồ ăn mang về không gian được. Cô lấy lại tinh thần, chuẩn bị ăn cơm, phát hiện trong bát đã đầy thịt kho tàu và rau trộn tai heo. Anh ấy còn đang gỡ xương cá, cuối cùng gắp cho cô một miếng thịt cá đã gỡ sạch xương.
“Cảm ơn, đủ rồi, anh cũng ăn đi.” Vương Tiểu Thanh có chút dè dặt.
Vương Tiểu Thanh bắt đầu ăn từng miếng nhỏ, vì trước đó cô đã ăn hai cái bánh bao thịt nên không quá đói, cô ăn một cách từ tốn. Ăn không ít đồ ăn, mới ăn một chén cơm đã thấy no, bên cạnh còn một bát cơm, Vương Tiểu Thanh đưa qua cho Trương Vũ.
“Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”
Trương Vũ nhận lấy bát cơm, ăn ngấu nghiến, Vương Tiểu Thanh bất tri bất giác nhìn anh ăn ăn cơm. Tuy rằng anh ăn nhanh nhưng không cảm thấy chật vật, không rơi một hạt cơm nào, khiến cho người ta có một loại cảm giác ăn rất ngon miệng. Cuối cùng, đồ ăn và cơm đều được ăn sạch sẽ.
“Anh ăn no chưa?” Vương Tiểu Thanh cảm thấy anh ấy vẫn chưa no.
“Ăn no rồi.” Trương Vũ có chút ngượng ngùng, không biết cô ấy có cảm thấy mình ăn quá nhiều không, đáng chết, quên mất phải kiềm chế một chút.
“Đây, tôi cũng không biết đồ ăn hết bao nhiêu tiền, coi như hai đồng đi. Cảm ơn anh vì bình nước và đôi găng tay, bữa cơm này tôi mời anh.” Vương Tiểu Thanh nghiêm túc đưa tiền cho anh.
Trương Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảnh khắc đó, tất cả sự ồn ào biến mất, chỉ còn lại trái tim của chính mình đang đập loạn trong lồng ngực.
Anh sững người lại, rồi vội vàng tránh ánh mắt của cô.
"Được, vậy anh đi trước đây" Trương Vũ nhanh chóng nhận lấy tiền, sau đó đứng dậy rời đi.
Vương Tiểu Thanh thấy anh đã đi, liền đứng dậy đi về phía bàn của Lưu Hiểu Yến.
Bọn họ cũng ăn gần xong, đã gọi sáu món và cũng gần ăn hết.
"Tiểu Thanh, cô ăn xong rồi à, tôi cũng ăn xong rồi, chúng ta cùng đi thôi, anh Hoàng, tiền đây" Lưu Hiểu Yến thoạt nhìn giống như muốn rời khỏi đây, bỏ lại tám hào rồi kéo tay Vương Tiểu Thanh đi luôn.
Vương Tiểu Thanh nhìn dáng vẻ Lưu Hiểu Yến không quá vui vẻ.
"Sao vậy, chưa ăn no à?"
"Đừng nhắc nữa, Tiểu Thanh, ăn cơm với Trương Hồng Châu đúng là xui xẻo tám đời. Ban đầu anh Hoàng nói gọi tám món, nếu ăn không hết thì gói mang về.
Bọn họ liền đi qua chào hỏi.
"Đồng chí Tiểu Thanh, cô đi một mình à?" Hoàng Cẩm nhìn bàn ăn có vẻ hơi nhiều thức ăn, nhìn không giống đi ăn một mình.
"Nếu không, chúng ta cùng nhau ăn đi" Trương Hồng Châu nhìn đĩa thịt kho tàu, cá kho, nước miếng suýt nữa rơi vào bát, không chút nghĩ ngợi liền nói ra một câu như vậy.
Vương Tiểu Thanh có chút do dự, người ta nói không công thì không hưởng lộc, không biết tại sao Trương Vũ lại mời mình ăn, nhưng cảm giác không quá thân quen, hay là ăn cùng Hiểu Yến?
"Sao còn chưa ăn?" Trương Vũ đột nhiên bước tới, đưa đũa cho cô.
Vương Tiểu Thanh nhìn đôi đũa trước mặt, do dự một chút rồi nhận lấy, nghĩ thầm lát nữa sẽ trả tiền cho anh.
“Anh Hoàng, Hiểu Yến, hôm nay tôi không ăn cùng mọi người được, mọi người mau đi gọi món ăn đi.” Vương Tiểu Thanh nhìn ra bọn họ có chút ngạc nhiên.
“Được rồi, hai người ăn ngon miệng nhé, chúng tôi đi gọi món đây.” Ba người thức thời nhanh chóng rời đi, chủ yếu vì Trương Vũ toát ra khí thế khiến người khác cảm thấy nên tránh xa.
Trương Hồng Châu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh, trên mặt tràn ngập khinh bỉ. Cô cảm thấy nhất định là Vương Tiểu Thanh đã dụ dỗ người đàn ông thô lỗ này rồi, hai người này chắc hẳn có mối quan hệ gì đó. Quay lại nhìn, thấy mấy người kia đang gọi món, cô nhanh chóng theo sau.
Vương Tiểu Thanh vẫn đang ngẩn người, lần này thảm rồi, toàn là người quen, không cách nào gói đồ ăn mang về không gian được. Cô lấy lại tinh thần, chuẩn bị ăn cơm, phát hiện trong bát đã đầy thịt kho tàu và rau trộn tai heo. Anh ấy còn đang gỡ xương cá, cuối cùng gắp cho cô một miếng thịt cá đã gỡ sạch xương.
“Cảm ơn, đủ rồi, anh cũng ăn đi.” Vương Tiểu Thanh có chút dè dặt.
Vương Tiểu Thanh bắt đầu ăn từng miếng nhỏ, vì trước đó cô đã ăn hai cái bánh bao thịt nên không quá đói, cô ăn một cách từ tốn. Ăn không ít đồ ăn, mới ăn một chén cơm đã thấy no, bên cạnh còn một bát cơm, Vương Tiểu Thanh đưa qua cho Trương Vũ.
“Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”
Trương Vũ nhận lấy bát cơm, ăn ngấu nghiến, Vương Tiểu Thanh bất tri bất giác nhìn anh ăn ăn cơm. Tuy rằng anh ăn nhanh nhưng không cảm thấy chật vật, không rơi một hạt cơm nào, khiến cho người ta có một loại cảm giác ăn rất ngon miệng. Cuối cùng, đồ ăn và cơm đều được ăn sạch sẽ.
“Anh ăn no chưa?” Vương Tiểu Thanh cảm thấy anh ấy vẫn chưa no.
“Ăn no rồi.” Trương Vũ có chút ngượng ngùng, không biết cô ấy có cảm thấy mình ăn quá nhiều không, đáng chết, quên mất phải kiềm chế một chút.
“Đây, tôi cũng không biết đồ ăn hết bao nhiêu tiền, coi như hai đồng đi. Cảm ơn anh vì bình nước và đôi găng tay, bữa cơm này tôi mời anh.” Vương Tiểu Thanh nghiêm túc đưa tiền cho anh.
Trương Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảnh khắc đó, tất cả sự ồn ào biến mất, chỉ còn lại trái tim của chính mình đang đập loạn trong lồng ngực.
Anh sững người lại, rồi vội vàng tránh ánh mắt của cô.
"Được, vậy anh đi trước đây" Trương Vũ nhanh chóng nhận lấy tiền, sau đó đứng dậy rời đi.
Vương Tiểu Thanh thấy anh đã đi, liền đứng dậy đi về phía bàn của Lưu Hiểu Yến.
Bọn họ cũng ăn gần xong, đã gọi sáu món và cũng gần ăn hết.
"Tiểu Thanh, cô ăn xong rồi à, tôi cũng ăn xong rồi, chúng ta cùng đi thôi, anh Hoàng, tiền đây" Lưu Hiểu Yến thoạt nhìn giống như muốn rời khỏi đây, bỏ lại tám hào rồi kéo tay Vương Tiểu Thanh đi luôn.
Vương Tiểu Thanh nhìn dáng vẻ Lưu Hiểu Yến không quá vui vẻ.
"Sao vậy, chưa ăn no à?"
"Đừng nhắc nữa, Tiểu Thanh, ăn cơm với Trương Hồng Châu đúng là xui xẻo tám đời. Ban đầu anh Hoàng nói gọi tám món, nếu ăn không hết thì gói mang về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.