Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Như Hoa
Chương 17: Cho Thì Phải Lấy
Hoán Nhược Quân
11/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Nhịn xuống tiếng gầm gừ gào thét trong lòng, Tương Ngọc vuốt ve gương mặt Tô Tương Tú: “Ngoan, mau đi đi, việc chị làm bây giờ rất có thể là sai lầm, em cũng đừng nên học chị.”
Đời thứ nhất, Phùng Minh Tốn cướp danh ngạch vào thành của cô cho Tô Tương Tú, chồng tương lai và mẹ kế, đã lấy hết toàn bộ tài sản và đồ để lại của mẹ Tô Tương Ngọc, cũng đưa toàn bộ cho Tô Tương Tú, thậm chí, tương lai Tô Tương Ngọc có con nuôi, cuối cùng ngược lại cũng nhận Tô Tương Tú làm mẹ, cuộc đời Tô Tương Tú cứ thế thắng vang dội.
Mà Tô Tương Ngọc, đó gọi là cả đời bị người ngược đãi.
Công việc, nhà cửa, sự nghiệp, tất cả đều bị người ta cướp đoạt, sau đó tặng cho Tô Tương Tú kia.
Có điều, Tô Tương Ngọc muốn đi, Tô Tương Tú lại cứ bám lấy, không thể không quấn lấy cô.
“Chị, sữa bột bánh quy của chị cũng không nhiều, em chia cho chị một nửa được không?” Tô Tương Tú nói đến một nửa, đột nhiên bịt miệng lại: “Đúng rồi, em quên mất, chị chưa bao giờ ăn bánh quy, nếu em đưa cho chị bánh quy, chắc chắn chị sẽ giận.”
Đúng vậy, Tương Ngọc khi còn bé, đối mặt với người mới vào cửa là em gái nũng nịu, cùng mẹ kế xinh đẹp, hào nhoáng như vậy, hoàn toàn không giống mẹ đẻ bị bệnh mà chết, lúc ấy trong lòng cô vui mừng cỡ nào, cảm thấy mình lại có một người mẹ, một cô em gái.
Cha Tô Diệu làm việc ở phòng tuyên truyền, bởi vì một cây bút viết rất tốt, luôn có người muốn mời ông ta viết gì đó, cho nên đưa tới rất nhiều bánh quy.
Mẹ kế luôn nói với cha rằng em gái thích ăn bánh quy, cô không thích ăn, dần dần Tô Tương Ngọc cũng cảm thấy mình không thích ăn bánh quy.
Đã từng có một lần, Tô Tương Tú ăn bánh quy ăn quá, mà miệng đầy lở loét, quả thực có thể dọa chết người.
“Mặc dù tôi không thích ăn, nhưng nếu cô đã cho, tôi không nhận có phải là không tốt nhỉ, bằng không cô sẽ ấm ức cỡ nào, nói rằng chị gái không muốn đồ cô tặng?” Tương Ngọc nói xong, một phen liền ôm qua bình bánh quy trong tay Tô Tương Tú.
Nhịn xuống tiếng gầm gừ gào thét trong lòng, Tương Ngọc vuốt ve gương mặt Tô Tương Tú: “Ngoan, mau đi đi, việc chị làm bây giờ rất có thể là sai lầm, em cũng đừng nên học chị.”
Đời thứ nhất, Phùng Minh Tốn cướp danh ngạch vào thành của cô cho Tô Tương Tú, chồng tương lai và mẹ kế, đã lấy hết toàn bộ tài sản và đồ để lại của mẹ Tô Tương Ngọc, cũng đưa toàn bộ cho Tô Tương Tú, thậm chí, tương lai Tô Tương Ngọc có con nuôi, cuối cùng ngược lại cũng nhận Tô Tương Tú làm mẹ, cuộc đời Tô Tương Tú cứ thế thắng vang dội.
Mà Tô Tương Ngọc, đó gọi là cả đời bị người ngược đãi.
Công việc, nhà cửa, sự nghiệp, tất cả đều bị người ta cướp đoạt, sau đó tặng cho Tô Tương Tú kia.
Có điều, Tô Tương Ngọc muốn đi, Tô Tương Tú lại cứ bám lấy, không thể không quấn lấy cô.
“Chị, sữa bột bánh quy của chị cũng không nhiều, em chia cho chị một nửa được không?” Tô Tương Tú nói đến một nửa, đột nhiên bịt miệng lại: “Đúng rồi, em quên mất, chị chưa bao giờ ăn bánh quy, nếu em đưa cho chị bánh quy, chắc chắn chị sẽ giận.”
Đúng vậy, Tương Ngọc khi còn bé, đối mặt với người mới vào cửa là em gái nũng nịu, cùng mẹ kế xinh đẹp, hào nhoáng như vậy, hoàn toàn không giống mẹ đẻ bị bệnh mà chết, lúc ấy trong lòng cô vui mừng cỡ nào, cảm thấy mình lại có một người mẹ, một cô em gái.
Cha Tô Diệu làm việc ở phòng tuyên truyền, bởi vì một cây bút viết rất tốt, luôn có người muốn mời ông ta viết gì đó, cho nên đưa tới rất nhiều bánh quy.
Mẹ kế luôn nói với cha rằng em gái thích ăn bánh quy, cô không thích ăn, dần dần Tô Tương Ngọc cũng cảm thấy mình không thích ăn bánh quy.
Đã từng có một lần, Tô Tương Tú ăn bánh quy ăn quá, mà miệng đầy lở loét, quả thực có thể dọa chết người.
“Mặc dù tôi không thích ăn, nhưng nếu cô đã cho, tôi không nhận có phải là không tốt nhỉ, bằng không cô sẽ ấm ức cỡ nào, nói rằng chị gái không muốn đồ cô tặng?” Tương Ngọc nói xong, một phen liền ôm qua bình bánh quy trong tay Tô Tương Tú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.