Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Như Hoa
Chương 21: Làm Thôi!
Hoán Nhược Quân
11/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Không phải là khiêng cây gạo thôi sao, nhớ kiếp trước ba năm trung học, bạn học lớp bên cạnh chịu không nổi áp lực nhảy lầu, song ngòi bút của Tô Tương Ngọc chỉ dừng lại trên giấy ba giây.
Khi bạn cùng bàn bị trầm cảm khóc, cô chỉ im lặng nắm lấy nút tai bịt tai mình lại, tập trung vào việc học, đối phó với kỳ thi.
Từ xa nghĩ đến kiếp trước, cô còn khiêng xẻng, trong băng thiên tuyết địa dám đào rãnh kiềm, mưu toan muốn chiến thắng thiên nhiên.
Không phải chỉ nuôi gà thôi ư, vậy thì làm đi, làm ra thành tích, hệ thống sẽ không phụ lòng cô.
Cuối cùng khi lấp hết cây gạo vào tầng dưới, tuy rằng nói không có nhiệt kế, nhưng Tương Ngọc đứng ở trong đàn gà tự mình cảm nhận một chút, nhiệt khí lập tức bốc lên.
Đương nhiên, đây là có quy luật có thể làm theo, bản thân cây gạo không nóng, nhưng nó có thể ngăn cách nhiệt độ của đóng băng địa tầng, chỉ cần ngăn cách nhiệt độ đông lạnh trên mặt đất, địa khí không lạnh, trong chuồng gà tự nhiên sẽ nóng.
Trong chuồng gà trên đỉnh rơm rạ, một đàn gà lớn vốn chen chúc trong một góc, lẩm bẩm kêu lên, bởi vì mặt đất quá lạnh, đến mùa này, ngoại trừ đông lạnh chết, chính là chờ sang năm, trước mùa xuân cơ bản sẽ không đẻ trứng.
Đứng ở trong chuồng gà, Tương Ngọc vậy mà có một loại cảm giác như đứng trên sân khấu đại thính đường nói chuyện, rất tốt, cô cũng coi như là người dẫn đầu của năm trăm tinh binh đấy.
“Tổng cộng có bao nhiêu trứng đã được giao cho nông trường trong tháng này?” Mang xong cây gạo lên, Tương Ngọc hỏi.
Vu Lỗi ngược lại nóng ra một thân mồ hôi, nhưng mà, ở biên thành mà nóng ra mồ hôi sẽ càng khổ sở.
Bởi vì chân tê cóng, mà tê cóng sợ nhất, chính là mồ hôi dính đầy muối mặn, quả thực giống như lăng trì bản thân.
Cậu ta đau giống như gà trên chảo nóng, lại giống như sói đuổi mà gào lên, không ngừng đá trên mặt đất.
“Tôi thề với trời tôi không ăn cắp một con gà nào, nhưng mà, 500 con gà, trong đó có 480 con gà mái, một ngày tổng cộng có 30 quả trứng, thật sự, phần lớn gà đều không đẻ trứng, một mùa đông ngay cả một quả cũng không.” Vu Lỗi chỉ vào trời nói.
Không phải là khiêng cây gạo thôi sao, nhớ kiếp trước ba năm trung học, bạn học lớp bên cạnh chịu không nổi áp lực nhảy lầu, song ngòi bút của Tô Tương Ngọc chỉ dừng lại trên giấy ba giây.
Khi bạn cùng bàn bị trầm cảm khóc, cô chỉ im lặng nắm lấy nút tai bịt tai mình lại, tập trung vào việc học, đối phó với kỳ thi.
Từ xa nghĩ đến kiếp trước, cô còn khiêng xẻng, trong băng thiên tuyết địa dám đào rãnh kiềm, mưu toan muốn chiến thắng thiên nhiên.
Không phải chỉ nuôi gà thôi ư, vậy thì làm đi, làm ra thành tích, hệ thống sẽ không phụ lòng cô.
Cuối cùng khi lấp hết cây gạo vào tầng dưới, tuy rằng nói không có nhiệt kế, nhưng Tương Ngọc đứng ở trong đàn gà tự mình cảm nhận một chút, nhiệt khí lập tức bốc lên.
Đương nhiên, đây là có quy luật có thể làm theo, bản thân cây gạo không nóng, nhưng nó có thể ngăn cách nhiệt độ của đóng băng địa tầng, chỉ cần ngăn cách nhiệt độ đông lạnh trên mặt đất, địa khí không lạnh, trong chuồng gà tự nhiên sẽ nóng.
Trong chuồng gà trên đỉnh rơm rạ, một đàn gà lớn vốn chen chúc trong một góc, lẩm bẩm kêu lên, bởi vì mặt đất quá lạnh, đến mùa này, ngoại trừ đông lạnh chết, chính là chờ sang năm, trước mùa xuân cơ bản sẽ không đẻ trứng.
Đứng ở trong chuồng gà, Tương Ngọc vậy mà có một loại cảm giác như đứng trên sân khấu đại thính đường nói chuyện, rất tốt, cô cũng coi như là người dẫn đầu của năm trăm tinh binh đấy.
“Tổng cộng có bao nhiêu trứng đã được giao cho nông trường trong tháng này?” Mang xong cây gạo lên, Tương Ngọc hỏi.
Vu Lỗi ngược lại nóng ra một thân mồ hôi, nhưng mà, ở biên thành mà nóng ra mồ hôi sẽ càng khổ sở.
Bởi vì chân tê cóng, mà tê cóng sợ nhất, chính là mồ hôi dính đầy muối mặn, quả thực giống như lăng trì bản thân.
Cậu ta đau giống như gà trên chảo nóng, lại giống như sói đuổi mà gào lên, không ngừng đá trên mặt đất.
“Tôi thề với trời tôi không ăn cắp một con gà nào, nhưng mà, 500 con gà, trong đó có 480 con gà mái, một ngày tổng cộng có 30 quả trứng, thật sự, phần lớn gà đều không đẻ trứng, một mùa đông ngay cả một quả cũng không.” Vu Lỗi chỉ vào trời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.