Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Như Hoa
Chương 46: Phản Đòn!
Hoán Nhược Quân
11/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Anh ta có thể nói là anh ta không biết ư?
Đương nhiên không thể, từ nhỏ anh ta đã nghe cha giảng dạy về nông nghiệp, về sản xuất, giảng dạy về thời tiết lớn mà lớn lên, sao có thể nói mình không biết?
Quyền uy của anh ta ở nông trường, chính là vì gia thế xuất thân của anh ta, chính trực vô cùng, mà chính anh ta còn đang học đại học ở Thân Thành, anh ở nông trường chính là quyền uy.
Đương nhiên, tuy ánh mắt của anh ta bình tĩnh như vậy, nhưng lại ẩn chứa dòng nước ngầm.
Tô Tương Ngọc, người phụ nữ từng trầm mặc, im lặng, rốt cuộc cô định làm gì đây?
Ánh mắt của cô sáng người, cô từng không lên đài nói chuyện, cho dù ở dưới đài cũng sẽ nói lắp, nhưng hiện tại cô đang đứng ở nơi đó, cười vỗ tay, mời anh ta lên sân khấu nói chuyện.
Cô buộc anh ta phải lên sân khấu.
Phùng Minh Tốn lập tức lạnh mặt.
“Vỗ tay cho chủ nhiệm Phùng nào.” Trong đám người, cũng không biết là ai hô to một câu, lập tức hiện trường bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm.
Phùng Minh Tốn đứng trên sân khấu, không ai biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì.
Nhưng, sau nửa ngày dừng lại, anh ta nói, “Bầu trời phía tây sẽ đỏ vào ban đêm, là một dấu hiệu của bão tuyết.”
“Tiểu tỷ muội anh hùng thảo nguyên” mở đầu trời chính là màu đỏ, nhưng mọi người không nghiêm túc làm bài tập về nhà, cho nên cho tới bây giờ, không có ai nhắc tới chuyện này, giác ngộ của các người đều quá kém.”
Nhẹ nhàng, anh ta đổ hết trách nhiệm vốn nên thuộc về lãnh đạo của nông trường lên người mọi người.
“Ngày mai, không phải mọi người vừa nói xong à, sáng mai năm giờ thức dậy phải đi đào giếng Khảm Nhi, vậy mọi người còn muốn đi hay không?” Ai đó đột nhiên hét lên.
Sắc mặt Phùng Minh Tốn càng thêm khó coi: “Đương nhiên không thể, phải đợi bão tuyết qua rồi nói sau.”
Có điều lập tức anh ta lại cười, liền bắt đầu vỗ tay: “Tô Tương Ngọc thật là một đồng chí tốt, đồng chí tốt như vậy chúng ta nhất định phải khen ngợi.”
Anh ta có thể nói là anh ta không biết ư?
Đương nhiên không thể, từ nhỏ anh ta đã nghe cha giảng dạy về nông nghiệp, về sản xuất, giảng dạy về thời tiết lớn mà lớn lên, sao có thể nói mình không biết?
Quyền uy của anh ta ở nông trường, chính là vì gia thế xuất thân của anh ta, chính trực vô cùng, mà chính anh ta còn đang học đại học ở Thân Thành, anh ở nông trường chính là quyền uy.
Đương nhiên, tuy ánh mắt của anh ta bình tĩnh như vậy, nhưng lại ẩn chứa dòng nước ngầm.
Tô Tương Ngọc, người phụ nữ từng trầm mặc, im lặng, rốt cuộc cô định làm gì đây?
Ánh mắt của cô sáng người, cô từng không lên đài nói chuyện, cho dù ở dưới đài cũng sẽ nói lắp, nhưng hiện tại cô đang đứng ở nơi đó, cười vỗ tay, mời anh ta lên sân khấu nói chuyện.
Cô buộc anh ta phải lên sân khấu.
Phùng Minh Tốn lập tức lạnh mặt.
“Vỗ tay cho chủ nhiệm Phùng nào.” Trong đám người, cũng không biết là ai hô to một câu, lập tức hiện trường bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm.
Phùng Minh Tốn đứng trên sân khấu, không ai biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì.
Nhưng, sau nửa ngày dừng lại, anh ta nói, “Bầu trời phía tây sẽ đỏ vào ban đêm, là một dấu hiệu của bão tuyết.”
“Tiểu tỷ muội anh hùng thảo nguyên” mở đầu trời chính là màu đỏ, nhưng mọi người không nghiêm túc làm bài tập về nhà, cho nên cho tới bây giờ, không có ai nhắc tới chuyện này, giác ngộ của các người đều quá kém.”
Nhẹ nhàng, anh ta đổ hết trách nhiệm vốn nên thuộc về lãnh đạo của nông trường lên người mọi người.
“Ngày mai, không phải mọi người vừa nói xong à, sáng mai năm giờ thức dậy phải đi đào giếng Khảm Nhi, vậy mọi người còn muốn đi hay không?” Ai đó đột nhiên hét lên.
Sắc mặt Phùng Minh Tốn càng thêm khó coi: “Đương nhiên không thể, phải đợi bão tuyết qua rồi nói sau.”
Có điều lập tức anh ta lại cười, liền bắt đầu vỗ tay: “Tô Tương Ngọc thật là một đồng chí tốt, đồng chí tốt như vậy chúng ta nhất định phải khen ngợi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.