Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Như Hoa
Chương 12: Tôi Không Đồng Ý
Hoán Nhược Quân
11/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Ở đây, tất cả mọi người là con ốc vít, bao gồm cả bản thân anh ta, mục tiêu là lao động, năng lực sản xuất và năng suất.
Chỉ có Tô Tương Tú mang đến khác biệt, cô ta mang đến cho anh sức sống và hy vọng mới.
Rãnh thoát nước ở biên thành là một loại chiến hào, bởi vì đất đai biên thành có độ kiềm lớn, bên cạnh mỗi một mảnh đất đều phải có một rãnh xả kiềm thật sâu, dùng để xóa bỏ kiềm trong đất, loại công tác này có lượng nhiệm vụ cực kỳ lớn, cho dù mùa hè đào cũng có thể mệt chết người, huống chi mùa đông, đất đai tất cả đều bị đóng băng.
Gần đây đào rãnh kiềm, không nói Tô Tương Ngọc đã sắp mệt đến phát điên rồi, phần lớn thanh niên trí thức nữ đều đã vừa mệt vừa đông lạnh, thậm chí chỉ có cơn gió đông lùa vào mũi, lỗ tai, toàn thân cả đám đều đã bị tê cóng.
“Tôi không đồng ý.”
Ngay lúc mọi người ở đây đều cho rằng Tô Tương Ngọc cũng sẽ vỗ tay vì suy nghĩ mới của Tô Tương Tú, song bỗng dưng lại nghe cô nói một câu như vậy.
Gương mặt Tô Tương Tú lập tức ảm đạm, ngay cả nét mặt Phùng Minh Tốn cũng âm u hơn: “Đồng chí Tô Tương Ngọc, đồng chí sao thế, cô có chuyện gì vậy, chẳng lẽ nói cô có suy nghĩ tốt hơn?”
“Mùa đông đào rãnh kiềm vốn đã không khoa học, mà chúng ta một tháng chỉ có mười lăm cân lương thực nguyên hạt, mười lăm cân lương thực thô, ngay cả áo bông, giày bông cũng không có, mỗi ngày vác cuốc trọi với trời đất rét căm, thanh niên trí thức nam cũng không chịu nổi, huống chi thanh niên trí thức nữ?”
“Đào rãnh kiềm cũng đủ mệt mỏi rồi, hơn nữa đào giếng Khảm Nhi, đó là khối lượng công việc gấp đôi, đám thanh niên trí thức căn bản không chịu nổi.” Tô Tương Ngọc nói.
Tô Tương Tú nghe xong, lập tức vươn tay ra nói: “Chị ơi, các cô gái trong đoàn văn công chúng em không sợ mệt mỏi, chúng ta là thế hệ mới của xã hội mới, chúng em sẽ giống như chị, cống hiến mồ hôi và tuổi trẻ cho đất nước.”
Gương mặt Phùng Minh Tốn dần dần chuyển sang màu xanh lá cây, tay lạch cạch gõ trên bàn: “Tô Tương Ngọc, cô sợ mình khổ mình mệt, muốn trốn tránh lao động đúng không, thanh niên trí thức khác cũng không sợ mệt, chỉ có cô mệt thôi à?”
Ở đây, tất cả mọi người là con ốc vít, bao gồm cả bản thân anh ta, mục tiêu là lao động, năng lực sản xuất và năng suất.
Chỉ có Tô Tương Tú mang đến khác biệt, cô ta mang đến cho anh sức sống và hy vọng mới.
Rãnh thoát nước ở biên thành là một loại chiến hào, bởi vì đất đai biên thành có độ kiềm lớn, bên cạnh mỗi một mảnh đất đều phải có một rãnh xả kiềm thật sâu, dùng để xóa bỏ kiềm trong đất, loại công tác này có lượng nhiệm vụ cực kỳ lớn, cho dù mùa hè đào cũng có thể mệt chết người, huống chi mùa đông, đất đai tất cả đều bị đóng băng.
Gần đây đào rãnh kiềm, không nói Tô Tương Ngọc đã sắp mệt đến phát điên rồi, phần lớn thanh niên trí thức nữ đều đã vừa mệt vừa đông lạnh, thậm chí chỉ có cơn gió đông lùa vào mũi, lỗ tai, toàn thân cả đám đều đã bị tê cóng.
“Tôi không đồng ý.”
Ngay lúc mọi người ở đây đều cho rằng Tô Tương Ngọc cũng sẽ vỗ tay vì suy nghĩ mới của Tô Tương Tú, song bỗng dưng lại nghe cô nói một câu như vậy.
Gương mặt Tô Tương Tú lập tức ảm đạm, ngay cả nét mặt Phùng Minh Tốn cũng âm u hơn: “Đồng chí Tô Tương Ngọc, đồng chí sao thế, cô có chuyện gì vậy, chẳng lẽ nói cô có suy nghĩ tốt hơn?”
“Mùa đông đào rãnh kiềm vốn đã không khoa học, mà chúng ta một tháng chỉ có mười lăm cân lương thực nguyên hạt, mười lăm cân lương thực thô, ngay cả áo bông, giày bông cũng không có, mỗi ngày vác cuốc trọi với trời đất rét căm, thanh niên trí thức nam cũng không chịu nổi, huống chi thanh niên trí thức nữ?”
“Đào rãnh kiềm cũng đủ mệt mỏi rồi, hơn nữa đào giếng Khảm Nhi, đó là khối lượng công việc gấp đôi, đám thanh niên trí thức căn bản không chịu nổi.” Tô Tương Ngọc nói.
Tô Tương Tú nghe xong, lập tức vươn tay ra nói: “Chị ơi, các cô gái trong đoàn văn công chúng em không sợ mệt mỏi, chúng ta là thế hệ mới của xã hội mới, chúng em sẽ giống như chị, cống hiến mồ hôi và tuổi trẻ cho đất nước.”
Gương mặt Phùng Minh Tốn dần dần chuyển sang màu xanh lá cây, tay lạch cạch gõ trên bàn: “Tô Tương Ngọc, cô sợ mình khổ mình mệt, muốn trốn tránh lao động đúng không, thanh niên trí thức khác cũng không sợ mệt, chỉ có cô mệt thôi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.