[Thập Niên 70] Thanh Niên Trí Thức Xuống Nông Thôn Được Ôm Trở Lại
Chương 1: Không Gả Cũng Phải Gả
Mặc Nhiễm Thương Lương
13/06/2024
"Không gả cũng phải gả, chuyện đến nước này, còn để con bé hồ đồ sao được!"
Một tiếng quát giận dữ của người đàn ông trung niên vang lên trong phòng khách căn hộ tập thể nhà máy cơ khí.
Buổi chiều mùa hè năm 1973, các căn hộ trong khu tập thể nhà máy cơ khí đều mở toang cửa sổ, tiếng quát không chút che giấu kia lập tức truyền đến tai những người hàng xóm lầu trên lầu dưới.
"Thôi nào, ông bớt giận đi, lầu trên lầu dưới, giờ này mọi người đều về nhà cả rồi, để người ta nghe thấy, sau này Tiểu Nhã còn mặt mũi nào nữa."
Tiếp theo là một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó là tiếng dép lê lê trên nền xi măng.
"Trời nóng thế này đóng cửa sổ làm gì, con bé chết tiệt kia làm ra chuyện như vậy nó còn không sợ, còn sợ người khác nói sao?" Người đàn ông trung niên tức giận đến mức mặt đỏ bừng nhưng vẫn không giảm đi khí thế uy nghiêm của người bề trên, dang hai chân ngồi trên ghế sô pha gỗ trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt cách đó không xa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ cả khu tập thể ai mà không biết chuyện mất mặt mà con bé chết tiệt kia gây ra, tuổi còn nhỏ mà dám lén lút ra ngoài xem phim, uống nước ngọt với đàn ông lúc nửa đêm, bà có biết là tôi từ nhà máy về đến đây, dọc đường bị mất mặt thế nào không?"
"Còn cả bà nữa!" Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn người vợ đang đứng bên cửa sổ không dám đóng cửa lại, cau mày quát: "Ai bảo bà mua cho nó cái váy vớ vẩn gì đó, mua xong còn cho người ta xem khắp nơi, chỉ vì cái váy đó mà bây giờ ai cũng biết con bé chết tiệt kia đang yêu đương với một thằng cha hơn mình cả chục tuổi."
"Chuyện này..." Người phụ nữ bị mắng đến mức mặt mày tiu nghỉu, cúi gằm mặt, hai tay nắm nắm vạt áo sơ mi, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy Tiểu Nhã không có cái váy nào ra hồn, con bé cũng lớn rồi, nên mới muốn mua cho nó một cái màu sắc tươi tắn một chút, để con bé ăn mặc đẹp đẽ một chút thôi mà, hơn nữa cái váy đó cũng không phải tôi mang ra ngoài, là trùng hợp gặp vợ của kế toán Trần..."
"Ăn mặc đẹp? Ăn mặc lòe loẹt để đi với thằng đàn ông vô công rồi nghề kia..."
"Đủ rồi, tôi nói ông có thôi đi không!"
Tiếng quát tháo cùng với tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh vang lên trong phòng khách, một cô bé trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng mét sáu, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, trắng trẻo, nộn nà, đứng ở cửa ra vào với vẻ mặt lạnh lùng, lạnh tanh nhìn người cha đối diện.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một tiếng quát giận dữ của người đàn ông trung niên vang lên trong phòng khách căn hộ tập thể nhà máy cơ khí.
Buổi chiều mùa hè năm 1973, các căn hộ trong khu tập thể nhà máy cơ khí đều mở toang cửa sổ, tiếng quát không chút che giấu kia lập tức truyền đến tai những người hàng xóm lầu trên lầu dưới.
"Thôi nào, ông bớt giận đi, lầu trên lầu dưới, giờ này mọi người đều về nhà cả rồi, để người ta nghe thấy, sau này Tiểu Nhã còn mặt mũi nào nữa."
Tiếp theo là một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó là tiếng dép lê lê trên nền xi măng.
"Trời nóng thế này đóng cửa sổ làm gì, con bé chết tiệt kia làm ra chuyện như vậy nó còn không sợ, còn sợ người khác nói sao?" Người đàn ông trung niên tức giận đến mức mặt đỏ bừng nhưng vẫn không giảm đi khí thế uy nghiêm của người bề trên, dang hai chân ngồi trên ghế sô pha gỗ trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt cách đó không xa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ cả khu tập thể ai mà không biết chuyện mất mặt mà con bé chết tiệt kia gây ra, tuổi còn nhỏ mà dám lén lút ra ngoài xem phim, uống nước ngọt với đàn ông lúc nửa đêm, bà có biết là tôi từ nhà máy về đến đây, dọc đường bị mất mặt thế nào không?"
"Còn cả bà nữa!" Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn người vợ đang đứng bên cửa sổ không dám đóng cửa lại, cau mày quát: "Ai bảo bà mua cho nó cái váy vớ vẩn gì đó, mua xong còn cho người ta xem khắp nơi, chỉ vì cái váy đó mà bây giờ ai cũng biết con bé chết tiệt kia đang yêu đương với một thằng cha hơn mình cả chục tuổi."
"Chuyện này..." Người phụ nữ bị mắng đến mức mặt mày tiu nghỉu, cúi gằm mặt, hai tay nắm nắm vạt áo sơ mi, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy Tiểu Nhã không có cái váy nào ra hồn, con bé cũng lớn rồi, nên mới muốn mua cho nó một cái màu sắc tươi tắn một chút, để con bé ăn mặc đẹp đẽ một chút thôi mà, hơn nữa cái váy đó cũng không phải tôi mang ra ngoài, là trùng hợp gặp vợ của kế toán Trần..."
"Ăn mặc đẹp? Ăn mặc lòe loẹt để đi với thằng đàn ông vô công rồi nghề kia..."
"Đủ rồi, tôi nói ông có thôi đi không!"
Tiếng quát tháo cùng với tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh vang lên trong phòng khách, một cô bé trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng mét sáu, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, trắng trẻo, nộn nà, đứng ở cửa ra vào với vẻ mặt lạnh lùng, lạnh tanh nhìn người cha đối diện.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.