Thập Niên 70: Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Là Nữ Vương
Chương 13:
Cán Phạn Đích Bàn Tử
05/11/2024
Khương Ôn Uyển cười tươi, lộ ra hàm răng trắng đều, đây chính là lợi ích của việc từ nhỏ không ăn kẹo.
"Không cần khách sáo, tôi đem xe lên tàu đã, người này giao cho anh."
Cô còn chưa dứt lời, liền thấy một thanh niên cõng người đàn ông trung niên bê bết máu từ trên tàu đi xuống.
"Anh Đình, nhanh lên!"
Khương Ôn Uyển thấy vậy thì sao được?
Cô dựng chân chống xe, đi thẳng tới nói:
"Đồng chí, anh làm vậy không được!
Phải nhanh chóng cầm máu trước, anh cõng anh ta như vậy chẳng phải là làm vết thương thêm nặng sao?"
Người thanh niên sững sờ, nhíu mày, cô gái này có vẻ hơi quen thuộc, trong lòng anh ấy cảnh giác, nét mặt cũng nghiêm nghị hơn.
"Cô hiểu về việc này à?"
Khương Ôn Uyển thấy hai người này đều mặc quân phục, tuy người đàn ông trung niên bị cõng không mặc quân phục, nhưng nhìn cũng không giống người thường.
"Tôi không chỉ hiểu, mà còn rất giỏi.
Mọi người mau đặt anh ta xuống, tôi sẽ châm cứu cầm máu cho anh ta, sau đó một người trong số các anh đi tìm xe đến, hoặc bế anh ta theo chiều ngang, tuyệt đối không được cõng."
Người thanh niên nhìn Chu Vân Đình.
Chu Vân Đình nghiêm túc gật đầu, anh nhìn Khương Ôn Uyển, luôn cảm thấy như đã gặp cô ở đâu đó.
Luôn cảm thấy trên người Khương Ôn Uyển cho anh một cảm giác có thể tin tưởng.
"Nghe cô ấy, cậu đặt anh ấy xuống trước, rồi mang tên tội phạm đi báo cảnh sát, tiện thể gọi xe đến."
"Được!"
Người thanh niên được huấn luyện bài bản, không chút do dự, xách người đàn ông dưới đất lên rồi đi luôn.
Khương Ôn Uyển giả vờ lấy kim châm từ trong bọc ra.
May mà ông nội nguyên chủ là nhà khoa học, bà nội nguyên chủ là một thầy thuốc Trung y giỏi.
Hai ông bà đã đi đến đảo làm việc cho quân đội từ lâu, cô cũng chỉ gặp họ một lần hồi nhỏ, cứ lấy danh nghĩa của họ ra dùng trước đã.
Sau đó, mẹ nguyên chủ đưa cô đi tái giá, càng không cho gặp hai ông bà, hai ông bà chỉ có thể có gửi đồ cho cháu gái qua bưu điện.
Nhưng nguyên chủ chẳng xem, cũng không biết địa chỉ, nói trắng ra là do tính cách của nguyên chủ.
Nếu là cô, cô sẽ chạy thẳng ra đảo, ở lì với ông bà.
Khụ khụ, nhưng mà ông bà còn có con trai và cháu trai khác, chưa chắc đã quý cô.
"Tổ tiên nhà tôi đều là thầy thuốc, các anh gặp may rồi, đúng lúc tôi đang chuẩn bị xuống nông thôn xây dựng tổ quốc.
Anh giúp tôi cởi áo anh ta ra, bôi thuốc này lên vết thương.
Tôi sẽ châm cứu cầm máu cho anh ta, chắc chắn sẽ giữ được mạng sống."
Kim sang dược này là thứ tốt mà cô nghiên cứu ở kiếp sau, có tác dụng cầm máu thần kỳ.
Cộng thêm việc châm cứu của cô, người này coi như cơ bản ổn định.
Hai người phối hợp ăn ý, đợi Khương Ôn Uyển rút kim xong, người thanh niên đi báo cảnh sát cũng đã quay lại.
Đằng sau anh ấy còn có hai người mặc quân phục, khiêng cáng.
Khương Ôn Uyển đứng dậy cất kim châm:
"Mọi người mau đưa anh ta đến bệnh viện đi, tôi lên tàu đây."
"Cảm ơn đồng chí Khương."
Chu Vân Đình quay người lại, Khương Ôn Uyển đã lên tàu.
Cô đã làm việc mình nên làm, nếu tiếp tục bắt chuyện, người ta sẽ nghĩ cô có mục đích khác, vậy thì không hay.
Lên tàu, cô tìm chỗ ngồi của mình ở hàng cuối cùng, cất xe đạp, nhét bọc hành lý xuống gầm ghế.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đám đông vẫn có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng của anh.
Thu hồi ánh mắt, cô lấy bánh bao trong hộp cơm ra ăn rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra là ý thức của cô đang ở trong không gian, nhìn đồ đạc trong không gian, từ từ sắp xếp lại.
Ở nhà họ Hồ, Trương Thúy Phân ngủ dậy, vẫn còn hơi mơ màng, mặc quần áo định ra ngoài, bỗng nhiên nhìn vào trong phòng, tủ đâu?
Bàn đâu? Cái tủ đầu giường bà ta để tiền, cái tủ quần áo bà ta giấu tiền, tất cả đều biến mất, trong phòng trống trơn.
Bà ta đứng chết trân tại chỗ một lúc lâu, rồi chạy ra ngoài.
"Không cần khách sáo, tôi đem xe lên tàu đã, người này giao cho anh."
Cô còn chưa dứt lời, liền thấy một thanh niên cõng người đàn ông trung niên bê bết máu từ trên tàu đi xuống.
"Anh Đình, nhanh lên!"
Khương Ôn Uyển thấy vậy thì sao được?
Cô dựng chân chống xe, đi thẳng tới nói:
"Đồng chí, anh làm vậy không được!
Phải nhanh chóng cầm máu trước, anh cõng anh ta như vậy chẳng phải là làm vết thương thêm nặng sao?"
Người thanh niên sững sờ, nhíu mày, cô gái này có vẻ hơi quen thuộc, trong lòng anh ấy cảnh giác, nét mặt cũng nghiêm nghị hơn.
"Cô hiểu về việc này à?"
Khương Ôn Uyển thấy hai người này đều mặc quân phục, tuy người đàn ông trung niên bị cõng không mặc quân phục, nhưng nhìn cũng không giống người thường.
"Tôi không chỉ hiểu, mà còn rất giỏi.
Mọi người mau đặt anh ta xuống, tôi sẽ châm cứu cầm máu cho anh ta, sau đó một người trong số các anh đi tìm xe đến, hoặc bế anh ta theo chiều ngang, tuyệt đối không được cõng."
Người thanh niên nhìn Chu Vân Đình.
Chu Vân Đình nghiêm túc gật đầu, anh nhìn Khương Ôn Uyển, luôn cảm thấy như đã gặp cô ở đâu đó.
Luôn cảm thấy trên người Khương Ôn Uyển cho anh một cảm giác có thể tin tưởng.
"Nghe cô ấy, cậu đặt anh ấy xuống trước, rồi mang tên tội phạm đi báo cảnh sát, tiện thể gọi xe đến."
"Được!"
Người thanh niên được huấn luyện bài bản, không chút do dự, xách người đàn ông dưới đất lên rồi đi luôn.
Khương Ôn Uyển giả vờ lấy kim châm từ trong bọc ra.
May mà ông nội nguyên chủ là nhà khoa học, bà nội nguyên chủ là một thầy thuốc Trung y giỏi.
Hai ông bà đã đi đến đảo làm việc cho quân đội từ lâu, cô cũng chỉ gặp họ một lần hồi nhỏ, cứ lấy danh nghĩa của họ ra dùng trước đã.
Sau đó, mẹ nguyên chủ đưa cô đi tái giá, càng không cho gặp hai ông bà, hai ông bà chỉ có thể có gửi đồ cho cháu gái qua bưu điện.
Nhưng nguyên chủ chẳng xem, cũng không biết địa chỉ, nói trắng ra là do tính cách của nguyên chủ.
Nếu là cô, cô sẽ chạy thẳng ra đảo, ở lì với ông bà.
Khụ khụ, nhưng mà ông bà còn có con trai và cháu trai khác, chưa chắc đã quý cô.
"Tổ tiên nhà tôi đều là thầy thuốc, các anh gặp may rồi, đúng lúc tôi đang chuẩn bị xuống nông thôn xây dựng tổ quốc.
Anh giúp tôi cởi áo anh ta ra, bôi thuốc này lên vết thương.
Tôi sẽ châm cứu cầm máu cho anh ta, chắc chắn sẽ giữ được mạng sống."
Kim sang dược này là thứ tốt mà cô nghiên cứu ở kiếp sau, có tác dụng cầm máu thần kỳ.
Cộng thêm việc châm cứu của cô, người này coi như cơ bản ổn định.
Hai người phối hợp ăn ý, đợi Khương Ôn Uyển rút kim xong, người thanh niên đi báo cảnh sát cũng đã quay lại.
Đằng sau anh ấy còn có hai người mặc quân phục, khiêng cáng.
Khương Ôn Uyển đứng dậy cất kim châm:
"Mọi người mau đưa anh ta đến bệnh viện đi, tôi lên tàu đây."
"Cảm ơn đồng chí Khương."
Chu Vân Đình quay người lại, Khương Ôn Uyển đã lên tàu.
Cô đã làm việc mình nên làm, nếu tiếp tục bắt chuyện, người ta sẽ nghĩ cô có mục đích khác, vậy thì không hay.
Lên tàu, cô tìm chỗ ngồi của mình ở hàng cuối cùng, cất xe đạp, nhét bọc hành lý xuống gầm ghế.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đám đông vẫn có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng của anh.
Thu hồi ánh mắt, cô lấy bánh bao trong hộp cơm ra ăn rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra là ý thức của cô đang ở trong không gian, nhìn đồ đạc trong không gian, từ từ sắp xếp lại.
Ở nhà họ Hồ, Trương Thúy Phân ngủ dậy, vẫn còn hơi mơ màng, mặc quần áo định ra ngoài, bỗng nhiên nhìn vào trong phòng, tủ đâu?
Bàn đâu? Cái tủ đầu giường bà ta để tiền, cái tủ quần áo bà ta giấu tiền, tất cả đều biến mất, trong phòng trống trơn.
Bà ta đứng chết trân tại chỗ một lúc lâu, rồi chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.