Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Yếu Ớt Xuống Nông Thôn Được Cưng Chiều
Chương 12: .
Lê Đại Đại
22/07/2024
Cô vào nhìn thoáng qua, bên trong có một chiếc giường đất rộng khoảng ba bốn mét, bày bốn bộ chăn.
Vừa nhìn đã thấy đau đầu.
Nhớ ra ngoài bếp còn có phòng chứa đồ, cô liền hỏi: - Đại đội trưởng, không phải còn có một phòng chứa đồ sao? - Đúng, nhưng đó là nơi để củi lửa và nông cụ, phòng rất nhỏ, sợ không ở được người.
Thật ra ông cũng đã nghĩ đến, nhưng căn phòng quá nhỏ.
Không biết có thể đặt thêm một cái giường không.
Ông đưa cô đi xem.
Bên trong chất đầy củi, một góc còn đặt vài nông cụ.
Điều kiện kém khiến Ôn Khanh Hòa nhíu mày, nhưng cô không muốn ngủ chung giường lớn, đành đề nghị với Phong Đại Binh: - Phòng nhỏ không sao, tôi ở một mình.
Chỉ phiền đại đội trưởng tìm người giúp tôi dọn dẹp.
Nghe Ôn Khanh Hòa đồng ý ở, ông liền không ngại phiền dân làng nữa: - Được, ta sẽ gọi người đến dọn.
Nhưng giường thì đêm nay cô phải chịu khó một chút.
Ta sẽ cho người làm cái giường tạm bằng mấy tấm ván, ngày mai ta sẽ tìm thợ mộc trong thôn làm giường cho cô.
Có yêu cầu gì thêm cô cứ nói.
- Tốt, cảm ơn đại đội trưởng.
- Ôn Khanh Hòa nói, đưa mấy viên kẹo trái cây cho ông.
Kẹo là thứ quý giá ở thời này, Phong Đại Binh cảm kích, chỉ có những thanh niên trí thức này mới dễ dàng cho đi như vậy.
Nếu đổi là bà con trong thôn, mấy viên kẹo họ sẽ tranh giành.
Ông liền nhanh chóng gọi người đến giúp cô dọn dẹp phòng.
Bên này, Yến Kiêu đã hoàn thành công việc buổi chiều, chuẩn bị xuống núi xem có thu hoạch gì không.
Hắn vừa mới đặt lại nông cụ ở sân, chuẩn bị về nhà lấy đồ rồi lên núi.
Chợt thấy Phong Thiết Trụ từ xa chạy tới: - Yến ca! Yến ca! Em thấy tiên nữ! Yến Kiêu mặc kệ hắn gọi, tiếp tục đi về nhà.
- Yến ca! Sao anh không để ý tới em? Anh đi đâu? Em đi với anh! Lên núi! Em cũng đi! Nói xong, Phong Thiết Trụ vội bước nhanh đuổi theo Yến Kiêu, vừa đi vừa kể chuyện: - Hôm nay có thanh niên trí thức mới tới, có cô gái trông như tiên nữ! Nếu không phải cha em bắt đi làm việc, em cũng không có cơ hội gặp cô ấy.
- Xì! Tiên nữ ở đâu ra? Trước kia nhìn thấy thanh niên trí thức xinh đẹp anh cũng nói thế.
Dù có xinh đẹp cỡ nào thì ở đây vài vòng cũng chẳng khác gì các cô gái trong thôn.
- Không, lần này khác, thật sự như thiên tiên! Đáng tiếc, cô ấy yếu đuối, nhìn như dễ vỡ.
- Thiết Trụ! Thằng nhãi này! Đứng lại đó cho ta! Từ xa vang lên tiếng cha hắn, Phong Thiết Trụ sợ hãi, tưởng mình lại gây ra chuyện gì chọc tức ông.
- Cha.
Con hôm nay làm xong hết việc rồi! Phong Đại Binh đi một vòng cũng không thấy ai, biết mọi người đều đang làm việc, không ngờ lại gặp hai đứa nhãi này.
- Các ngươi đi đâu đấy? - Cha, con muốn cùng Yến ca lên núi xem, hôm nay con đã làm xong hết việc rồi, mới về! Phong Đại Binh nghĩ tới việc dọn dẹp phòng chứa đồ, Yến Kiêu làm việc nhanh nhẹn, hai người cùng làm chắc cũng nhanh xong.
- Hai đứa đừng lên núi vội.
Ở đây vừa có thanh niên trí thức mới đến, không có chỗ ở.
Các ngươi đi dọn dẹp phòng chứa đồ, đêm nay để họ có chỗ ngủ.
Yên tâm, hai ngươi cùng nhau, chắc chắn sẽ nhanh thôi, không làm trễ nải việc lên núi của các ngươi.
Vừa nhìn đã thấy đau đầu.
Nhớ ra ngoài bếp còn có phòng chứa đồ, cô liền hỏi: - Đại đội trưởng, không phải còn có một phòng chứa đồ sao? - Đúng, nhưng đó là nơi để củi lửa và nông cụ, phòng rất nhỏ, sợ không ở được người.
Thật ra ông cũng đã nghĩ đến, nhưng căn phòng quá nhỏ.
Không biết có thể đặt thêm một cái giường không.
Ông đưa cô đi xem.
Bên trong chất đầy củi, một góc còn đặt vài nông cụ.
Điều kiện kém khiến Ôn Khanh Hòa nhíu mày, nhưng cô không muốn ngủ chung giường lớn, đành đề nghị với Phong Đại Binh: - Phòng nhỏ không sao, tôi ở một mình.
Chỉ phiền đại đội trưởng tìm người giúp tôi dọn dẹp.
Nghe Ôn Khanh Hòa đồng ý ở, ông liền không ngại phiền dân làng nữa: - Được, ta sẽ gọi người đến dọn.
Nhưng giường thì đêm nay cô phải chịu khó một chút.
Ta sẽ cho người làm cái giường tạm bằng mấy tấm ván, ngày mai ta sẽ tìm thợ mộc trong thôn làm giường cho cô.
Có yêu cầu gì thêm cô cứ nói.
- Tốt, cảm ơn đại đội trưởng.
- Ôn Khanh Hòa nói, đưa mấy viên kẹo trái cây cho ông.
Kẹo là thứ quý giá ở thời này, Phong Đại Binh cảm kích, chỉ có những thanh niên trí thức này mới dễ dàng cho đi như vậy.
Nếu đổi là bà con trong thôn, mấy viên kẹo họ sẽ tranh giành.
Ông liền nhanh chóng gọi người đến giúp cô dọn dẹp phòng.
Bên này, Yến Kiêu đã hoàn thành công việc buổi chiều, chuẩn bị xuống núi xem có thu hoạch gì không.
Hắn vừa mới đặt lại nông cụ ở sân, chuẩn bị về nhà lấy đồ rồi lên núi.
Chợt thấy Phong Thiết Trụ từ xa chạy tới: - Yến ca! Yến ca! Em thấy tiên nữ! Yến Kiêu mặc kệ hắn gọi, tiếp tục đi về nhà.
- Yến ca! Sao anh không để ý tới em? Anh đi đâu? Em đi với anh! Lên núi! Em cũng đi! Nói xong, Phong Thiết Trụ vội bước nhanh đuổi theo Yến Kiêu, vừa đi vừa kể chuyện: - Hôm nay có thanh niên trí thức mới tới, có cô gái trông như tiên nữ! Nếu không phải cha em bắt đi làm việc, em cũng không có cơ hội gặp cô ấy.
- Xì! Tiên nữ ở đâu ra? Trước kia nhìn thấy thanh niên trí thức xinh đẹp anh cũng nói thế.
Dù có xinh đẹp cỡ nào thì ở đây vài vòng cũng chẳng khác gì các cô gái trong thôn.
- Không, lần này khác, thật sự như thiên tiên! Đáng tiếc, cô ấy yếu đuối, nhìn như dễ vỡ.
- Thiết Trụ! Thằng nhãi này! Đứng lại đó cho ta! Từ xa vang lên tiếng cha hắn, Phong Thiết Trụ sợ hãi, tưởng mình lại gây ra chuyện gì chọc tức ông.
- Cha.
Con hôm nay làm xong hết việc rồi! Phong Đại Binh đi một vòng cũng không thấy ai, biết mọi người đều đang làm việc, không ngờ lại gặp hai đứa nhãi này.
- Các ngươi đi đâu đấy? - Cha, con muốn cùng Yến ca lên núi xem, hôm nay con đã làm xong hết việc rồi, mới về! Phong Đại Binh nghĩ tới việc dọn dẹp phòng chứa đồ, Yến Kiêu làm việc nhanh nhẹn, hai người cùng làm chắc cũng nhanh xong.
- Hai đứa đừng lên núi vội.
Ở đây vừa có thanh niên trí thức mới đến, không có chỗ ở.
Các ngươi đi dọn dẹp phòng chứa đồ, đêm nay để họ có chỗ ngủ.
Yên tâm, hai ngươi cùng nhau, chắc chắn sẽ nhanh thôi, không làm trễ nải việc lên núi của các ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.