Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương
Chương 16:
Quân Quân Bất Cật Hương Thái
27/03/2024
Ông ta chỉ do dự một chút liền cố tỏ ra bình tĩnh lên tiếng: “Gia đình tôi rất tốt, có thể có chuyện gì chứ?”
Người trong thôn cười nắc nẻ, họ cũng đoán được, cha Khương sỉ diện nhất, chắc chắn sẽ không dễ dàng thừa nhận chuyện trong nhà mình.
Nếu đã đoán được thì dĩ nhiên trong lòng rất hớn hở.
Cha Khương nghe những tiếng cười trào phúng này, mặt mày tối đen không nói, biểu cảm cũng hung tợn vô cùng.
Nhưng người sống chỉ có một cái mặt, ông ta cũng chỉ có thể ủ rũ quay về nhà.
Nhìn thấy Lý Thải Bình đang ăn màn thầu bột trắng, không nhịn được lên tiếng chửi: “Bà còn có mặt mũi ăn, từ trước tôi đã không muốn Nguyễn Ninh tới ruộng nhà người khác làm những chuyện xấu hổ đó, bà cứ không nghe!”
Lý Thải Bình nhìn thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của cha Khương, hấp tấp suýt sặc.
Bà ta vuốt mấy hơi mới bình phục lại được.
“Họ nói móc ông rồi? Ông đừng để bụng, họ cũng không bắt được tiểu tiện nhân đó trộm đồ, không bằng không chứng, không được tính.”
Đương nhiên cha Khương biết, nếu có bằng chứng, cảnh sát đã tới từ sớm rồi.
Ông ta tới ủy ban thôn cũng không đơn giản là bị nói móc mấy câu.
Ông ta hắng giọng, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Dạo này bớt bớt một chút, đừng làm loạn nữa.”
Hôm nay Lý Thải Bình bị thiệt rất nặng, không so đo? Bớt bớt một chút?
Chắc chắn không thể nào!
“Tiểu tiện nhân đó đã sắp cưỡi lên cổ tôi đái ỉa rồi, tôi phải cho nó biết trời cao đất dày mới được!”
Cha Khương thấy Lý Thải Bình vô cùng tức giận, bất lực thở dài một hơi.
Ông ta cũng không ưa con dâu lớn này, trước đây vâng vâng dạ dạ, nói gì làm nấy.
Bây giờ giống như biến thành người khác, nói chuyện đanh đá sắc sảo không nói, làm việc cũng rất quyết tuyệt.
“Bà muốn làm gì?”
Lý Thải Bình đương nhiên muốn Nguyễn Ninh thân bại danh liệt, vốn dĩ sáng nay, dựa theo những gì bà ta nghĩ, Nguyễn Ninh đã sớm bị nhà họ Khương bọn họ bán đi rồi.
Bán cho con trai của xưởng trưởng Lưu trên trấn, tới lúc đó sẽ có tiền cho Lý An cưới vợ.
Tuy tối qua không thành công nhưng chỉ cần Nguyễn Ninh còn ở nhà họ Khương một ngày, bà ta luôn muốn bán tiểu tiện nhân này đi!
“Con trai xưởng trưởng Lưu là đấng anh tài, nhìn trúng nó, cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên phải nắm chắc rồi.”
Lời này vừa hay bị Nguyễn Ninh ra ngoài đi vệ sinh nghe được, mới đầu cô còn buồn bực.
Tuy nói gia đình bất hòa nhưng nguyên chủ cũng được coi là ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra Lý Thải Bình và Khương Tĩnh muốn bán cô đi, kiếm chác lợi ích cho cả nhà!
Nguyễn Ninh xoa đầu, lúc này vẫn còn hơi đau đau.
Lý Thải Bình có kế hoạch như vậy, cô không thể nào ngồi yên chờ chết.
Hiện giờ nhà họ Khương không có chuyện gì xảy ra, đại khái chính là bởi vì chuyện nhà họ Khương trộm đồ chưa bị lộ.
Cô do dự một chút, quả quyết đưa ra quyết định.
…
Đợi khi cô quay về đã là sau nửa đêm.
Khi Nguyễn Ninh về tới giường, cả người sức cùng lực kiệt.
Nằm trên giường, chưa được mấy giây đã ngủ thiếp đi.
Đại khái là quá mệt, Nguyễn Ninh trước giờ không nằm mơ thế mà lại nằm mơ một cách hoang đường.
Trong mơ, một người đàn ông cũng nằm trên giường.
Người đàn ông đang cầm phong thư, bỏ mấy tờ tiền vào trong, không có thêm một chữ nào.
Còn biểu cảm, trong lạnh nhạt mang theo vài phần ý vị thâm trường…
“Họ Khương kia, các người cút ra đây cho tôi! Còn có thiên lý vương pháp hay không.”
Người trong thôn cười nắc nẻ, họ cũng đoán được, cha Khương sỉ diện nhất, chắc chắn sẽ không dễ dàng thừa nhận chuyện trong nhà mình.
Nếu đã đoán được thì dĩ nhiên trong lòng rất hớn hở.
Cha Khương nghe những tiếng cười trào phúng này, mặt mày tối đen không nói, biểu cảm cũng hung tợn vô cùng.
Nhưng người sống chỉ có một cái mặt, ông ta cũng chỉ có thể ủ rũ quay về nhà.
Nhìn thấy Lý Thải Bình đang ăn màn thầu bột trắng, không nhịn được lên tiếng chửi: “Bà còn có mặt mũi ăn, từ trước tôi đã không muốn Nguyễn Ninh tới ruộng nhà người khác làm những chuyện xấu hổ đó, bà cứ không nghe!”
Lý Thải Bình nhìn thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của cha Khương, hấp tấp suýt sặc.
Bà ta vuốt mấy hơi mới bình phục lại được.
“Họ nói móc ông rồi? Ông đừng để bụng, họ cũng không bắt được tiểu tiện nhân đó trộm đồ, không bằng không chứng, không được tính.”
Đương nhiên cha Khương biết, nếu có bằng chứng, cảnh sát đã tới từ sớm rồi.
Ông ta tới ủy ban thôn cũng không đơn giản là bị nói móc mấy câu.
Ông ta hắng giọng, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Dạo này bớt bớt một chút, đừng làm loạn nữa.”
Hôm nay Lý Thải Bình bị thiệt rất nặng, không so đo? Bớt bớt một chút?
Chắc chắn không thể nào!
“Tiểu tiện nhân đó đã sắp cưỡi lên cổ tôi đái ỉa rồi, tôi phải cho nó biết trời cao đất dày mới được!”
Cha Khương thấy Lý Thải Bình vô cùng tức giận, bất lực thở dài một hơi.
Ông ta cũng không ưa con dâu lớn này, trước đây vâng vâng dạ dạ, nói gì làm nấy.
Bây giờ giống như biến thành người khác, nói chuyện đanh đá sắc sảo không nói, làm việc cũng rất quyết tuyệt.
“Bà muốn làm gì?”
Lý Thải Bình đương nhiên muốn Nguyễn Ninh thân bại danh liệt, vốn dĩ sáng nay, dựa theo những gì bà ta nghĩ, Nguyễn Ninh đã sớm bị nhà họ Khương bọn họ bán đi rồi.
Bán cho con trai của xưởng trưởng Lưu trên trấn, tới lúc đó sẽ có tiền cho Lý An cưới vợ.
Tuy tối qua không thành công nhưng chỉ cần Nguyễn Ninh còn ở nhà họ Khương một ngày, bà ta luôn muốn bán tiểu tiện nhân này đi!
“Con trai xưởng trưởng Lưu là đấng anh tài, nhìn trúng nó, cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên phải nắm chắc rồi.”
Lời này vừa hay bị Nguyễn Ninh ra ngoài đi vệ sinh nghe được, mới đầu cô còn buồn bực.
Tuy nói gia đình bất hòa nhưng nguyên chủ cũng được coi là ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra Lý Thải Bình và Khương Tĩnh muốn bán cô đi, kiếm chác lợi ích cho cả nhà!
Nguyễn Ninh xoa đầu, lúc này vẫn còn hơi đau đau.
Lý Thải Bình có kế hoạch như vậy, cô không thể nào ngồi yên chờ chết.
Hiện giờ nhà họ Khương không có chuyện gì xảy ra, đại khái chính là bởi vì chuyện nhà họ Khương trộm đồ chưa bị lộ.
Cô do dự một chút, quả quyết đưa ra quyết định.
…
Đợi khi cô quay về đã là sau nửa đêm.
Khi Nguyễn Ninh về tới giường, cả người sức cùng lực kiệt.
Nằm trên giường, chưa được mấy giây đã ngủ thiếp đi.
Đại khái là quá mệt, Nguyễn Ninh trước giờ không nằm mơ thế mà lại nằm mơ một cách hoang đường.
Trong mơ, một người đàn ông cũng nằm trên giường.
Người đàn ông đang cầm phong thư, bỏ mấy tờ tiền vào trong, không có thêm một chữ nào.
Còn biểu cảm, trong lạnh nhạt mang theo vài phần ý vị thâm trường…
“Họ Khương kia, các người cút ra đây cho tôi! Còn có thiên lý vương pháp hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.