Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương
Chương 38:
Quân Quân Bất Cật Hương Thái
25/07/2024
Nguyễn Ninh nhìn Khương Nguyên ở đó bối rối, thở dài một hơi, chung quy cũng là đứa trẻ lớn lên trong sự dè dặt cẩn trọng, chuyện nó nghĩ luôn khác với người bình thường.
Con cái nhà người khác nhìn thấy bánh ngọt, đó là bánh cho dù lễ tết cũng không ăn được.
Chắc chắn sẽ không nói hai lời ăn ngay, căn bản sẽ không có bất cứ chần chừ gì.
“Không thích sao?”
Cô quyết định sửa cái tật này của Khương Nguyên, trên đời này không có ai sinh ra đã là người hạ đẳng, nếu đã muốn sống thì phải sống một cách công bằng.
Khương Nguyên vội vàng lắc đầu, lúc mẹ còn sống, nó từng ăn rồi.
Nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, nó đã sớm quên mất mùi vị.
“Không nỡ…”
Nguyễn Ninh đẩy toàn bộ bánh ngọt còn lại tới trước mặt Khương Nguyên, hào phóng nói: “Đều là của em rồi…”
Một bên khác, buổi sáng Khương Tĩnh thức dậy, thấy trong nhà bếp vẫn trống trơn.
Bếp chính cũng không có ai nhóm lên, đây rõ ràng là vẫn chưa bắt đầu nấu nướng.
Bụng đã đói meo, trong lòng càng thêm tức tối.
“Nguyễn Ninh, chị thật sự tưởng mình là ông lớn à, ra ngoài nấu cơm!”
Nguyễn Ninh đang ở trong phòng mình cầm kim chỉ vá quần áo, nghe thấy Khương Tĩnh la lối, không nói hai lời đẩy cửa phòng ra, chửi đổng: “Cô muốn ăn, vậy trong nhà cũng phải có gạo chứ, không thì cô vào chuồng heo nhặt cám ăn?”
Khương Nguyên ở bên trong khó khăn lắm mới ăn vài miếng, bị tiếng chửi ở bên ngoài dọa tới rơi bánh ngọt trong tay xuống.
Nguyễn Ninh quay đầu nhìn Khương Nguyên, không còn dáng vẻ hung dữ như vừa rồi, ngược lại cười híp mắt: “Mặc kệ họ, chỉ là mấy con sâu thối, em tiếp tục ăn là được.”
Khương Nguyên lập tức nhặt bánh ngọt rơi trên đất lên, nhét hết vào trong miệng.
Nguyễn Ninh vốn muốn nói vài câu, nhưng vừa nghĩ tới ở thời này có đồ ăn đã không tồi rồi, ai còn quan tâm sạch sẽ hay không.
Cô dứt khoát nuốt lại lời muốn nói, chỉ an ủi nói: “Em ăn từ từ thôi, đừng vội.”
Sau đó đi ra khỏi phòng mình, hai tay chống nạnh nhìn Khương Tĩnh.
Lúc này Khương Tĩnh mới phản ứng lại, gạo trong nhà đã hết từ sớm rồi.
Vừa nghĩ tới mọi thứ đều nhờ ơn Nguyễn Ninh ban cho, cô ta xắn tay áo lên muốn động thủ.
Ai ngờ Lý An bỗng nhiên xuất hiện phía sau cô ta, giọng nói thản nhiên: “Bậy bạ, đây là chị dâu em.”
Nguyễn Ninh híp mắt lại, Lý An này không giống như người sẽ tôn trọng cô, bây giờ đạo mạo đường hoàng nói loại lời này, thực sự rất nực cười.
Nhưng cô không có tâm trạng chơi với hai anh em này, thấy không còn chuyện gì của mình nữa, cô đóng sập cửa lại.
Dù sao cuối cùng cũng phải chia nhà, đây chắc chắn cũng không phải phòng của mình.
Phá hư thì thôi, có thể chọc tức người nhà họ Khương này cũng hời.
Khương Tĩnh phồng mang trợn má, quay đầu tức tối nhìn Lý An: “Anh đi ra làm người tốt cái gì, bây giờ hay rồi, buổi sáng ăn gì?”
Lý An bảo Khương Tĩnh nhỏ tiếng một chút, hôm qua Lý Thải Bình và cha Khương tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn vẫn chưa dậy.
Hô gào như vậy đánh thức họ thì không hay.
“Đừng vội, em còn nhớ con trai của xưởng trưởng Lưu không?”
“Lưu Phấn?”
Khương Tĩnh biết tên đó, tướng mạo cực kỳ giống con trai ngốc nhà địa chủ.
Nhưng lại động tâm tư với người đã kết hôn như Nguyễn Ninh, làm mất giá trị thân phận địa vị của cha anh ta trong xưởng.
“Đúng, em nghe anh nói…”
Hai người kề sát nhau thì thầm, sau khi nói xong, Khương Tĩnh cũng không ồn ào nữa, cũng không đòi ăn cơm nữa.
Con cái nhà người khác nhìn thấy bánh ngọt, đó là bánh cho dù lễ tết cũng không ăn được.
Chắc chắn sẽ không nói hai lời ăn ngay, căn bản sẽ không có bất cứ chần chừ gì.
“Không thích sao?”
Cô quyết định sửa cái tật này của Khương Nguyên, trên đời này không có ai sinh ra đã là người hạ đẳng, nếu đã muốn sống thì phải sống một cách công bằng.
Khương Nguyên vội vàng lắc đầu, lúc mẹ còn sống, nó từng ăn rồi.
Nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, nó đã sớm quên mất mùi vị.
“Không nỡ…”
Nguyễn Ninh đẩy toàn bộ bánh ngọt còn lại tới trước mặt Khương Nguyên, hào phóng nói: “Đều là của em rồi…”
Một bên khác, buổi sáng Khương Tĩnh thức dậy, thấy trong nhà bếp vẫn trống trơn.
Bếp chính cũng không có ai nhóm lên, đây rõ ràng là vẫn chưa bắt đầu nấu nướng.
Bụng đã đói meo, trong lòng càng thêm tức tối.
“Nguyễn Ninh, chị thật sự tưởng mình là ông lớn à, ra ngoài nấu cơm!”
Nguyễn Ninh đang ở trong phòng mình cầm kim chỉ vá quần áo, nghe thấy Khương Tĩnh la lối, không nói hai lời đẩy cửa phòng ra, chửi đổng: “Cô muốn ăn, vậy trong nhà cũng phải có gạo chứ, không thì cô vào chuồng heo nhặt cám ăn?”
Khương Nguyên ở bên trong khó khăn lắm mới ăn vài miếng, bị tiếng chửi ở bên ngoài dọa tới rơi bánh ngọt trong tay xuống.
Nguyễn Ninh quay đầu nhìn Khương Nguyên, không còn dáng vẻ hung dữ như vừa rồi, ngược lại cười híp mắt: “Mặc kệ họ, chỉ là mấy con sâu thối, em tiếp tục ăn là được.”
Khương Nguyên lập tức nhặt bánh ngọt rơi trên đất lên, nhét hết vào trong miệng.
Nguyễn Ninh vốn muốn nói vài câu, nhưng vừa nghĩ tới ở thời này có đồ ăn đã không tồi rồi, ai còn quan tâm sạch sẽ hay không.
Cô dứt khoát nuốt lại lời muốn nói, chỉ an ủi nói: “Em ăn từ từ thôi, đừng vội.”
Sau đó đi ra khỏi phòng mình, hai tay chống nạnh nhìn Khương Tĩnh.
Lúc này Khương Tĩnh mới phản ứng lại, gạo trong nhà đã hết từ sớm rồi.
Vừa nghĩ tới mọi thứ đều nhờ ơn Nguyễn Ninh ban cho, cô ta xắn tay áo lên muốn động thủ.
Ai ngờ Lý An bỗng nhiên xuất hiện phía sau cô ta, giọng nói thản nhiên: “Bậy bạ, đây là chị dâu em.”
Nguyễn Ninh híp mắt lại, Lý An này không giống như người sẽ tôn trọng cô, bây giờ đạo mạo đường hoàng nói loại lời này, thực sự rất nực cười.
Nhưng cô không có tâm trạng chơi với hai anh em này, thấy không còn chuyện gì của mình nữa, cô đóng sập cửa lại.
Dù sao cuối cùng cũng phải chia nhà, đây chắc chắn cũng không phải phòng của mình.
Phá hư thì thôi, có thể chọc tức người nhà họ Khương này cũng hời.
Khương Tĩnh phồng mang trợn má, quay đầu tức tối nhìn Lý An: “Anh đi ra làm người tốt cái gì, bây giờ hay rồi, buổi sáng ăn gì?”
Lý An bảo Khương Tĩnh nhỏ tiếng một chút, hôm qua Lý Thải Bình và cha Khương tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn vẫn chưa dậy.
Hô gào như vậy đánh thức họ thì không hay.
“Đừng vội, em còn nhớ con trai của xưởng trưởng Lưu không?”
“Lưu Phấn?”
Khương Tĩnh biết tên đó, tướng mạo cực kỳ giống con trai ngốc nhà địa chủ.
Nhưng lại động tâm tư với người đã kết hôn như Nguyễn Ninh, làm mất giá trị thân phận địa vị của cha anh ta trong xưởng.
“Đúng, em nghe anh nói…”
Hai người kề sát nhau thì thầm, sau khi nói xong, Khương Tĩnh cũng không ồn ào nữa, cũng không đòi ăn cơm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.