Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 20: Khoái Cảm
Minh Nguyệt
21/09/2023
“Dậy đi, mau mau đi xem con đi.” Trong giọng nói mang theo sự run rẩy sợ hãi.
Vào lúc này, cô đã bị tê liệt vì suy nghĩ đó.
Đổng Kiến Huy không hiểu vợ mình đột nhiên xảy ra chuyện gì, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt lại, đôi mắt dán chặt về hướng của đứa nhỏ.
Leo xuống khỏi người cô, ngăn không cho người run sợ, chuẩn bị rời khỏi giường của cô.
"Em đợi đã, đừng động, anh qua đấy ôm con đến cho em."
Anh hạ hai chân xuống giường, cơ thể khỏe khoắn trần trụi, côn thịt lớn ở giữa hai chân, đang ở trạng thái tỉnh táo, kề sát vào bụng, dài đến tận rốn.
Vài bước chân đã đến được bên chiếc giường nhỏ của con gái, nhìn thấy con gái mình vậy mà đã tỉnh rồi.
Sau khi nhìn thấy anh, đứa nhỏ lập tức giơ hai cánh tay nhỏ của mình lên vẫy vẫy.
Nhìn thấy cảnh này, cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy, anh cúi xuống ôm con bé lên, cẩn thận ôm vào lòng.
Anh bước về phía giường, đưa đứa nhỏ giao cho vợ mình.
Sau khi Dư Mạn Linh ôm lấy con mình, thấy con bé không xảy ra chuyện gì, dây thần kinh đang căng thẳng, lập tức được thả lỏng.
Rồi sau đó hốc mắt liền đỏ lên, tự trách bản thân tại sao đêm qua lại có thể ngủ say như vậy.
Nếu như đứa bé mới chỉ lớn từng này, mà xảy ra chuyện gì với con bé, thì bản thân phải làm sao đây!
Đổng Kiến Huy hoàn toàn không thể hiểu nổi, chuyện gì đang xảy ra với vợ mình vậy, nhìn dáng vẻ của cô như vừa đại bi lại đại hỷ.
Anh cúi người hôn lên má cô một cái, dịu dàng nói.
“Được rồi, em nằm ở đây với con một lát đi, anh đi làm bữa sáng cho em.” Nói xong liền nhặt chiếc quần lót ở dưới đất lên.
Phẩy qua phẩy lại cho khỏi bụi, anh trực tiếp mặc lại lên người.
Hôm qua bản thân giống như một tên cầm thú, không biết mệt mỏi, ôm lấy người vợ mềm mại thơm ngọt của mình, lăn qua lăn lại, muốn cô tận bốn lần.
Lúc làm đã thử qua mấy loại tư thế, mặc dù cô cực kỳ ngại ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn hợp tác cùng.
Có trời mới biết, chính vì dáng vẻ vừa đơn thuần vừa dâm đãng của cô, mới khiến anh hoàn toàn không thể nào dừng lại được, hận không thể làm cô tới nỗi hòa làm một với cơ thể mình.
Thẳng cho đến lúc đạt cao trào lần cuối, vợ anh trực tiếp ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh, thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc ăn uống.
Lúc giúp cô lau người, thầm mắng bản thân là đồ không ra gì, sao lại không biết kiềm chế chứ!
Sau khi anh ra ngoài, Dư Mạn Linh kiểm tra chiếc tã lót dưới mông của con gái, mặc dù chỗ dán không đều, nhưng vẫn sạch sẽ.
Thảo nào đêm qua lại không nghe thấy tiếng con gái khóc loạn.
Thì ra là đồ khốn kia dậy chăm con bé, sau khi sinh đứa trẻ này ra, lần đầu tiên anh chủ động chăm con.
Nếu là trước đây, mỗi khi con gái trở dậy khóc làm anh thức giấc vào ban đêm, anh không những không giúp, lại còn mắng chửi một trận, ghét bỏ đứa nhỏ quấy rầy giấc ngủ của mình.
Cho nên, anh ấy đã thực sự thay đổi rồi? Mình có thể tin tưởng anh ấy thêm một lần nữa không?
Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, trên mặt cảm giác nóng bừng một trận, thắt lưng đau nhói, nhắc nhở bản thân rằng, đêm qua thật hoang đường biết bao.
Lúc trước cùng anh làm chuyện này, sức khỏe của anh vừa tốt, động tác cũng thô bạo, giống một con bò đực đang đến kỳ động dục vậy.
Thứ bên dưới vừa to vừa cứng, mỗi lần cắm vào trong thân mình đều rất đau.
Nhưng đêm qua, rõ ràng là đều cùng làm một chuyện, nhưng lại cảm nhận được khoái lạc trước nay chưa từng có.
Bị anh áp ở dưới thân xỏ xuyên qua, ngực bị mút lấy, lại càng bị anh ngậm trong miệng cắn mút, cảm giác được nâng niu, thật khó để dùng lời diễn tả loại khoái cảm này.
Đổng Kiến Huy thành thục bận rộn ở trong bếp, khi vợ ôm con gái đi ra, anh cũng đã làm xong bữa sáng rồi.
Cánh tay để trần bế đứa nhỏ từ trong vòng tay của cô đi.
"Em đi rửa mặt trước đi."
Dư Mạn Linh có chút không yên tâm, nhưng trông thấy anh một người lớn như vậy, lại vụng về ôm một đứa nhỏ, cẩn thận từng li từng tí, giống như đang sử dụng toàn bộ sức lực của cơ thể vậy.
Vào lúc này, cô đã bị tê liệt vì suy nghĩ đó.
Đổng Kiến Huy không hiểu vợ mình đột nhiên xảy ra chuyện gì, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt lại, đôi mắt dán chặt về hướng của đứa nhỏ.
Leo xuống khỏi người cô, ngăn không cho người run sợ, chuẩn bị rời khỏi giường của cô.
"Em đợi đã, đừng động, anh qua đấy ôm con đến cho em."
Anh hạ hai chân xuống giường, cơ thể khỏe khoắn trần trụi, côn thịt lớn ở giữa hai chân, đang ở trạng thái tỉnh táo, kề sát vào bụng, dài đến tận rốn.
Vài bước chân đã đến được bên chiếc giường nhỏ của con gái, nhìn thấy con gái mình vậy mà đã tỉnh rồi.
Sau khi nhìn thấy anh, đứa nhỏ lập tức giơ hai cánh tay nhỏ của mình lên vẫy vẫy.
Nhìn thấy cảnh này, cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy, anh cúi xuống ôm con bé lên, cẩn thận ôm vào lòng.
Anh bước về phía giường, đưa đứa nhỏ giao cho vợ mình.
Sau khi Dư Mạn Linh ôm lấy con mình, thấy con bé không xảy ra chuyện gì, dây thần kinh đang căng thẳng, lập tức được thả lỏng.
Rồi sau đó hốc mắt liền đỏ lên, tự trách bản thân tại sao đêm qua lại có thể ngủ say như vậy.
Nếu như đứa bé mới chỉ lớn từng này, mà xảy ra chuyện gì với con bé, thì bản thân phải làm sao đây!
Đổng Kiến Huy hoàn toàn không thể hiểu nổi, chuyện gì đang xảy ra với vợ mình vậy, nhìn dáng vẻ của cô như vừa đại bi lại đại hỷ.
Anh cúi người hôn lên má cô một cái, dịu dàng nói.
“Được rồi, em nằm ở đây với con một lát đi, anh đi làm bữa sáng cho em.” Nói xong liền nhặt chiếc quần lót ở dưới đất lên.
Phẩy qua phẩy lại cho khỏi bụi, anh trực tiếp mặc lại lên người.
Hôm qua bản thân giống như một tên cầm thú, không biết mệt mỏi, ôm lấy người vợ mềm mại thơm ngọt của mình, lăn qua lăn lại, muốn cô tận bốn lần.
Lúc làm đã thử qua mấy loại tư thế, mặc dù cô cực kỳ ngại ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn hợp tác cùng.
Có trời mới biết, chính vì dáng vẻ vừa đơn thuần vừa dâm đãng của cô, mới khiến anh hoàn toàn không thể nào dừng lại được, hận không thể làm cô tới nỗi hòa làm một với cơ thể mình.
Thẳng cho đến lúc đạt cao trào lần cuối, vợ anh trực tiếp ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh, thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc ăn uống.
Lúc giúp cô lau người, thầm mắng bản thân là đồ không ra gì, sao lại không biết kiềm chế chứ!
Sau khi anh ra ngoài, Dư Mạn Linh kiểm tra chiếc tã lót dưới mông của con gái, mặc dù chỗ dán không đều, nhưng vẫn sạch sẽ.
Thảo nào đêm qua lại không nghe thấy tiếng con gái khóc loạn.
Thì ra là đồ khốn kia dậy chăm con bé, sau khi sinh đứa trẻ này ra, lần đầu tiên anh chủ động chăm con.
Nếu là trước đây, mỗi khi con gái trở dậy khóc làm anh thức giấc vào ban đêm, anh không những không giúp, lại còn mắng chửi một trận, ghét bỏ đứa nhỏ quấy rầy giấc ngủ của mình.
Cho nên, anh ấy đã thực sự thay đổi rồi? Mình có thể tin tưởng anh ấy thêm một lần nữa không?
Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, trên mặt cảm giác nóng bừng một trận, thắt lưng đau nhói, nhắc nhở bản thân rằng, đêm qua thật hoang đường biết bao.
Lúc trước cùng anh làm chuyện này, sức khỏe của anh vừa tốt, động tác cũng thô bạo, giống một con bò đực đang đến kỳ động dục vậy.
Thứ bên dưới vừa to vừa cứng, mỗi lần cắm vào trong thân mình đều rất đau.
Nhưng đêm qua, rõ ràng là đều cùng làm một chuyện, nhưng lại cảm nhận được khoái lạc trước nay chưa từng có.
Bị anh áp ở dưới thân xỏ xuyên qua, ngực bị mút lấy, lại càng bị anh ngậm trong miệng cắn mút, cảm giác được nâng niu, thật khó để dùng lời diễn tả loại khoái cảm này.
Đổng Kiến Huy thành thục bận rộn ở trong bếp, khi vợ ôm con gái đi ra, anh cũng đã làm xong bữa sáng rồi.
Cánh tay để trần bế đứa nhỏ từ trong vòng tay của cô đi.
"Em đi rửa mặt trước đi."
Dư Mạn Linh có chút không yên tâm, nhưng trông thấy anh một người lớn như vậy, lại vụng về ôm một đứa nhỏ, cẩn thận từng li từng tí, giống như đang sử dụng toàn bộ sức lực của cơ thể vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.