Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 34: Vợ À, Anh Còn Muốn
Minh Nguyệt
26/09/2023
Sau cơn cao trào, Dư Mạn Linh trong ngực anh không còn sức lực, mềm nhũn nằm trên giường, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, hơi thở dồn dập, bất ổn thở gấp.
Đôi mắt dài hẹp xinh đẹp vì khoái cảm mà trở nên ướt át, mắt phượng lờ mờ lộ ra tia tình dục chưa tan.
Ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn chiếu lên thân thể trắng nõn của cô.
Từ eo xuống mông đều loang lỗ tinh dịch đặc quánh, lộ ra vẻ dâm mĩ.
Đổng Kiến Huy nhìn xuống người vợ dưới thân mình,
Mái tóc đen được buộc lại đã hơi lỏng lẻo, quyện với mồ hôi ẩm ướt dính lộn xộn trên gò má đỏ ửng, chiếc cổ trắng tuyết cũng có tình trạng tương tự.
Anh khom lưng đè xuống thân thể mảnh khảnh của vợ mình, côn thịt thô to vừa mới tiết ra vẫn tinh thần phấn chấn như cũ, tại khe đùi trắng nõn của cô lên xuống cọ xát.
Anh chôn mặt trên vai cô nhẹ nhàng liếm cắn, nói bằng giọng khàn khàn đầy nam tính.
“Vợ ơi, anh còn muốn em.” Lời nói nóng bỏng phun trên làn da trắng tuyết mềm mại.
Lúc này Dư mạn Linh còn chưa hồi phục sau khoái cảm.
m hộ ở nơi riêng tư vẫn còn mơ hồ mang theo cảm giác tê dại do ma sát quá mức, mông cũng vì va chạm mãnh liệt mà nóng đến run lên.
Cảm nhận được vật thể cứng ngắc ma sát lên xuống ở khe đùi, cô mệt mỏi nâng mi mắt lên.
Giờ khắc này, cô ngay cả động ngón tay cũng không có sức, cũng không biết anh làm sao còn có tinh thần như vậy.
Đêm qua rõ ràng đều đã làm vài lần, đêm nay lại làm, lúc nãy cũng mới vừa làm xong một lần.
Anh làm sao có thể cứng lên nhanh như vậy, cô vẫn luôn biết anh tương đối mạnh ở phương diện này, nhưng không nghĩ tới lại mạnh như vậy.
Cô lười biếng quay mặt đi, hương về người phía sau nói.
"Mệt mỏi, không làm nữa."
Cũng không biết vì sao, cô chỉ là người tiếp nhận thôi, nhưng không hiểu sao lại mệt mỏi như vậy.
Còn mệt hơn làm việc cả ngày.
Đổng Kiến Huy coi như không nghe thấy, đôi môi khô ráo và mềm mại của anh từng chút một hạ xuống trên đôi vai và chiếc cổ nhẵn nhụi của cô.
Hơi thở gấp gáp nặng nề, phun ra khí nóng, mang theo trầm khàn nói.
“Nhưng mà anh muốn, em xem, nó lúc nãy chỉ là cọ nơi này của em một chút mà đã cứng đến không xong rồi.” Vừa nói chuyện anh vừa đẩy eo, côn thịt lại ma sát liên tục ở khe đùi trắng nõn của cô.
Đổng Kiến Huy đời trước gia tài bạc triệu nhưng không có ai để chia sẻ, đối với những người phụ nữ muốn nhào vào lòng mình không hề có bất kỳ hứng thú gì.
Chuyện vợ mang theo con rời đi mãi mãi, đối với anh là đả kích rất lớn!
Anh vẫn luôn sống trong hối hận, nên mới liều mạng làm việc, làm cho bản thân càng bận rộn, anh sợ chỉ cần vừa nghỉ ngơi, sẽ điên cuồng nhớ nhung vợ con.
Sống lại một đời này, nhìn thấy cô còn sống, anh cuối cùng vẫn không thể áp chế dục vọng với cô.
Nghĩ đến lúc anh một mình cô độc chờ đợi cái chết, hai mắt anh nóng lên, trong nháy mắt nước mắt nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống, đọng lại trên tấm lưng trắng nõn mịn màng của cô.
Cảm nhận được một giọt ấm áp rơi trên lưng, thân thể mềm mại của Dư Mạn Linh hơi sững lại, vừa định quay đầu lại nhìn, thì đã bị một bàn tay thô ráp nóng bỏng che mất tầm mắt.
Đổng Kiến Huy hôn lên tấm lưng trắng nõn xinh đẹp của cô như trân bảo, nhẹ nhàng thì thầm.
"Vợ à, bà xã, đừng rời xa anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt."
Lại nghe anh nói những lời này, trong lòng Dư Mạn Linh không khỏi dâng lên một tia khác thường, không hiểu sao anh lại nói như vậy.
Đêm qua lúc anh xúc động, cũng nói những lời tương tự.
Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ nhiều thì dương vật nóng hổi lại chen vào trong cơ thể.
Đôi mắt dài hẹp xinh đẹp vì khoái cảm mà trở nên ướt át, mắt phượng lờ mờ lộ ra tia tình dục chưa tan.
Ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn chiếu lên thân thể trắng nõn của cô.
Từ eo xuống mông đều loang lỗ tinh dịch đặc quánh, lộ ra vẻ dâm mĩ.
Đổng Kiến Huy nhìn xuống người vợ dưới thân mình,
Mái tóc đen được buộc lại đã hơi lỏng lẻo, quyện với mồ hôi ẩm ướt dính lộn xộn trên gò má đỏ ửng, chiếc cổ trắng tuyết cũng có tình trạng tương tự.
Anh khom lưng đè xuống thân thể mảnh khảnh của vợ mình, côn thịt thô to vừa mới tiết ra vẫn tinh thần phấn chấn như cũ, tại khe đùi trắng nõn của cô lên xuống cọ xát.
Anh chôn mặt trên vai cô nhẹ nhàng liếm cắn, nói bằng giọng khàn khàn đầy nam tính.
“Vợ ơi, anh còn muốn em.” Lời nói nóng bỏng phun trên làn da trắng tuyết mềm mại.
Lúc này Dư mạn Linh còn chưa hồi phục sau khoái cảm.
m hộ ở nơi riêng tư vẫn còn mơ hồ mang theo cảm giác tê dại do ma sát quá mức, mông cũng vì va chạm mãnh liệt mà nóng đến run lên.
Cảm nhận được vật thể cứng ngắc ma sát lên xuống ở khe đùi, cô mệt mỏi nâng mi mắt lên.
Giờ khắc này, cô ngay cả động ngón tay cũng không có sức, cũng không biết anh làm sao còn có tinh thần như vậy.
Đêm qua rõ ràng đều đã làm vài lần, đêm nay lại làm, lúc nãy cũng mới vừa làm xong một lần.
Anh làm sao có thể cứng lên nhanh như vậy, cô vẫn luôn biết anh tương đối mạnh ở phương diện này, nhưng không nghĩ tới lại mạnh như vậy.
Cô lười biếng quay mặt đi, hương về người phía sau nói.
"Mệt mỏi, không làm nữa."
Cũng không biết vì sao, cô chỉ là người tiếp nhận thôi, nhưng không hiểu sao lại mệt mỏi như vậy.
Còn mệt hơn làm việc cả ngày.
Đổng Kiến Huy coi như không nghe thấy, đôi môi khô ráo và mềm mại của anh từng chút một hạ xuống trên đôi vai và chiếc cổ nhẵn nhụi của cô.
Hơi thở gấp gáp nặng nề, phun ra khí nóng, mang theo trầm khàn nói.
“Nhưng mà anh muốn, em xem, nó lúc nãy chỉ là cọ nơi này của em một chút mà đã cứng đến không xong rồi.” Vừa nói chuyện anh vừa đẩy eo, côn thịt lại ma sát liên tục ở khe đùi trắng nõn của cô.
Đổng Kiến Huy đời trước gia tài bạc triệu nhưng không có ai để chia sẻ, đối với những người phụ nữ muốn nhào vào lòng mình không hề có bất kỳ hứng thú gì.
Chuyện vợ mang theo con rời đi mãi mãi, đối với anh là đả kích rất lớn!
Anh vẫn luôn sống trong hối hận, nên mới liều mạng làm việc, làm cho bản thân càng bận rộn, anh sợ chỉ cần vừa nghỉ ngơi, sẽ điên cuồng nhớ nhung vợ con.
Sống lại một đời này, nhìn thấy cô còn sống, anh cuối cùng vẫn không thể áp chế dục vọng với cô.
Nghĩ đến lúc anh một mình cô độc chờ đợi cái chết, hai mắt anh nóng lên, trong nháy mắt nước mắt nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống, đọng lại trên tấm lưng trắng nõn mịn màng của cô.
Cảm nhận được một giọt ấm áp rơi trên lưng, thân thể mềm mại của Dư Mạn Linh hơi sững lại, vừa định quay đầu lại nhìn, thì đã bị một bàn tay thô ráp nóng bỏng che mất tầm mắt.
Đổng Kiến Huy hôn lên tấm lưng trắng nõn xinh đẹp của cô như trân bảo, nhẹ nhàng thì thầm.
"Vợ à, bà xã, đừng rời xa anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt."
Lại nghe anh nói những lời này, trong lòng Dư Mạn Linh không khỏi dâng lên một tia khác thường, không hiểu sao anh lại nói như vậy.
Đêm qua lúc anh xúc động, cũng nói những lời tương tự.
Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ nhiều thì dương vật nóng hổi lại chen vào trong cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.