Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu
Chương 16:
Vân Trầm Trầm
24/04/2024
Tô Hòa sợ hãi run lẩy bẩy, vội vàng trốn trong đám đông, vừa khóc vừa nói: “Mọi người nghe cháu nói, chú hai cháu nói giới thiệu đối tượng cho cháu, kết quả sau khi tới nhà Triệu Bân này, anh ta và mẹ anh ta liền dụ chú hai cháu đi.
Cháu thấy anh ta bỏ đồ trong nước ngọt nên xảy ra tranh chấp với anh ta, kết quả tên súc sinh này muốn cương với cháu.
Vào lúc cháu tuyệt vọng, anh ta bỗng nhiên bắt đầu co giật, sau đó cả người giống như điên vậy, chẳng những phóng lửa đốt rèm cửa, còn dùng tay sờ ổ điện, kết quả bị giật xỉu, lúc này cháu mới nhân cơ hội chạy ra.”
Hai mắt Triệu Bân đỏ ngầu: “Mày nói láo! Rõ ràng là mày không biết liêm sỉ dụ dỗ tao, thấy tao không muốn liền lấy côn điện đánh ngất tao…”
Một người râu quai nón cười lạnh: “Côn điện? Một cô gái nhỏ bé lấy đâu ra côn điện? Cho dù có, thứ đó có thể giấu được chắc?
Cho dù cậu muốn vu khống người ta cũng phải nghĩ một lý do đáng tin! Tôi thấy cậu làm nhiều chuyện thất đức quá, gặp báo ứng rồi! Cô gái năm xưa chính là bị cậu bức điên, cho nên cậu mới mắc bệnh điên đấy!”
Tô Hòa âm thầm giơ ngón cái với người lên tiếng, anh trai này khá, gặp chuyện liền xông lên!
“Anh trai này nói không sai, một đứa từ quê tới như tôi lấy đâu ra côn điện? Rõ ràng là anh đe dọa dụ dỗ tôi, nói cha anh là phó xưởng trưởng, mẹ anh là kế toán, hợp tác kiếm được rất nhiều tiền, ngay cả trong tủ bí mật ở đầu giường cũng toàn là tiền…”
Tô Hòa còn chưa nói hết liền có người chạy vào trong phòng của hai vợ chồng Ngụy Cầm.
Rất nhanh chiếc tủ bí mật được phát hiện, đồ bên trong đương nhiên cũng hiện hữu trước mắt mọi người.
Mọi người hít sâu, người có mặt ở đây chưa có ai từng thấy nhiều tiền như vậy!
Đầu óc Triệu Bân ù lên, hoảng loạn đi lên cướp lấy, mấy người đàn ông đè Triệu Bân xuống đất.
Có người mắng: “Tôi biết ngay Triệu Thự Quảng không phải thứ tốt lành gì, quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi! Anh ta nắm quyền tài chính trong xưởng, vợ anh ta quản lý tiền, thật sự là đã vét không ít!”
“Nhìn xem mớ sách này, chậc chậc, trông thật lòe loẹt. Chẳng trách nuôi ra thằng súc sinh như Triệu Bân, thì ra hai vợ chồng đó cũng không ra gì! Đây gọi là nhà dột từ nóc!”
“Trong gói giấy này chính là thứ bỏ trong nước ngọt nhỉ? Cô gái bị cậu ta chà đạp hai năm trước đã bị bức điên như vậy, đúng là tạo nghiệp!”
“Thiện có thiện báo, ác có ác báo, cậu ta bức điên con gái người ta, bây giờ cậu ta cũng điên, thật đáng đời!”
…
Triệu Bân vừa tức vừa sợ: “Là con tiện nhân đó dùng côn điện giật tôi ngất xỉu, lửa cũng là do cô ta phóng, tôi không điên, tôi thật sự không điên!”
Anh ta càng nói như vậy, mọi người càng cảm thấy anh ta điên rồi.
Bởi vì…kẻ điên đều sẽ nói mình không điên.
Hơn nữa nếu không phải điên, vì sao lại nói chuyện tủ bí mật cho cô gái xem mắt? Đây không phải là ngu sao?
Lúc này, có một người chen chúc từ phía sau đám đông, đầu đầy mồ hôi, chính là Tô Vĩnh Thạch.
“Tiểu Hòa, con, con không sao chứ?”
Tô Hòa hơi bất ngờ, Tô Vĩnh Thạch thế mà lại quay lại?
Phán đoán theo thời gian, ông ta vừa tới xưởng dệt liền quay lại?
Rốt cuộc là do lương tâm trỗi dậy hay là vì nguyên nhân khác?
Không đợi Tô Hòa lên tiếng, một bà cụ đã nhổ một bãi nước bọt: “Phi! Khen cho chú còn có mặt mũi hỏi? Triệu Bân có đức hạnh gì ai không biết? Chú lại giới thiệu cháu gái ruột cho loại súc sinh này, chú làm thế chẳng phải là đẩy nó vào hố lửa sao?”
Tô Vĩnh Thạch đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Tôi, tôi thật sự không biết cậu ta, cậu ta là một tên súc sinh. Nếu biết, tôi chắc chắn không thể nào giới thiệu cháu gái cho cậu ta.”
Cháu thấy anh ta bỏ đồ trong nước ngọt nên xảy ra tranh chấp với anh ta, kết quả tên súc sinh này muốn cương với cháu.
Vào lúc cháu tuyệt vọng, anh ta bỗng nhiên bắt đầu co giật, sau đó cả người giống như điên vậy, chẳng những phóng lửa đốt rèm cửa, còn dùng tay sờ ổ điện, kết quả bị giật xỉu, lúc này cháu mới nhân cơ hội chạy ra.”
Hai mắt Triệu Bân đỏ ngầu: “Mày nói láo! Rõ ràng là mày không biết liêm sỉ dụ dỗ tao, thấy tao không muốn liền lấy côn điện đánh ngất tao…”
Một người râu quai nón cười lạnh: “Côn điện? Một cô gái nhỏ bé lấy đâu ra côn điện? Cho dù có, thứ đó có thể giấu được chắc?
Cho dù cậu muốn vu khống người ta cũng phải nghĩ một lý do đáng tin! Tôi thấy cậu làm nhiều chuyện thất đức quá, gặp báo ứng rồi! Cô gái năm xưa chính là bị cậu bức điên, cho nên cậu mới mắc bệnh điên đấy!”
Tô Hòa âm thầm giơ ngón cái với người lên tiếng, anh trai này khá, gặp chuyện liền xông lên!
“Anh trai này nói không sai, một đứa từ quê tới như tôi lấy đâu ra côn điện? Rõ ràng là anh đe dọa dụ dỗ tôi, nói cha anh là phó xưởng trưởng, mẹ anh là kế toán, hợp tác kiếm được rất nhiều tiền, ngay cả trong tủ bí mật ở đầu giường cũng toàn là tiền…”
Tô Hòa còn chưa nói hết liền có người chạy vào trong phòng của hai vợ chồng Ngụy Cầm.
Rất nhanh chiếc tủ bí mật được phát hiện, đồ bên trong đương nhiên cũng hiện hữu trước mắt mọi người.
Mọi người hít sâu, người có mặt ở đây chưa có ai từng thấy nhiều tiền như vậy!
Đầu óc Triệu Bân ù lên, hoảng loạn đi lên cướp lấy, mấy người đàn ông đè Triệu Bân xuống đất.
Có người mắng: “Tôi biết ngay Triệu Thự Quảng không phải thứ tốt lành gì, quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi! Anh ta nắm quyền tài chính trong xưởng, vợ anh ta quản lý tiền, thật sự là đã vét không ít!”
“Nhìn xem mớ sách này, chậc chậc, trông thật lòe loẹt. Chẳng trách nuôi ra thằng súc sinh như Triệu Bân, thì ra hai vợ chồng đó cũng không ra gì! Đây gọi là nhà dột từ nóc!”
“Trong gói giấy này chính là thứ bỏ trong nước ngọt nhỉ? Cô gái bị cậu ta chà đạp hai năm trước đã bị bức điên như vậy, đúng là tạo nghiệp!”
“Thiện có thiện báo, ác có ác báo, cậu ta bức điên con gái người ta, bây giờ cậu ta cũng điên, thật đáng đời!”
…
Triệu Bân vừa tức vừa sợ: “Là con tiện nhân đó dùng côn điện giật tôi ngất xỉu, lửa cũng là do cô ta phóng, tôi không điên, tôi thật sự không điên!”
Anh ta càng nói như vậy, mọi người càng cảm thấy anh ta điên rồi.
Bởi vì…kẻ điên đều sẽ nói mình không điên.
Hơn nữa nếu không phải điên, vì sao lại nói chuyện tủ bí mật cho cô gái xem mắt? Đây không phải là ngu sao?
Lúc này, có một người chen chúc từ phía sau đám đông, đầu đầy mồ hôi, chính là Tô Vĩnh Thạch.
“Tiểu Hòa, con, con không sao chứ?”
Tô Hòa hơi bất ngờ, Tô Vĩnh Thạch thế mà lại quay lại?
Phán đoán theo thời gian, ông ta vừa tới xưởng dệt liền quay lại?
Rốt cuộc là do lương tâm trỗi dậy hay là vì nguyên nhân khác?
Không đợi Tô Hòa lên tiếng, một bà cụ đã nhổ một bãi nước bọt: “Phi! Khen cho chú còn có mặt mũi hỏi? Triệu Bân có đức hạnh gì ai không biết? Chú lại giới thiệu cháu gái ruột cho loại súc sinh này, chú làm thế chẳng phải là đẩy nó vào hố lửa sao?”
Tô Vĩnh Thạch đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Tôi, tôi thật sự không biết cậu ta, cậu ta là một tên súc sinh. Nếu biết, tôi chắc chắn không thể nào giới thiệu cháu gái cho cậu ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.