Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu
Chương 2:
Vân Trầm Trầm
26/08/2023
Mấy ngày trước, Thẩm Như Ý quay về một chuyến.
Cô ta tìm Tô Hòa ra ngoài nói chuyện, nguyên chủ chịu kích thích lớn, cho nên nghĩ không thông mới nhảy sông…
“Đại Nha, con, con tỉnh rồi?”
Giọng nói kinh hỉ của Triệu Thúy Nga ngắt quãng mạch tư duy của Tô Hòa.
Tô Hòa thở dài trong lòng, nếu đã xuyên tới thì an cư, tùy tiện trước đã.
Cô nhìn Triệu Thúy Nga, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt óng ánh trong suốt: “Mẹ, con nghĩ thông rồi, sau này con sẽ sống tốt, sẽ không đi vào chỗ bế tắc nữa.”
Triệu Thúy Nga sững người!
Tuy Tô Hòa đã quay về nhà họ Tô, nhưng chưa từng gọi một tiếng mẹ.
Không ngờ gặp nạn một lần lại nghĩ thông rồi.
Bà nghẹn ngào: “Nghĩ thông rồi thì tốt, nghĩ thông rồi thì tốt.”
Tô Vĩnh Quốc đứng một bên cũng đỏ vành mắt, dạo này hai vợ chồng bởi vì đứa con gái này mà tá hỏa không ít, bây giờ cũng coi như mưa ngớt trời quang rồi.
Bà cụ Tô cầm mười tệ Triệu Thúy Nga đặt bên giường, cầm chặt trong tay, bĩu môi: “Nếu đã nghĩ thông rồi thì ngày mai mau đi làm việc, cái đứa trước tuy vừa lười vừa ham ăn, nhưng tốt xấu gì mỗi ngày còn có thể kiếm hai điểm công. Từ khi mày về chỉ ở nhà ăn không uống không, thật sự coi mình là đại tiểu thư thành phố à!”
Triệu Thúy Nga vội nói: “Mẹ, Đại Nha còn đang sốt, để nó nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi!”
Lời này lại khiến bà cụ Tô mắng chửi thêm một trận, cuối cùng vẫn là ông cụ Tô ho khan một tiếng, lúc này bà cụ Tô mới vung vẫy đi về phòng phía đông.
Nhà họ Tô là nhà ba gian, hai vợ chồng già sống ở phòng phía đông, hướng tốt hơn, gia đình Tô Vĩnh Quốc sống ở phòng phía tây.
Phòng chính giữa vừa là nhà bếp vừa là nhà ăn, gọi là phòng ngoài.
Triệu Thúy Nga lau nước mắt: “Ông à, ông đi trả xe bò đi, tôi đi nấu chút đồ cho Đại Nha ăn.”
Tô Vĩnh Quốc đáp một tiếng rồi ra ngoài, Triệu Thúy Nga thì đến phòng ngoài.
Rất nhanh lại truyền tới tiếng chửi của bà cụ Tô.
“Nó nhảy sông còn nhảy ra công lao à? Hai con gà mái bị dịch đó một tháng cũng không đẻ được mấy cái trứng, đã không đủ nộp nhiệm vụ rồi, nào còn dư cho nó ăn? Ăn chút cháo ngô là được rồi! Không thì gặm rau nắm!”
Trương Thúy Nga cầu xin nói: “Mẹ, Đại Nha đã không ăn gì cả ngày rồi, mẹ cho con nấu trứng chần cho nó đi!”
Tâm trạng của Tô Hòa có chút phức tạp, đời này của cô cũng chưa từng nghĩ trứng chần sẽ trở thành thứ xa xỉ.
Còn nữa, tính tình của người mẹ hờ này của cô quá mềm yếu, bị bà cụ Tô hành chết.
Cô cố chống dậy khỏi giường, men theo giường đi tới cửa: “Mẹ, bà nói đúng, con nhảy sông vốn đã không đúng, nào có có mặt mũi ăn trứng chần?”
Bà cụ Tô lộ vẻ đắc ý, thầm nghĩ có vẻ con nhỏ chết tiệt này đã hiểu chuyện hơn trước rồi.
Ngay sau đó liền nghe Tô Hòa nói: “Mẹ, con choáng, vẫn nên đưa con tới trạm y tế công đoàn khám thử thì hơn! Nói không chừng đến đó chích chút thuốc dinh dưỡng, con sẽ khỏe lại.
Thuốc dinh dưỡng chắc không đắt nhỉ? Một lọ chỉ ba, năm tệ, con chích tám lọ mười lọ là được.”
Bà cụ Tô: “…”
Tuy bà ta chưa từng nghe nói thuốc dinh dưỡng gì đó, nhưng Tô Hòa nói một cách rất đường hoàng, không thể không tin.
Bà cụ không tình nguyện móc ra một cái trứng từ trong bình hồ lô.
“Bà, đầu cháu choáng lắm, một cái trứng sợ là không đủ dinh dưỡng, thế nào cũng phải năm quả. Nếu không thì thôi, cháu vẫn nên đi chích thuốc dinh dưỡng cho rồi!”
Bà cụ Tô nghiến răng lại trừng mắt, cuối cùng vẫn móc ra năm cái trứng gà.
“Ăn, ăn chết mày đi! Một đứa không kiếm điểm công, vơ lấy năm cái trứng gà của tao! Nhà họ Tô sao lại dính phải một con quỷ đòi nợ như mày!”
Cô ta tìm Tô Hòa ra ngoài nói chuyện, nguyên chủ chịu kích thích lớn, cho nên nghĩ không thông mới nhảy sông…
“Đại Nha, con, con tỉnh rồi?”
Giọng nói kinh hỉ của Triệu Thúy Nga ngắt quãng mạch tư duy của Tô Hòa.
Tô Hòa thở dài trong lòng, nếu đã xuyên tới thì an cư, tùy tiện trước đã.
Cô nhìn Triệu Thúy Nga, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt óng ánh trong suốt: “Mẹ, con nghĩ thông rồi, sau này con sẽ sống tốt, sẽ không đi vào chỗ bế tắc nữa.”
Triệu Thúy Nga sững người!
Tuy Tô Hòa đã quay về nhà họ Tô, nhưng chưa từng gọi một tiếng mẹ.
Không ngờ gặp nạn một lần lại nghĩ thông rồi.
Bà nghẹn ngào: “Nghĩ thông rồi thì tốt, nghĩ thông rồi thì tốt.”
Tô Vĩnh Quốc đứng một bên cũng đỏ vành mắt, dạo này hai vợ chồng bởi vì đứa con gái này mà tá hỏa không ít, bây giờ cũng coi như mưa ngớt trời quang rồi.
Bà cụ Tô cầm mười tệ Triệu Thúy Nga đặt bên giường, cầm chặt trong tay, bĩu môi: “Nếu đã nghĩ thông rồi thì ngày mai mau đi làm việc, cái đứa trước tuy vừa lười vừa ham ăn, nhưng tốt xấu gì mỗi ngày còn có thể kiếm hai điểm công. Từ khi mày về chỉ ở nhà ăn không uống không, thật sự coi mình là đại tiểu thư thành phố à!”
Triệu Thúy Nga vội nói: “Mẹ, Đại Nha còn đang sốt, để nó nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi!”
Lời này lại khiến bà cụ Tô mắng chửi thêm một trận, cuối cùng vẫn là ông cụ Tô ho khan một tiếng, lúc này bà cụ Tô mới vung vẫy đi về phòng phía đông.
Nhà họ Tô là nhà ba gian, hai vợ chồng già sống ở phòng phía đông, hướng tốt hơn, gia đình Tô Vĩnh Quốc sống ở phòng phía tây.
Phòng chính giữa vừa là nhà bếp vừa là nhà ăn, gọi là phòng ngoài.
Triệu Thúy Nga lau nước mắt: “Ông à, ông đi trả xe bò đi, tôi đi nấu chút đồ cho Đại Nha ăn.”
Tô Vĩnh Quốc đáp một tiếng rồi ra ngoài, Triệu Thúy Nga thì đến phòng ngoài.
Rất nhanh lại truyền tới tiếng chửi của bà cụ Tô.
“Nó nhảy sông còn nhảy ra công lao à? Hai con gà mái bị dịch đó một tháng cũng không đẻ được mấy cái trứng, đã không đủ nộp nhiệm vụ rồi, nào còn dư cho nó ăn? Ăn chút cháo ngô là được rồi! Không thì gặm rau nắm!”
Trương Thúy Nga cầu xin nói: “Mẹ, Đại Nha đã không ăn gì cả ngày rồi, mẹ cho con nấu trứng chần cho nó đi!”
Tâm trạng của Tô Hòa có chút phức tạp, đời này của cô cũng chưa từng nghĩ trứng chần sẽ trở thành thứ xa xỉ.
Còn nữa, tính tình của người mẹ hờ này của cô quá mềm yếu, bị bà cụ Tô hành chết.
Cô cố chống dậy khỏi giường, men theo giường đi tới cửa: “Mẹ, bà nói đúng, con nhảy sông vốn đã không đúng, nào có có mặt mũi ăn trứng chần?”
Bà cụ Tô lộ vẻ đắc ý, thầm nghĩ có vẻ con nhỏ chết tiệt này đã hiểu chuyện hơn trước rồi.
Ngay sau đó liền nghe Tô Hòa nói: “Mẹ, con choáng, vẫn nên đưa con tới trạm y tế công đoàn khám thử thì hơn! Nói không chừng đến đó chích chút thuốc dinh dưỡng, con sẽ khỏe lại.
Thuốc dinh dưỡng chắc không đắt nhỉ? Một lọ chỉ ba, năm tệ, con chích tám lọ mười lọ là được.”
Bà cụ Tô: “…”
Tuy bà ta chưa từng nghe nói thuốc dinh dưỡng gì đó, nhưng Tô Hòa nói một cách rất đường hoàng, không thể không tin.
Bà cụ không tình nguyện móc ra một cái trứng từ trong bình hồ lô.
“Bà, đầu cháu choáng lắm, một cái trứng sợ là không đủ dinh dưỡng, thế nào cũng phải năm quả. Nếu không thì thôi, cháu vẫn nên đi chích thuốc dinh dưỡng cho rồi!”
Bà cụ Tô nghiến răng lại trừng mắt, cuối cùng vẫn móc ra năm cái trứng gà.
“Ăn, ăn chết mày đi! Một đứa không kiếm điểm công, vơ lấy năm cái trứng gà của tao! Nhà họ Tô sao lại dính phải một con quỷ đòi nợ như mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.