Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu
Chương 5:
Vân Trầm Trầm
26/08/2023
Nhưng, con nhỏ đó thật sự không có tình cảm gì với nguyên chủ, xin trực tiếp chắc chắn không xin được.
Lúc này, một cô nhóc tóc ngắn từ phòng phía tây nhảy ra, đỉnh đầu còn có một búi tóc, chính là Tô Tiểu Mãn.
Đôi mắt nai con trợn tròn, sau đó chống nạnh:
“Chị lén la lén lút làm gì đấy? Có phải đang giấu đồ ngon gì không?”
Tô Hòa: “…”
Em cũng chỉ biết ăn!
Nhưng cô nhóc này sao lại nhảy ra từ phòng phía tây?
“Nhị Nha, em muốn ăn trứng chần không?”
Tô Tiểu Mãn bĩu môi: “Trứng gà đều do bà chúng ta giữ, chị lấy đâu ra trứng chần?”
Tô Hòa mở tủ bát, lấy cái bát sứ đựng trứng chần ra.
Tô Tiểu Mãn lập tức sáng mắt lên, nuốt nước bọt, vươn tay muốn nhận.
“Đợi đã, đây là bà cho chị bồi bổ cơ thể, dựa vào đâu chị phải cho em ăn?”
Tô Tiểu Mãn trợn trắng mắt: “Em biết ngay chị không tốt bụng như vậy!”
Cô bé không hề thích người chị gái đổi về này, mỗi ngày khóc lóc ẩm ê, luôn mang vẻ khinh thường người khác.
Vẫn là người chị cũ tốt, luôn có thể nghĩ cách giúp cô bé lấy được đồ ngon từ trong tay bà nội.
Tô Hòa cười híp mắt nói: “Thế này đi, chị thấy cầu lông gà của em làm rất đẹp, em lấy cầu lông gà đổi với chị đi! Mười cái cầu lông gà một cái trứng chần.”
Tô Tiểu Mãn đảo mắt: “Mười cái nhiều quá, cùng lắm năm cái!”
Tô Hòa hơi do dự, mới nói: “Được, năm cái thì năm cái.”
Tô Tiểu Mãn lập tức về phòng chọn ra năm cái cầu đã bị đá trụi lông từ trong rương bách bảo của cô bé đưa cho Tô Hòa.
Cô bé cười trộm trong lòng, cảm thấy mình hời to.
Thứ khó tìm nhất chính là lông gà trống, lần trước bởi vì cô bé cạo lông gà trống nhà ông Trương, suýt chút bị con gà trống đó mổ.
Nhưng cô bé lại không biết trong lòng Tô Hòa vui như nở hoa.
Vốn dĩ cô tưởng chỉ có thể đổi được một đồng tiền, ai ngờ đổi được năm đồng.
Tuy toàn bộ đều là thông bảo Gia Khánh, phẩm tướng cũng rất bình thường, nhưng có tiền là được, còn cần gì hơn chứ?
Tô Hòa nói lời giữ lời, đưa trứng chần cho Tô Tiểu Mãn.
Tô Tiểu Mãn cắn một miếng trứng chần, gương mặt mê đắm: “Trứng chần ngon thật, người có tiền có phải đều ăn trứng chần hằng bữa không?”
Tô Hòa nhìn cô bé một cái, chậm rãi nói: “Ừm, ăn hằng bữa, ăn một cái vứt một cái.”
Tô Tiểu Mãn há to cái miệng nhỏ: “Thật sao? Thế thì lãng phí quá! Nếu em ở nhà họ thì tốt rồi, họ ném cái nào em nhặt cái đó!”
Tô Hòa nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô bé, cười nghiêng ngả.
Lúc này Tô Tiểu Mãn mới phát hiện mình bị lừa, lập tức tức giận thành con cá nóc con.
Cô bé tức giận đùng đùng nói: “Chị Như Ý chưa từng cười nhạo em, hơn nữa còn tìm đồ ngon cho em, tốt hơn chị nhiều! Cả đời em đều sẽ không nhận người chị gái xấu xa là chị”
Nói xong, hung hăng cắn một miếng trứng.
Chị gái là chị gái xấu xa, nhưng trứng chần vô tội.
Tô Hòa thở dài trong lòng, chị Như Ý của em sẽ không cười nhạo em, cô ta chỉ sẽ đào hố chôn em thôi!
Cô cũng hậu tri hậu giác đoán được con nhóc này đi vào bằng cách nào, cửa sổ phòng phía tây đang mở, chắc chắn là leo từ cửa sổ vào.
Chẳng trách sau này sẽ vào nhà ăn trộm, bây giờ đã bắt đầu leo cửa sổ rồi!
Tô Tiểu Mãn nhanh chóng ăn hết trứng chần, còn liếm bát, cái bát còn sạch hơn dùng nước rửa.
Tô Hòa đỡ trán, đều là cái nghèo gây nên!
Tô Tiểu Mãn chớp chớp mắt, tò mò nói: “Nghe nói chị được dã nhân cứu lên, dã nhân trông như thế nào?”
Lúc này Tô Hòa mới nhớ ra vấn đề bị cô ngó lơ này, chủ yếu là sau khi nguyên chủ nhảy sông liền ngất đi, vốn không nhìn thấy dã nhân gì.
Đều là thôn dân ầm ĩ lên, nói rất sống động.
Lúc này, một cô nhóc tóc ngắn từ phòng phía tây nhảy ra, đỉnh đầu còn có một búi tóc, chính là Tô Tiểu Mãn.
Đôi mắt nai con trợn tròn, sau đó chống nạnh:
“Chị lén la lén lút làm gì đấy? Có phải đang giấu đồ ngon gì không?”
Tô Hòa: “…”
Em cũng chỉ biết ăn!
Nhưng cô nhóc này sao lại nhảy ra từ phòng phía tây?
“Nhị Nha, em muốn ăn trứng chần không?”
Tô Tiểu Mãn bĩu môi: “Trứng gà đều do bà chúng ta giữ, chị lấy đâu ra trứng chần?”
Tô Hòa mở tủ bát, lấy cái bát sứ đựng trứng chần ra.
Tô Tiểu Mãn lập tức sáng mắt lên, nuốt nước bọt, vươn tay muốn nhận.
“Đợi đã, đây là bà cho chị bồi bổ cơ thể, dựa vào đâu chị phải cho em ăn?”
Tô Tiểu Mãn trợn trắng mắt: “Em biết ngay chị không tốt bụng như vậy!”
Cô bé không hề thích người chị gái đổi về này, mỗi ngày khóc lóc ẩm ê, luôn mang vẻ khinh thường người khác.
Vẫn là người chị cũ tốt, luôn có thể nghĩ cách giúp cô bé lấy được đồ ngon từ trong tay bà nội.
Tô Hòa cười híp mắt nói: “Thế này đi, chị thấy cầu lông gà của em làm rất đẹp, em lấy cầu lông gà đổi với chị đi! Mười cái cầu lông gà một cái trứng chần.”
Tô Tiểu Mãn đảo mắt: “Mười cái nhiều quá, cùng lắm năm cái!”
Tô Hòa hơi do dự, mới nói: “Được, năm cái thì năm cái.”
Tô Tiểu Mãn lập tức về phòng chọn ra năm cái cầu đã bị đá trụi lông từ trong rương bách bảo của cô bé đưa cho Tô Hòa.
Cô bé cười trộm trong lòng, cảm thấy mình hời to.
Thứ khó tìm nhất chính là lông gà trống, lần trước bởi vì cô bé cạo lông gà trống nhà ông Trương, suýt chút bị con gà trống đó mổ.
Nhưng cô bé lại không biết trong lòng Tô Hòa vui như nở hoa.
Vốn dĩ cô tưởng chỉ có thể đổi được một đồng tiền, ai ngờ đổi được năm đồng.
Tuy toàn bộ đều là thông bảo Gia Khánh, phẩm tướng cũng rất bình thường, nhưng có tiền là được, còn cần gì hơn chứ?
Tô Hòa nói lời giữ lời, đưa trứng chần cho Tô Tiểu Mãn.
Tô Tiểu Mãn cắn một miếng trứng chần, gương mặt mê đắm: “Trứng chần ngon thật, người có tiền có phải đều ăn trứng chần hằng bữa không?”
Tô Hòa nhìn cô bé một cái, chậm rãi nói: “Ừm, ăn hằng bữa, ăn một cái vứt một cái.”
Tô Tiểu Mãn há to cái miệng nhỏ: “Thật sao? Thế thì lãng phí quá! Nếu em ở nhà họ thì tốt rồi, họ ném cái nào em nhặt cái đó!”
Tô Hòa nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô bé, cười nghiêng ngả.
Lúc này Tô Tiểu Mãn mới phát hiện mình bị lừa, lập tức tức giận thành con cá nóc con.
Cô bé tức giận đùng đùng nói: “Chị Như Ý chưa từng cười nhạo em, hơn nữa còn tìm đồ ngon cho em, tốt hơn chị nhiều! Cả đời em đều sẽ không nhận người chị gái xấu xa là chị”
Nói xong, hung hăng cắn một miếng trứng.
Chị gái là chị gái xấu xa, nhưng trứng chần vô tội.
Tô Hòa thở dài trong lòng, chị Như Ý của em sẽ không cười nhạo em, cô ta chỉ sẽ đào hố chôn em thôi!
Cô cũng hậu tri hậu giác đoán được con nhóc này đi vào bằng cách nào, cửa sổ phòng phía tây đang mở, chắc chắn là leo từ cửa sổ vào.
Chẳng trách sau này sẽ vào nhà ăn trộm, bây giờ đã bắt đầu leo cửa sổ rồi!
Tô Tiểu Mãn nhanh chóng ăn hết trứng chần, còn liếm bát, cái bát còn sạch hơn dùng nước rửa.
Tô Hòa đỡ trán, đều là cái nghèo gây nên!
Tô Tiểu Mãn chớp chớp mắt, tò mò nói: “Nghe nói chị được dã nhân cứu lên, dã nhân trông như thế nào?”
Lúc này Tô Hòa mới nhớ ra vấn đề bị cô ngó lơ này, chủ yếu là sau khi nguyên chủ nhảy sông liền ngất đi, vốn không nhìn thấy dã nhân gì.
Đều là thôn dân ầm ĩ lên, nói rất sống động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.