[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Chương 25: Bất Ngờ Nối Tiếp
Dưa Đích Dưa Tây
04/11/2024
Thẩm Tri Hạ: “Lúc đào rau dại trên núi, em tiện tay đào mấy cái bẫy, không ngờ hôm nay may mắn lại bắt được thật.”
Thẩm Tri Thu: “Lần sau em gái lên núi nhất định phải dẫn anh hai theo, anh hai cũng sẽ bắt gà rừng cho em.”
Ngũ Thu Lan nghe vậy liền không nhịn được trêu: “Dẫn con theo sao?Sao trước giờ mẹ chẳng thấy con bắt được cái gì? Đừng nói là thỏ, đến cả lông thỏ cũng chưa thấy con túm được sợi nào.”
Thẩm Tri Thu: “Mẹ, chẳng qua lần trước con không gặp may thôi mà.”
Bị mẹ mình chê bai, Thẩm Tri Thu ngượng ngùng gãi mũi, thầm nghĩ lần sau mình nhất định sẽ bắt được.
Nghe vậy, Thẩm Tri Hạ mỉm cười nhìn người anh hai đang ngượng ngùng của mình.
Lần sau nhất định phải kéo anh hai đi cùng, không, còn phải rủ cả anh cả nữa.
Có bắt được gà rừng hay thỏ rừng hay không không quan trọng, cô muốn cùng họ bắt đầu “sự nghiệp dược liệu” của nhà họ Thẩm!
“Được rồi, Tú Bình mang một con gà rừng đi hầm ăn tối nay. Mấy con còn lại để ngày mai lão đại mang ra trấn đổi lấy ít đồ, mua món ngon cho em gái con.” Ngũ Thu Lan đưa một con gà rừng cho con dâu cả Trần Tú Bình đang đứng bên cạnh.
“Dạ vâng, mẹ. Con đi làm ngay.” Trần Tú Bình vui vẻ xách con gà vào bếp. Thời này mỗi khi có thịt ăn, ai mà không mừng cho được.
Mọi người trong nhà đều đã quen nghe theo sự phân chia của Ngũ Thu Lan.
Theo lẽ thường, Thẩm Tri Hạ chắc chắn sẽ đồng ý với sự sắp xếp của mẹ mình.
Dù chỉ có hai con gà rừng và hai con thỏ nhưng bán ra cũng đổi được mấy đồng.
Đừng xem thường mấy đồng đó, phải biết rằng bây giờ một cân gạo trắng chỉ có 1 đồng 2 hào, còn gạo lứt hay bột bắp còn rẻ hơn, chỉ 6 đến 7 hào là mua được.
Mấy đồng đó đủ để đổi thêm lương thực cho cả nhà, giúp mọi người có thêm bữa no.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Với nguồn tài nguyên trong không gian của cô, sao cô có thể để gia đình sống chật vật như trước đây nữa.
“Mẹ, cứ để mấy con này ở nhà ăn đi. Mọi người làm việc vất vả suốt, con bắt được mấy con này cũng là để bồi bổ cho gia đình.”
Nói xong, cô mỉm cười đầy bí ẩn với Ngũ Thu Lan.
“Mẹ, con còn có thứ này muốn cho mẹ xem.” Cô nhanh chóng đóng chặt cánh cửa chính đã cũ của nhà mình lại, vì cô hiểu rõ nguyên tắc không được để lộ của cải ra ngoài.
Sau đó, Thẩm Tri Hạ cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một gói vải nhỏ đưa cho Ngũ Thu Lan.
“Con bé này, để xem con có gì mà thần bí thế, còn bày trò úp mở trước mặt mẹ.” Ngũ Thu Lan nói rồi nhanh chóng mở gói vải ra.
“Hít…”
“Hít…”
Những tiếng hít sâu liên tiếp vang lên trong căn phòng khách nhỏ.
“Cái này... Hạ Hạ, cái này... ở đâu ra vậy?” Cha cô, Thẩm Tiền Tiến, nhìn chằm chằm vào củ nhân sâm và cây linh chi trước mặt, giọng run run vì kinh ngạc.
Thẩm Tri Thu: “Lần sau em gái lên núi nhất định phải dẫn anh hai theo, anh hai cũng sẽ bắt gà rừng cho em.”
Ngũ Thu Lan nghe vậy liền không nhịn được trêu: “Dẫn con theo sao?Sao trước giờ mẹ chẳng thấy con bắt được cái gì? Đừng nói là thỏ, đến cả lông thỏ cũng chưa thấy con túm được sợi nào.”
Thẩm Tri Thu: “Mẹ, chẳng qua lần trước con không gặp may thôi mà.”
Bị mẹ mình chê bai, Thẩm Tri Thu ngượng ngùng gãi mũi, thầm nghĩ lần sau mình nhất định sẽ bắt được.
Nghe vậy, Thẩm Tri Hạ mỉm cười nhìn người anh hai đang ngượng ngùng của mình.
Lần sau nhất định phải kéo anh hai đi cùng, không, còn phải rủ cả anh cả nữa.
Có bắt được gà rừng hay thỏ rừng hay không không quan trọng, cô muốn cùng họ bắt đầu “sự nghiệp dược liệu” của nhà họ Thẩm!
“Được rồi, Tú Bình mang một con gà rừng đi hầm ăn tối nay. Mấy con còn lại để ngày mai lão đại mang ra trấn đổi lấy ít đồ, mua món ngon cho em gái con.” Ngũ Thu Lan đưa một con gà rừng cho con dâu cả Trần Tú Bình đang đứng bên cạnh.
“Dạ vâng, mẹ. Con đi làm ngay.” Trần Tú Bình vui vẻ xách con gà vào bếp. Thời này mỗi khi có thịt ăn, ai mà không mừng cho được.
Mọi người trong nhà đều đã quen nghe theo sự phân chia của Ngũ Thu Lan.
Theo lẽ thường, Thẩm Tri Hạ chắc chắn sẽ đồng ý với sự sắp xếp của mẹ mình.
Dù chỉ có hai con gà rừng và hai con thỏ nhưng bán ra cũng đổi được mấy đồng.
Đừng xem thường mấy đồng đó, phải biết rằng bây giờ một cân gạo trắng chỉ có 1 đồng 2 hào, còn gạo lứt hay bột bắp còn rẻ hơn, chỉ 6 đến 7 hào là mua được.
Mấy đồng đó đủ để đổi thêm lương thực cho cả nhà, giúp mọi người có thêm bữa no.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Với nguồn tài nguyên trong không gian của cô, sao cô có thể để gia đình sống chật vật như trước đây nữa.
“Mẹ, cứ để mấy con này ở nhà ăn đi. Mọi người làm việc vất vả suốt, con bắt được mấy con này cũng là để bồi bổ cho gia đình.”
Nói xong, cô mỉm cười đầy bí ẩn với Ngũ Thu Lan.
“Mẹ, con còn có thứ này muốn cho mẹ xem.” Cô nhanh chóng đóng chặt cánh cửa chính đã cũ của nhà mình lại, vì cô hiểu rõ nguyên tắc không được để lộ của cải ra ngoài.
Sau đó, Thẩm Tri Hạ cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một gói vải nhỏ đưa cho Ngũ Thu Lan.
“Con bé này, để xem con có gì mà thần bí thế, còn bày trò úp mở trước mặt mẹ.” Ngũ Thu Lan nói rồi nhanh chóng mở gói vải ra.
“Hít…”
“Hít…”
Những tiếng hít sâu liên tiếp vang lên trong căn phòng khách nhỏ.
“Cái này... Hạ Hạ, cái này... ở đâu ra vậy?” Cha cô, Thẩm Tiền Tiến, nhìn chằm chằm vào củ nhân sâm và cây linh chi trước mặt, giọng run run vì kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.