[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Chương 20: Không Đáng
Dưa Đích Dưa Tây
03/11/2024
Thẩm Tri Hạ mở tủ quần áo của nguyên chủ. Ôi chao, thật không ít quần áo, hầu như đều không có miếng vá nào.
Cô chọn một bộ áo dài tay và quần dài cũ hơn một chút, thay đồ xong thì lấy bình nước chuyên dụng của mình trên tủ, đổ một ít nước suối linh tuyền vào rồi đeo sọt tre rời khỏi nhà.
Cô nhanh chóng bước về phía chân núi.
Gần thôn Vân Bình có một ngọn núi lớn tên là núi Đá. Ngọn núi này chủ yếu là nơi người dân trong thôn nhặt củi, đào rau dại. Nếu nhà nào cần xây nhà mới hay làm nội thất cho lễ cưới, họ sẽ được phép lên núi chặt vài cây lớn, nhưng việc này phải được thôn đồng ý trước.
Tuy nhiên, những chuyện nhỏ nhặt thì thôn thường mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao nhà nào mà chẳng có việc cần làm, chỉ cần không quá đáng là được.
Nhà của Thẩm Tri Hạ dựa lưng vào núi Đá. Khi chọn đất xây nhà, ông cụ Thẩm đã chọn kỹ và quyết định chọn vị trí tựa vào núi này.
Một mặt nơi này cách xa phần lớn nhà dân trong thôn một chút, và ở dưới chân núi thì nếu gia đình có lúc lên núi săn bắn, kiếm chút đồ ngon cải thiện bữa ăn cũng có thể tránh được ánh mắt soi mói của mọi người.
Nhất là những kẻ hay ghen tị, chẳng được ăn thì lại nói lời chua cay.
Phải nói ông cụ Thẩm thực sự là người có tầm nhìn xa.
Giờ này, mọi người trong thôn đều đang làm việc, ngoài mấy đứa trẻ đang đi cắt cỏ heo, gần như không gặp người lớn nào ở chân núi.
Cô đeo sọt tre, bước đi nhanh nhẹn, sớm đã đến chân núi.
Có lẽ vì năm nay ít mưa nên chân núi vốn phải xanh tốt giờ lại gần như không có mấy cây cỏ màu xanh nào, nói gì đến thứ có thể ăn được như rau dại. Chút ít còn sót lại đều đã bị mọi người nhổ mang về từ lâu rồi, đâu thể để chúng tự do mọc ở đây.
Có lẽ hôm nay cô phải đi sâu vào trong núi hơn xem sao.
Thẩm Tri Hạ nhìn núi Đá trước mặt với từng dãy núi non chập chùng, thân núi nối dài.
Ngọn núi này có sức hút đặc biệt với cô. Dù sao trong những tiểu thuyết xuyên không mà cô từng đọc, đa số nhân vật chính đều tìm được nhiều thứ tốt trong núi sâu.
Thế nhưng hiện tại có rất ít người trong thôn dám vào sâu trong núi Đá, họ thường chỉ quanh quẩn ở vùng ven.
Trước đây, có người vì đói quá mà không tìm được gì nên đã liều vào sâu trong núi.
Nhưng kết cục là người đó không bao giờ trở về nữa.
Nghe nói đêm hôm đó, nhiều thôn dân đã nghe thấy tiếng sói tru liên tiếp, thỉnh thoảng còn có cả tiếng gầm của mãnh thú.
Từ đó về sau, thôn dân hầu như không còn ai dám vào sâu trong núi nữa.
Ngay cả khi đói bụng, họ vẫn có thể ăn rau dại, đào rễ cây, cùng lắm thì ăn ít đất sét Quan Âm để cầm hơi.
Chỉ cần không ăn quá nhiều, ít nhất cũng có thể sống cầm chừng qua ngày.
Còn một khi vào sâu trong núi, tuy có nhiều thứ tốt nhưng nếu mất mạng thì thật sự không đáng.
Cô chọn một bộ áo dài tay và quần dài cũ hơn một chút, thay đồ xong thì lấy bình nước chuyên dụng của mình trên tủ, đổ một ít nước suối linh tuyền vào rồi đeo sọt tre rời khỏi nhà.
Cô nhanh chóng bước về phía chân núi.
Gần thôn Vân Bình có một ngọn núi lớn tên là núi Đá. Ngọn núi này chủ yếu là nơi người dân trong thôn nhặt củi, đào rau dại. Nếu nhà nào cần xây nhà mới hay làm nội thất cho lễ cưới, họ sẽ được phép lên núi chặt vài cây lớn, nhưng việc này phải được thôn đồng ý trước.
Tuy nhiên, những chuyện nhỏ nhặt thì thôn thường mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao nhà nào mà chẳng có việc cần làm, chỉ cần không quá đáng là được.
Nhà của Thẩm Tri Hạ dựa lưng vào núi Đá. Khi chọn đất xây nhà, ông cụ Thẩm đã chọn kỹ và quyết định chọn vị trí tựa vào núi này.
Một mặt nơi này cách xa phần lớn nhà dân trong thôn một chút, và ở dưới chân núi thì nếu gia đình có lúc lên núi săn bắn, kiếm chút đồ ngon cải thiện bữa ăn cũng có thể tránh được ánh mắt soi mói của mọi người.
Nhất là những kẻ hay ghen tị, chẳng được ăn thì lại nói lời chua cay.
Phải nói ông cụ Thẩm thực sự là người có tầm nhìn xa.
Giờ này, mọi người trong thôn đều đang làm việc, ngoài mấy đứa trẻ đang đi cắt cỏ heo, gần như không gặp người lớn nào ở chân núi.
Cô đeo sọt tre, bước đi nhanh nhẹn, sớm đã đến chân núi.
Có lẽ vì năm nay ít mưa nên chân núi vốn phải xanh tốt giờ lại gần như không có mấy cây cỏ màu xanh nào, nói gì đến thứ có thể ăn được như rau dại. Chút ít còn sót lại đều đã bị mọi người nhổ mang về từ lâu rồi, đâu thể để chúng tự do mọc ở đây.
Có lẽ hôm nay cô phải đi sâu vào trong núi hơn xem sao.
Thẩm Tri Hạ nhìn núi Đá trước mặt với từng dãy núi non chập chùng, thân núi nối dài.
Ngọn núi này có sức hút đặc biệt với cô. Dù sao trong những tiểu thuyết xuyên không mà cô từng đọc, đa số nhân vật chính đều tìm được nhiều thứ tốt trong núi sâu.
Thế nhưng hiện tại có rất ít người trong thôn dám vào sâu trong núi Đá, họ thường chỉ quanh quẩn ở vùng ven.
Trước đây, có người vì đói quá mà không tìm được gì nên đã liều vào sâu trong núi.
Nhưng kết cục là người đó không bao giờ trở về nữa.
Nghe nói đêm hôm đó, nhiều thôn dân đã nghe thấy tiếng sói tru liên tiếp, thỉnh thoảng còn có cả tiếng gầm của mãnh thú.
Từ đó về sau, thôn dân hầu như không còn ai dám vào sâu trong núi nữa.
Ngay cả khi đói bụng, họ vẫn có thể ăn rau dại, đào rễ cây, cùng lắm thì ăn ít đất sét Quan Âm để cầm hơi.
Chỉ cần không ăn quá nhiều, ít nhất cũng có thể sống cầm chừng qua ngày.
Còn một khi vào sâu trong núi, tuy có nhiều thứ tốt nhưng nếu mất mạng thì thật sự không đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.