[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Chương 37: Tia Hy Vọng
Dưa Đích Dưa Tây
08/11/2024
Cậu bé trong lòng khiến Thẩm Tri Hạ không tự chủ mà nhớ lại một cô bé cùng phòng mình trong cô nhi viện ngày trước.
Lúc mới sinh ra, cô bé bị phát hiện mắc bệnh tim bẩm sinh, vì thế cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi cô bé ở trước cổng cô nhi viện.
Thẩm Tri Hạ thường thấy cô bé phát bệnh vào đêm khuya, phải được đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Trước lần cuối cùng cô bé đi bệnh viện, còn ngây thơ hẹn với Thẩm Tri Hạ rằng đợi khi nào khỏi bệnh sẽ cùng nhau đá cầu, chơi trốn tìm.
Thẩm Tri Hạ vừa khóc vừa đuổi theo chiếc xe cứu thương, nhưng dù thế nào cũng không thể bắt kịp bóng dáng lao đi của nó nữa.
Cho đến khi cô được chị tình nguyện viên của cô nhi viện tìm thấy đang kiệt sức ở bên đường.
Sau đêm đó.
Cô không bao giờ gặp lại cô bé đó nữa.
---
Tần lão nhìn sắc mặt của Tiểu Triết dần dần khôi phục bình thường, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Ông nhanh chóng tiến tới, đặt tay lên cổ tay nhỏ bé của Tiểu Triết.
Sau một hồi kiểm tra cẩn thận, đồng tử ông dần dần giãn ra, kích động nắm lấy tay của Thẩm Tri Hạ.
“Hạ Hạ, cháu đã cho Tiểu Triết ăn cái gì vậy?”
“Nó… chưa bao giờ hồi phục nhanh thế này!”
“Hơn nữa, ông có thể cảm nhận được nhịp tim của nó hiện giờ rất bình thường.”
“Không khác gì người bình thường!”
Tống Mẫn: "Cô gái nhỏ, có phải em có cách cứu con trai chị không! Xin em nhất định phải cứu nó! Nó chỉ mới có năm tuổi thôi! Xin em hãy cứu nó!..."
Huhuhu...
Tống Mẫn: “Đại ơn đại đức của em, cả gia đình chị nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp!”
Chị như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nước mắt làm nhòa đôi mắt, giọng nói nghẹn ngào cầu xin Thẩm Tri Hạ.
Khi thấy sắc mặt con trai dần dần trở lại bình thường, sự phấn khích và xúc động của chị tựa như cơn lũ tràn đê, không ngừng hóa thành những giọt nước mắt tuôn trào khỏi khóe mắt chị.
Có lẽ Tiểu Triết vẫn còn cơ hội lớn lên bình thường.
Chị có thể nhìn thấy con trai mình đeo chiếc cặp sách nhỏ đến trường học giống như những đứa trẻ khác.
Chị có thể thấy nó lấy vợ, sinh con, sống một cuộc sống bình dị nhất.
Dù cuộc đời có tầm thường cũng không sao, chị chỉ mong con trai mình có thể lớn lên khỏe mạnh...
Cô gái nhỏ trước mặt khiến chị lần đầu tiên cảm thấy có hy vọng sau năm năm dài.
Có lẽ cô ấy có cách cứu con trai mình!
Không!
Cô ấy chắc chắn có cách!!
Vì chưa từng có một bác sĩ nào, sau khi nhìn thấy tình trạng của Tiểu Triết, lại thể hiện nét mặt bình tĩnh như vậy.
Ngay cả Tần lão vốn được mệnh danh là “diệu thủ hồi xuân” trong giới Đông y cũng chưa làm được điều đó!
Thẩm Tri Đông, người đứng im lặng ở bên cạnh và chứng kiến mọi chuyện, lại một lần nữa cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Em gái của anh từ khi nào lại trở nên tài giỏi như vậy chứ?!
Trước đây anh chưa từng nghe em ấy nói rằng mình biết y thuật, hơn nữa còn giỏi như thế!
Ha ha ha ha ha...
Người giỏi giang như thế lại là em gái của Thẩm Tri Đông anh!
Nghĩ đến điều này, Thẩm Tri Đông không khỏi cảm thấy lâng lâng, em gái anh quá tài giỏi!
Thật vui sướng, thật muốn nhảy vòng vòng ngay tại chỗ!
Lúc mới sinh ra, cô bé bị phát hiện mắc bệnh tim bẩm sinh, vì thế cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi cô bé ở trước cổng cô nhi viện.
Thẩm Tri Hạ thường thấy cô bé phát bệnh vào đêm khuya, phải được đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Trước lần cuối cùng cô bé đi bệnh viện, còn ngây thơ hẹn với Thẩm Tri Hạ rằng đợi khi nào khỏi bệnh sẽ cùng nhau đá cầu, chơi trốn tìm.
Thẩm Tri Hạ vừa khóc vừa đuổi theo chiếc xe cứu thương, nhưng dù thế nào cũng không thể bắt kịp bóng dáng lao đi của nó nữa.
Cho đến khi cô được chị tình nguyện viên của cô nhi viện tìm thấy đang kiệt sức ở bên đường.
Sau đêm đó.
Cô không bao giờ gặp lại cô bé đó nữa.
---
Tần lão nhìn sắc mặt của Tiểu Triết dần dần khôi phục bình thường, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Ông nhanh chóng tiến tới, đặt tay lên cổ tay nhỏ bé của Tiểu Triết.
Sau một hồi kiểm tra cẩn thận, đồng tử ông dần dần giãn ra, kích động nắm lấy tay của Thẩm Tri Hạ.
“Hạ Hạ, cháu đã cho Tiểu Triết ăn cái gì vậy?”
“Nó… chưa bao giờ hồi phục nhanh thế này!”
“Hơn nữa, ông có thể cảm nhận được nhịp tim của nó hiện giờ rất bình thường.”
“Không khác gì người bình thường!”
Tống Mẫn: "Cô gái nhỏ, có phải em có cách cứu con trai chị không! Xin em nhất định phải cứu nó! Nó chỉ mới có năm tuổi thôi! Xin em hãy cứu nó!..."
Huhuhu...
Tống Mẫn: “Đại ơn đại đức của em, cả gia đình chị nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp!”
Chị như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nước mắt làm nhòa đôi mắt, giọng nói nghẹn ngào cầu xin Thẩm Tri Hạ.
Khi thấy sắc mặt con trai dần dần trở lại bình thường, sự phấn khích và xúc động của chị tựa như cơn lũ tràn đê, không ngừng hóa thành những giọt nước mắt tuôn trào khỏi khóe mắt chị.
Có lẽ Tiểu Triết vẫn còn cơ hội lớn lên bình thường.
Chị có thể nhìn thấy con trai mình đeo chiếc cặp sách nhỏ đến trường học giống như những đứa trẻ khác.
Chị có thể thấy nó lấy vợ, sinh con, sống một cuộc sống bình dị nhất.
Dù cuộc đời có tầm thường cũng không sao, chị chỉ mong con trai mình có thể lớn lên khỏe mạnh...
Cô gái nhỏ trước mặt khiến chị lần đầu tiên cảm thấy có hy vọng sau năm năm dài.
Có lẽ cô ấy có cách cứu con trai mình!
Không!
Cô ấy chắc chắn có cách!!
Vì chưa từng có một bác sĩ nào, sau khi nhìn thấy tình trạng của Tiểu Triết, lại thể hiện nét mặt bình tĩnh như vậy.
Ngay cả Tần lão vốn được mệnh danh là “diệu thủ hồi xuân” trong giới Đông y cũng chưa làm được điều đó!
Thẩm Tri Đông, người đứng im lặng ở bên cạnh và chứng kiến mọi chuyện, lại một lần nữa cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Em gái của anh từ khi nào lại trở nên tài giỏi như vậy chứ?!
Trước đây anh chưa từng nghe em ấy nói rằng mình biết y thuật, hơn nữa còn giỏi như thế!
Ha ha ha ha ha...
Người giỏi giang như thế lại là em gái của Thẩm Tri Đông anh!
Nghĩ đến điều này, Thẩm Tri Đông không khỏi cảm thấy lâng lâng, em gái anh quá tài giỏi!
Thật vui sướng, thật muốn nhảy vòng vòng ngay tại chỗ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.