Chương 50
Linh Nguyên Kim
02/10/2020
Dịch: Trâu Lười
Giọng điệu của Trần Thiên Hoằng làm trái tim của Trần Niên Niên nhảy lên, còn Đào Tiểu Điềm có liên quan thì hoàn toàn không để ý.
Đầu óc của Đào Tiểu Điềm lúc này đang choáng váng , không xoay chuyển được nhưng cô ấy vẫn nghe rõ những gì Trần Thiên Hoằng nói.
“Anh đang nói cái gì vậy, anh Thiên Hoằng, sao anh có thể nghi ngờ tình cảm của em với anh chứ?”
Mắt Đào Tiểu Điềm đỏ lên, cô tủi thân nói: “Trong đội sản xuất có nhiều người như vậy, anh thấy em la hét muốn gả cho họ không? Em muốn gả cho anh bởi vì em thích anh. Ngược lại anh lấy em cũng bởi vì anh thích em nha. Anh thích em thì chắc chắn anh không nỡ để em đi làm, đúng không?”
Logic này làm mấy người Trần Niên Niên kinh ngạc, quả nhiên là thanh niên trí thức từ thành phố đến, cách nghĩ này đúng là lý tưởng chủ nghĩa cách mạng mà.
Ở nông thôn, không có người vợ mới cưới nào không phải đi làm cả. Chưa nói đến những việc khác, chỉ cần hàng xóm xung quanh nói vài câu cũng có thể dìm chết cô rồi.
Đội sản xuất sẽ không ép họ đi làm, nhưng nếu họ không đi thì sẽ không được cộng điểm lao động, không có điểm lao động thì gia đình họ không được cấp lương thực, không có lương thực thì chờ chết đói à?
Đào Tiểu Điềm không quan tâm đến điều đó, cô không giống những người phụ nữ khác, chỉ cần không phải đi làm, người khác thích nói gì thì nói.
Sau khi thu hoạch vụ thu, cô không dám soi gương nữa, gương mặt đen sạm đến mức dùng mấy lọ kem dưỡng da cũng vô dụng. Sau đó cô còn bị Hách Nguyệt Quế chế giễu suốt một thời gian dài.
Không biết bao giờ mới trở lại thành phố, nếu phải ở quê cả đời thì không còn cách nào cả.
Cô không muốn làm việc mãi như thế này, bây giờ gia đình của Trần Niên Niên trôi qua rất tốt, chờ cô gả cho Trần Thiên Hoằng, hai người cùng nhau cố gắng thì chắc chắn cuộc sống của họ không đến mức phải đói bụng.
“Anh Thiên Hoằng, em không ngờ anh lại nghĩ về em như vậy, anh làm em thật sự thất vọng.” Đào Tiểu Điềm buồn bã, cảm xúc kích động không kìm nén được, nước mắt rơi liên tục xuống.
Vẻ mặt của Trần Thiên Hoằng buông lỏng dần, hắn đúng là điên mới đi so đo với một người đang say rượu.
Đòa Tiểu Điềm vừa khóc vừa ợ hơi rượu, một lúc sau cô liền ngủ gục trên bàn.
Bốn người còn lại nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Tôn Tuệ Phương cười nói: “Đứa nhỏ Tiểu Điềm thật thà quá mà, sao con bé lại nói hết lời trong lòng ra ngoài được chứ.”
Nếu những người khác biết được suy nghĩ của Đào Tiểu Điềm, họ nhất định sẽ không cho cô sắc mặt tốt và nói kiểu gì cũng không cho Đào Tiểu Điềm vào cửa.
Người lớn chưa bao giờ nghĩ đến việc lười biếng, cô còn trẻ mà lại chọn việc nhẹ sợ việc nặng, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện không muốn làm việc. Nếu cô rước cô về nhà thì họ đoán chừng họ đang rước tổ tông vào nhà mới đúng. Cả ngày phải đi làm còn chưa nói, bây giờ còn phải chăm sóc thêm cô thì ai mà chịu được.
Nhưng đối với Tôn Tuệ Phương mà nói, chỉ cần Trần Thiên Hoằng có thể kết hôn thì bà hài lòng rồi, còn chuyện làm việc hay không thì không thành vấn đề.
“Mẹ, em ấy say nên mới nói linh tinh, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”
Chuyện yêu đương của hai người họ chưa có gì cả, họ cũng chưa bao giờ nói về vấn đề này khi ở chung với nhau. Hắn không ngờ Đào Tiểu Điềm lại nói chuyện này ở ngay trên bàn ăn.
Thậm chí Trần Thiên Hoằng còn không có sự chuẩn bị nào cả, họ còn chưa yêu đương bao giờ mà cô đã nhắc đến chuyện kết hôn luôn rồi.
Trong nhà hắn vốn không có nhiều sức lao động, cuộc sống có thể trôi qua tốt hơn là nhờ công của Trần Niên Niên.
Nhưng bọn họ không thể dựa vào Trần Niên Niên cả đời được, nếu như Đào Tiểu Điềm cứ ôm ý nghĩ này để gả cho hắn thì cô chắc chắn phải thất vọng.
Bởi vì Đào Tiểu Điềm say rượu nên đêm đó cô không trở về ký túc xá thanh niên trí thức. Sáng hôm sau tỉnh lại, cô cảm thấy đầu hơi đau.
Sau đó cô bắt đầu ngồi nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, mặc dù cô say nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện hôm qua.
Đào Tiểu Điềm ảo não gõ đầu mình, sao cô lại nói hết những suy nghĩ trong lòng ra như thế chứ, thật sự xấu hổ mà.
Thừa dịp lúc này không có ai, Tào Tiểu Điềm muốn trốn trở về ký túc xá thanh niên trí thức, ai ngờ cô vừa mở cửa liền chạm mặt Trần Niên Niên.
“Dậy rồi à, có đau đầu không? Tôi nấu canh giải rượu cho cậu, cậu uống một chút đi.”
Khóe miệng Đào Tiểu Điềm xị xuống: “Chuyện đến nước này rồi, tôi còn uống canh giải rượu làm gì nữa. Niên Niên, cậu nói xem tôi và anh trại cậu không thể được nữa sao?”
Trần Niên Niên không ngờ rằng cô còn nhớ chuyện hôm qua, cô giả vờ thâm sâu nói: “Tiểu Điềm, tôi không ngờ trong lòng cậu lại nghĩ như vậy. Cậu nói hết tất cả mọi chuyện trong lòng ra trước mặt mẹ và anh trai tôi, cậu nghĩ bọn họ sẽ thế nào?”
Đào Tiểu Điềm rất hối hận, cô nghe Trần Niên Niên nói thế thì càng lo lắng hơn.
“Tôi không biết rượu trái cây lại mạnh như vậy, xong rồi, xong hết rồi, công sức bỏ ra cả tháng nay của tôi đều uổng phí rồi. Niên Niên, cậu giúp tôi đi.”
Loại chuyện này bảo Trần Niên Niên giúp thế nào được? Trần Thiên Hoằng là người không dễ dàng mở lòng, vốn dĩ quan hệ giữa hai người đang tốt, tự nhiên Đào Tiểu Điềm nói lại như thế, người ta không nghĩ khác mới lạ.
Buổi sáng tỉnh dậy, cô nhìn thấy Trần Thiên Hoằng có quầng thâm dưới mắt, có lẽ đêm qua ngủ không ngon.
Trần Niên Niên vỗ vai cô: “Chuyện này không gấp gáp được, chỉ cần cậu đối xử chân thành với anh trai tôi thì anh ấy nhất định sẽ chấp nhận cậu.”
Đào Tiểu Điềm thở dài, “Đương nhiên là tôi đối xử thật lòng với anh ấy rồi.”
Có thể gả cho người mình thích là một điều vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, nếu gả cho người mình thích mà không phải làm việc thì còn gì tuyệt hơn chứ.
“Không được, tôi phải đi giải thích cho anh ấy mới được.”
Khi tỉnh táo lại, cô có thể nói chuyện có sức thuyết phục hơi lúc say. Hơn nữa Đào Tiểu Điềm cũng không muốn trốn tránh.
Sau khi cô ấy chạy đi, Trần Niên Niên mới cười rồi lắc đầu, Đào Tiểu Điềm thực sự thú vị.
Nhưng cô không có thời gian để lo những việc này. Nhà máy chỉ cho nghỉ hai ngày. Hôm qua cô vội về, hôm nay lại phải đi tiếp. Giao thông bất tiện thật sự khó chịu, nếu ngồi ô tô chỉ đi mất 1-2 tiếng, họ đi xe đạp thì mất nửa ngày liền.
Khi họ chuẩn bị đi, Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm đều trở về. Không biết Đào Tiểu Điềm nói gì mà lúc này mặt Trần Thiên Hoằng và cô đều đỏ bừng lên.
Trần Niên Niên cũng là người đang yêu, dáng vẻ này vừa nhìn liền biết chuyện tiến triển thế nào.
Có vẻ như anh trai cô thực sự đổ gục trước Đào Tiểu Điềm rồi.
Khi Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ rời đi, có rất người đến tiễn họ ra tận cổng thôn.
Mặt trời mọc từ hướng Tây à?
Tại sao trước đây cô không nhận ra nhân duyên của mình ở thôn Trần Gia Loan tốt đến vậy? Mọi người đều buồn và khóc, dáng vẻ không nỡ rời xa cô. Có người còn đổ xô đến dặn dò cô như này như kia, thực sự kỳ lạ mà.
Nhưng cô cũng không nói gì, trên mặt cô tỏ ra rất ngoan, cô nhận hết sự “quan tâm” của những người đó.
Đúng lúc này, Trần Quý Tài đã lâu không gặp cũng đi đến cổng thôn.
Sau khi dọn ra khỏi nhà Trần Quý Tài, Trần Niên Niên không muốn nhìn thấy hai bố con nhà này lần nào nữa. Cô biết rõ con người Trần Quý Tài và Trần Thiên Lộc, dù cô không động tay làm gì thì họ cũng giày võ lẫn nhau thôi.
Lúc cô mới xuyên đến, Trần Quý Tài cực kỳ cao ngạo, ông nhìn thấy ai cũng xem thường cái này, chướng mắt cái kia. Không có việc gì lại động tay động chân đánh người khác.
Nhưng bây giờ không có ai thèm để ý đến ông ta nữa.
Trần Quý Tài đứng bên cạnh một lúc lâu, hắn thấy Trần Niên Niên tươi cười chào hỏi mọi người làm mấy người này cực kỳ vui sướng. Nhưng sau khi nhìn thấy ông, cô không thèm nói một lời, thậm chí còn không nhìn ông lần nào.
Đứa con gái bất hiếu này dám bỏ qua người bố là ông đây, hôm nay trước mặt rất nhiều người, ông phải dạy cho nó một bài học mới được.
“Trần Niên Niên, mắt mày mọc ra để làm gì hả? Mày không thấy ông đây à?”
Vừa nghe nói như vậy, mọi người đều nhìn ông bằng những biểu cảm khác nhau.
Nụ cười của Trần Niên Niên cứng lại, cô giả vờ kinh ngạc nhìn ông: “Ôi trời, bố mà không nói thì con không nhìn thấy bố đó. Bố, sao bố lại thành ra thế này rồi? Người vừa gầy vừa đen, mái tóc thì bạc trắng. Chẳng lẽ ở nhà Thiên Lộc không nấu cơm cho bố ăn sao? Trời ạ, thằng ranh con đó thật sự quá đáng mà. Bố chiều nó từ nhỏ đến lớn mà bây giờ bố già rồi, nó lại không hiếu kính với bố. Con nói ý, bố phải dạy dỗ lại nó đi.”
Trần Quý Tài bị cô nói đến mức xấu hổ, vừa nhắc đến Trần Thiên Lộc ông lại tức điên người. Hết ăn lại nằm, ngày nào cũng phải đợi ông nấu cơm cho nó ăn, bây giờ nó còn dám làm đánh nhau với ông, không biết ông làm sao mà sinh ra đồ con rùa như nó.
Nhưng hôm nay ông không muốn nói đến chuyện của Trần Thiên Lộc, đứa con gái Trần Niên Niên này về mà không đến gặp người bố là ông, ông nhất định phải chế nhạo nó trước mặt mọi người một trận mới được.
Đáng tiếc Trần Niên Niên không cho ông cô hội để nói.
“Mà con thấy bố cũng sai. Khi mẹ vẫn ở nhà, cuộc sống của bố cực kỳ thoải mái. Nhưng nhìn bây giờ đi, ôi, quần áo mặc trên người cũng không sạch. Nhưng con vẫn muốn cảm ơn bố đã ly hôn với mẹ. À con kể cho bố nghe, hai hôm trước con gặp một ông thầy bói ở trong huyện, ông ta nói mệnh của con trước năm 20 tuổi rất xấu, con sẽ bị người ta khắc ảnh hưởng đến nhân duyên, rất khó kết hôn. Bây giờ cách xa đồ sao chổi kia, cuộc sống của con…”
Trần Niên Niên vội vàng ngậm miệng: “Phù, phù, phù, không nói nữa không nói nữa. Mong mọi người ở đây coi như không nghe thấy gì, tuyệt đối đừng để tâm đến chuyện này. Bố, con đi trước đây, có thời gian con sẽ về thăm bố.”
Trần Niên Niên nháy mắt với Chu Tử Cừ, cả hai ngồi lên xe đạp đi nhanh như chớp.
Một đám người ở lại nhìn nhau, cuối cùng họ nhìn về phía Trần Quý Tài.
Lượng thông tin mà Trần Niên Niên vừa nói thực sự quá lớn.
Mọi người suy nghĩ kỹ đi, trước đây Trần Quý Tài luôn mắng Trần Niên Niên là đồ sao chổi, ông nói luôn mệnh Trần Niên Niên cứng, lúc đó họ cũng nghĩ vậy.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy chưa chắc đúng.
Hiện tại nhà nước không cho phép tuyên truyền mê tín dị đoan nên Trần Niên Niên mới không dám nói tiếp. Nhưng cô không nói thì mọi người cũng biết.
Phòng bếp bị cháy đúng vào ngày Trần Quý Tài và Tôn Tuệ Phương ly hôn, sau đó con gà mái già trong nhà cũng bị chồn ăn mất, cuộc sống của hai bố con ngày càng khó khăn hơn.
Ngược lại cuộc sống của ba mẹ con Tôn Tuệ Phương trở nên tốt hơn nhiều, bây giờ Trần Niên Niên làm việc ở trong huyện, tuy không phải là công nhân chính thức nhưng cô ấy vẫn kiếm được rất nhiều tiền mỗi tháng.
Sự tương phản này thực sự quá lớn.
Trần Quả rất khó chịu khi bị đám đông nhìn chằm chằm, ông nói ngang: “Nhìn tôi làm cái gì, thế mà mấy người cũng tin mấy câu vớ vẩn này, mấy người có đầu óc không hả?”
Câu này chọc đúng chỗ nổ, có người lập tức đứng lên nói: “Đúng vậy, chúng ta không thông minh như ông, vợ con tốt như vậy cũng không cần, ngược lại ông còn coi thằng con trai sao chổi của ông như bảo bối, ai dám so với ông chứ.”
“Mẹ nhà mày, mày nói ai là đồ sao chổi hả?”
“Đúng hay không ông còn không biết sao? Ông nghĩ mọi người không biết thằng con trai ngu ngốc của ông như thế nào sao?”
Bọn họ chưa bao giờ thấy ai ngu ngốc như Trần Qúy Tài, hiện tại Trần Niên Niên có tiền đồ, ông không kéo mối quan hệ gia đình lại thì thôi đi, bây giờ ông còn chạy đến trước mặt cô ra vẻ tự cao tự đại, ai mà chịu cho được.
Tất nhiên Trần Quý Tài biết Trần Thiên Lộc là người như thế nào, nhưng dù Trần Thiên Lộc có tệ như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng là con của ông, những người này có quyền gì mà nói?
Trần Quý Tài hùng hùng hổ hồ xông lên đánh nhau với mấy người này, nhưng mấy người kia đều đàn ông còn trẻ tuổi, một người có tuổi như ông không phải đối thủ của bọn họ. Mà đám người này còn ỷ đông đánh sau lưng ông.
Ông bị người này đấm một phát rồi lại bị người kia đạp một nhát.
Cuối cùng không còn cách nào khác, ông ta để lại mấy câu chửi hung ác rồi ỉu xìu chạy về nhà.
Vừa về đến nhà, ông kéo căng cuống họng lên gọi Trần Thiên Lộc đến bôi thuốc cho mình.
Ai ngờ ông gọi một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, Trần Quý Tài tức điên người, ông bắt đầu nghĩ lại những gì Trần Niên Niên đã nói.
Mặc dù trên miệng ông không thừa nhận nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy chuyện này rất bí ẩn. Trước kia ông luôn cho rằng Trần Niên Niên là đồ sao chổi nên cả nhà họ mới xui xẻo như vậy.
Nhưng khi so sánh với Trần Thiên Lộc bây giờ thì Trần Niên Niên không tính là gì.
Đau đớn trên người giúp Trần Quý Tài tỉnh táo lại, ông đi chậm rì rì về phòng của mình. Ông đang định lấy tiền đi trạm xá thì phát hiện chỗ để tiền trống trơn.
Ông không tin nên tìm đi tìm lại, nhưng ông tìm mãi cũng không thấy gì.
Trong gia đình này chỉ có hai người nên ông không cần phải suy nghĩ xem ai đã lấy tiền.
Máu nóng của Trần Quý Tài dâng lên, ông kéo lê thân thể bị thương đạp tung cửa phòng của Trần Thiên Lộc.
Lúc này Trần Thiên Lộc ngủ rất say, hắn đang ngáy như sấm thì giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng đạp cửa. Nhìn vẻ mặt hung dữ của Trần Quý Tài, hắn xoa xoa mặt.
“Bố, có chuyện gì vậy?”
Trần Quý Tài tát một phát vào mặt hắn: “Thằng súc sinh!”
Cái tát này đập thẳng vào mặt Trần Thiên Lộc, hắn lập tức tỉnh táo lại rồi tức giận nói: “Ban ngày ban mặt bố phát điên cái gì, muốn chết à?”
“Tao hỏi mày, mày liền tiền của tao rồi đúng rồi?” Lồng ngực của Trần Quý Tài phập phồng không ngừng, cảm xúc của ông càng lúc càng mất khống chế.
Hóa ra là vì chuyện này, Trần Thiên Lộc chột dạ cúi đầu, Trần Quý Tài còn gì mà không hiểu nữa chứ.
Một cái tát nữa rơi vào mặt Trần Thiên Lộc.
Vốn dĩ Trần Thiên Lộc cảm thấy hơi áy náy ở trong lòng nhưng sau khi bị Trần Quý Tài tát vài cái, cái tính cáu kính của hắn cũng nổi lên.
“Bố làm sao vậy? Không phải con chỉ lấy một ít tiền của bố thôi sao, nửa người bố sắp bước vào quan tài rồi bố còn giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Dù sao cuối cùng bố cũng cho con thôi, bây giờ con dùng thì sao chứ?”
Ngón tay của Trần Quý Tài không ngừng run rẩy: “Súc sinh, mày đúng là thằng súc sinh, tại sao mày chưa chết đi chứ?”
Trần Thiên Lộc cười lạnh nói: “Bố già của con còn sống khỏe mạnh thế này thì làm sao con chết được? Đúng là chưa từng thấy người bố nào như bố cả.”
Môi của Trần Quý Tài cũng bắt đầu run lên, một đống lời ở trong miệng không nói ra được. Dưới sự kích thích liên tục của Trần Thiên Lộc, đột nhiên ông ngã thẳng xuống trước mặt Trần Thiên Lộc.
Trần Thiên Lộc giật nảy mình, hắn dùng chân đá vào cánh tay của Trần Quý Tài: “Bố đừng có giả vờ.”
Thấy Trần Quý Tài không động đậy, Trần Thiên Lộc bắt đầu hoảng hốt, hắn lập tức đỡ Trần Quý Tài dậy rồi vỗ liên tục vào mặt ông: “Bố, bố tỉnh lại đi, bố đừng làm con sợ. Bố mau tỉnh dậy đi!”
Cả người Trần Thiên Lộc run lên, hắn luống cuống bóp chân bóp tay cho Trần Quý Tài nhưng ông vẫn không có phản ứng gì.
Lúc này Trần Thiên Lộc thật sự gấp gáp, hắn lập tức cõng Trần Quý Tài đến trạm xá.
Gia đình Hứa Mỹ Lệ ở sát vách đã quen cảnh hai bố con cãi lộn đánh nhau nên họ không thấy kinh ngạc gì, nhưng lúc này họ cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Trần Thiên Lộc vừa bước chân trước ra ngoài, bọn họ lập tức bước chân sau chạy theo.
Giọng điệu của Trần Thiên Hoằng làm trái tim của Trần Niên Niên nhảy lên, còn Đào Tiểu Điềm có liên quan thì hoàn toàn không để ý.
Đầu óc của Đào Tiểu Điềm lúc này đang choáng váng , không xoay chuyển được nhưng cô ấy vẫn nghe rõ những gì Trần Thiên Hoằng nói.
“Anh đang nói cái gì vậy, anh Thiên Hoằng, sao anh có thể nghi ngờ tình cảm của em với anh chứ?”
Mắt Đào Tiểu Điềm đỏ lên, cô tủi thân nói: “Trong đội sản xuất có nhiều người như vậy, anh thấy em la hét muốn gả cho họ không? Em muốn gả cho anh bởi vì em thích anh. Ngược lại anh lấy em cũng bởi vì anh thích em nha. Anh thích em thì chắc chắn anh không nỡ để em đi làm, đúng không?”
Logic này làm mấy người Trần Niên Niên kinh ngạc, quả nhiên là thanh niên trí thức từ thành phố đến, cách nghĩ này đúng là lý tưởng chủ nghĩa cách mạng mà.
Ở nông thôn, không có người vợ mới cưới nào không phải đi làm cả. Chưa nói đến những việc khác, chỉ cần hàng xóm xung quanh nói vài câu cũng có thể dìm chết cô rồi.
Đội sản xuất sẽ không ép họ đi làm, nhưng nếu họ không đi thì sẽ không được cộng điểm lao động, không có điểm lao động thì gia đình họ không được cấp lương thực, không có lương thực thì chờ chết đói à?
Đào Tiểu Điềm không quan tâm đến điều đó, cô không giống những người phụ nữ khác, chỉ cần không phải đi làm, người khác thích nói gì thì nói.
Sau khi thu hoạch vụ thu, cô không dám soi gương nữa, gương mặt đen sạm đến mức dùng mấy lọ kem dưỡng da cũng vô dụng. Sau đó cô còn bị Hách Nguyệt Quế chế giễu suốt một thời gian dài.
Không biết bao giờ mới trở lại thành phố, nếu phải ở quê cả đời thì không còn cách nào cả.
Cô không muốn làm việc mãi như thế này, bây giờ gia đình của Trần Niên Niên trôi qua rất tốt, chờ cô gả cho Trần Thiên Hoằng, hai người cùng nhau cố gắng thì chắc chắn cuộc sống của họ không đến mức phải đói bụng.
“Anh Thiên Hoằng, em không ngờ anh lại nghĩ về em như vậy, anh làm em thật sự thất vọng.” Đào Tiểu Điềm buồn bã, cảm xúc kích động không kìm nén được, nước mắt rơi liên tục xuống.
Vẻ mặt của Trần Thiên Hoằng buông lỏng dần, hắn đúng là điên mới đi so đo với một người đang say rượu.
Đòa Tiểu Điềm vừa khóc vừa ợ hơi rượu, một lúc sau cô liền ngủ gục trên bàn.
Bốn người còn lại nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Tôn Tuệ Phương cười nói: “Đứa nhỏ Tiểu Điềm thật thà quá mà, sao con bé lại nói hết lời trong lòng ra ngoài được chứ.”
Nếu những người khác biết được suy nghĩ của Đào Tiểu Điềm, họ nhất định sẽ không cho cô sắc mặt tốt và nói kiểu gì cũng không cho Đào Tiểu Điềm vào cửa.
Người lớn chưa bao giờ nghĩ đến việc lười biếng, cô còn trẻ mà lại chọn việc nhẹ sợ việc nặng, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện không muốn làm việc. Nếu cô rước cô về nhà thì họ đoán chừng họ đang rước tổ tông vào nhà mới đúng. Cả ngày phải đi làm còn chưa nói, bây giờ còn phải chăm sóc thêm cô thì ai mà chịu được.
Nhưng đối với Tôn Tuệ Phương mà nói, chỉ cần Trần Thiên Hoằng có thể kết hôn thì bà hài lòng rồi, còn chuyện làm việc hay không thì không thành vấn đề.
“Mẹ, em ấy say nên mới nói linh tinh, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”
Chuyện yêu đương của hai người họ chưa có gì cả, họ cũng chưa bao giờ nói về vấn đề này khi ở chung với nhau. Hắn không ngờ Đào Tiểu Điềm lại nói chuyện này ở ngay trên bàn ăn.
Thậm chí Trần Thiên Hoằng còn không có sự chuẩn bị nào cả, họ còn chưa yêu đương bao giờ mà cô đã nhắc đến chuyện kết hôn luôn rồi.
Trong nhà hắn vốn không có nhiều sức lao động, cuộc sống có thể trôi qua tốt hơn là nhờ công của Trần Niên Niên.
Nhưng bọn họ không thể dựa vào Trần Niên Niên cả đời được, nếu như Đào Tiểu Điềm cứ ôm ý nghĩ này để gả cho hắn thì cô chắc chắn phải thất vọng.
Bởi vì Đào Tiểu Điềm say rượu nên đêm đó cô không trở về ký túc xá thanh niên trí thức. Sáng hôm sau tỉnh lại, cô cảm thấy đầu hơi đau.
Sau đó cô bắt đầu ngồi nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, mặc dù cô say nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện hôm qua.
Đào Tiểu Điềm ảo não gõ đầu mình, sao cô lại nói hết những suy nghĩ trong lòng ra như thế chứ, thật sự xấu hổ mà.
Thừa dịp lúc này không có ai, Tào Tiểu Điềm muốn trốn trở về ký túc xá thanh niên trí thức, ai ngờ cô vừa mở cửa liền chạm mặt Trần Niên Niên.
“Dậy rồi à, có đau đầu không? Tôi nấu canh giải rượu cho cậu, cậu uống một chút đi.”
Khóe miệng Đào Tiểu Điềm xị xuống: “Chuyện đến nước này rồi, tôi còn uống canh giải rượu làm gì nữa. Niên Niên, cậu nói xem tôi và anh trại cậu không thể được nữa sao?”
Trần Niên Niên không ngờ rằng cô còn nhớ chuyện hôm qua, cô giả vờ thâm sâu nói: “Tiểu Điềm, tôi không ngờ trong lòng cậu lại nghĩ như vậy. Cậu nói hết tất cả mọi chuyện trong lòng ra trước mặt mẹ và anh trai tôi, cậu nghĩ bọn họ sẽ thế nào?”
Đào Tiểu Điềm rất hối hận, cô nghe Trần Niên Niên nói thế thì càng lo lắng hơn.
“Tôi không biết rượu trái cây lại mạnh như vậy, xong rồi, xong hết rồi, công sức bỏ ra cả tháng nay của tôi đều uổng phí rồi. Niên Niên, cậu giúp tôi đi.”
Loại chuyện này bảo Trần Niên Niên giúp thế nào được? Trần Thiên Hoằng là người không dễ dàng mở lòng, vốn dĩ quan hệ giữa hai người đang tốt, tự nhiên Đào Tiểu Điềm nói lại như thế, người ta không nghĩ khác mới lạ.
Buổi sáng tỉnh dậy, cô nhìn thấy Trần Thiên Hoằng có quầng thâm dưới mắt, có lẽ đêm qua ngủ không ngon.
Trần Niên Niên vỗ vai cô: “Chuyện này không gấp gáp được, chỉ cần cậu đối xử chân thành với anh trai tôi thì anh ấy nhất định sẽ chấp nhận cậu.”
Đào Tiểu Điềm thở dài, “Đương nhiên là tôi đối xử thật lòng với anh ấy rồi.”
Có thể gả cho người mình thích là một điều vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, nếu gả cho người mình thích mà không phải làm việc thì còn gì tuyệt hơn chứ.
“Không được, tôi phải đi giải thích cho anh ấy mới được.”
Khi tỉnh táo lại, cô có thể nói chuyện có sức thuyết phục hơi lúc say. Hơn nữa Đào Tiểu Điềm cũng không muốn trốn tránh.
Sau khi cô ấy chạy đi, Trần Niên Niên mới cười rồi lắc đầu, Đào Tiểu Điềm thực sự thú vị.
Nhưng cô không có thời gian để lo những việc này. Nhà máy chỉ cho nghỉ hai ngày. Hôm qua cô vội về, hôm nay lại phải đi tiếp. Giao thông bất tiện thật sự khó chịu, nếu ngồi ô tô chỉ đi mất 1-2 tiếng, họ đi xe đạp thì mất nửa ngày liền.
Khi họ chuẩn bị đi, Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm đều trở về. Không biết Đào Tiểu Điềm nói gì mà lúc này mặt Trần Thiên Hoằng và cô đều đỏ bừng lên.
Trần Niên Niên cũng là người đang yêu, dáng vẻ này vừa nhìn liền biết chuyện tiến triển thế nào.
Có vẻ như anh trai cô thực sự đổ gục trước Đào Tiểu Điềm rồi.
Khi Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ rời đi, có rất người đến tiễn họ ra tận cổng thôn.
Mặt trời mọc từ hướng Tây à?
Tại sao trước đây cô không nhận ra nhân duyên của mình ở thôn Trần Gia Loan tốt đến vậy? Mọi người đều buồn và khóc, dáng vẻ không nỡ rời xa cô. Có người còn đổ xô đến dặn dò cô như này như kia, thực sự kỳ lạ mà.
Nhưng cô cũng không nói gì, trên mặt cô tỏ ra rất ngoan, cô nhận hết sự “quan tâm” của những người đó.
Đúng lúc này, Trần Quý Tài đã lâu không gặp cũng đi đến cổng thôn.
Sau khi dọn ra khỏi nhà Trần Quý Tài, Trần Niên Niên không muốn nhìn thấy hai bố con nhà này lần nào nữa. Cô biết rõ con người Trần Quý Tài và Trần Thiên Lộc, dù cô không động tay làm gì thì họ cũng giày võ lẫn nhau thôi.
Lúc cô mới xuyên đến, Trần Quý Tài cực kỳ cao ngạo, ông nhìn thấy ai cũng xem thường cái này, chướng mắt cái kia. Không có việc gì lại động tay động chân đánh người khác.
Nhưng bây giờ không có ai thèm để ý đến ông ta nữa.
Trần Quý Tài đứng bên cạnh một lúc lâu, hắn thấy Trần Niên Niên tươi cười chào hỏi mọi người làm mấy người này cực kỳ vui sướng. Nhưng sau khi nhìn thấy ông, cô không thèm nói một lời, thậm chí còn không nhìn ông lần nào.
Đứa con gái bất hiếu này dám bỏ qua người bố là ông đây, hôm nay trước mặt rất nhiều người, ông phải dạy cho nó một bài học mới được.
“Trần Niên Niên, mắt mày mọc ra để làm gì hả? Mày không thấy ông đây à?”
Vừa nghe nói như vậy, mọi người đều nhìn ông bằng những biểu cảm khác nhau.
Nụ cười của Trần Niên Niên cứng lại, cô giả vờ kinh ngạc nhìn ông: “Ôi trời, bố mà không nói thì con không nhìn thấy bố đó. Bố, sao bố lại thành ra thế này rồi? Người vừa gầy vừa đen, mái tóc thì bạc trắng. Chẳng lẽ ở nhà Thiên Lộc không nấu cơm cho bố ăn sao? Trời ạ, thằng ranh con đó thật sự quá đáng mà. Bố chiều nó từ nhỏ đến lớn mà bây giờ bố già rồi, nó lại không hiếu kính với bố. Con nói ý, bố phải dạy dỗ lại nó đi.”
Trần Quý Tài bị cô nói đến mức xấu hổ, vừa nhắc đến Trần Thiên Lộc ông lại tức điên người. Hết ăn lại nằm, ngày nào cũng phải đợi ông nấu cơm cho nó ăn, bây giờ nó còn dám làm đánh nhau với ông, không biết ông làm sao mà sinh ra đồ con rùa như nó.
Nhưng hôm nay ông không muốn nói đến chuyện của Trần Thiên Lộc, đứa con gái Trần Niên Niên này về mà không đến gặp người bố là ông, ông nhất định phải chế nhạo nó trước mặt mọi người một trận mới được.
Đáng tiếc Trần Niên Niên không cho ông cô hội để nói.
“Mà con thấy bố cũng sai. Khi mẹ vẫn ở nhà, cuộc sống của bố cực kỳ thoải mái. Nhưng nhìn bây giờ đi, ôi, quần áo mặc trên người cũng không sạch. Nhưng con vẫn muốn cảm ơn bố đã ly hôn với mẹ. À con kể cho bố nghe, hai hôm trước con gặp một ông thầy bói ở trong huyện, ông ta nói mệnh của con trước năm 20 tuổi rất xấu, con sẽ bị người ta khắc ảnh hưởng đến nhân duyên, rất khó kết hôn. Bây giờ cách xa đồ sao chổi kia, cuộc sống của con…”
Trần Niên Niên vội vàng ngậm miệng: “Phù, phù, phù, không nói nữa không nói nữa. Mong mọi người ở đây coi như không nghe thấy gì, tuyệt đối đừng để tâm đến chuyện này. Bố, con đi trước đây, có thời gian con sẽ về thăm bố.”
Trần Niên Niên nháy mắt với Chu Tử Cừ, cả hai ngồi lên xe đạp đi nhanh như chớp.
Một đám người ở lại nhìn nhau, cuối cùng họ nhìn về phía Trần Quý Tài.
Lượng thông tin mà Trần Niên Niên vừa nói thực sự quá lớn.
Mọi người suy nghĩ kỹ đi, trước đây Trần Quý Tài luôn mắng Trần Niên Niên là đồ sao chổi, ông nói luôn mệnh Trần Niên Niên cứng, lúc đó họ cũng nghĩ vậy.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy chưa chắc đúng.
Hiện tại nhà nước không cho phép tuyên truyền mê tín dị đoan nên Trần Niên Niên mới không dám nói tiếp. Nhưng cô không nói thì mọi người cũng biết.
Phòng bếp bị cháy đúng vào ngày Trần Quý Tài và Tôn Tuệ Phương ly hôn, sau đó con gà mái già trong nhà cũng bị chồn ăn mất, cuộc sống của hai bố con ngày càng khó khăn hơn.
Ngược lại cuộc sống của ba mẹ con Tôn Tuệ Phương trở nên tốt hơn nhiều, bây giờ Trần Niên Niên làm việc ở trong huyện, tuy không phải là công nhân chính thức nhưng cô ấy vẫn kiếm được rất nhiều tiền mỗi tháng.
Sự tương phản này thực sự quá lớn.
Trần Quả rất khó chịu khi bị đám đông nhìn chằm chằm, ông nói ngang: “Nhìn tôi làm cái gì, thế mà mấy người cũng tin mấy câu vớ vẩn này, mấy người có đầu óc không hả?”
Câu này chọc đúng chỗ nổ, có người lập tức đứng lên nói: “Đúng vậy, chúng ta không thông minh như ông, vợ con tốt như vậy cũng không cần, ngược lại ông còn coi thằng con trai sao chổi của ông như bảo bối, ai dám so với ông chứ.”
“Mẹ nhà mày, mày nói ai là đồ sao chổi hả?”
“Đúng hay không ông còn không biết sao? Ông nghĩ mọi người không biết thằng con trai ngu ngốc của ông như thế nào sao?”
Bọn họ chưa bao giờ thấy ai ngu ngốc như Trần Qúy Tài, hiện tại Trần Niên Niên có tiền đồ, ông không kéo mối quan hệ gia đình lại thì thôi đi, bây giờ ông còn chạy đến trước mặt cô ra vẻ tự cao tự đại, ai mà chịu cho được.
Tất nhiên Trần Quý Tài biết Trần Thiên Lộc là người như thế nào, nhưng dù Trần Thiên Lộc có tệ như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng là con của ông, những người này có quyền gì mà nói?
Trần Quý Tài hùng hùng hổ hồ xông lên đánh nhau với mấy người này, nhưng mấy người kia đều đàn ông còn trẻ tuổi, một người có tuổi như ông không phải đối thủ của bọn họ. Mà đám người này còn ỷ đông đánh sau lưng ông.
Ông bị người này đấm một phát rồi lại bị người kia đạp một nhát.
Cuối cùng không còn cách nào khác, ông ta để lại mấy câu chửi hung ác rồi ỉu xìu chạy về nhà.
Vừa về đến nhà, ông kéo căng cuống họng lên gọi Trần Thiên Lộc đến bôi thuốc cho mình.
Ai ngờ ông gọi một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, Trần Quý Tài tức điên người, ông bắt đầu nghĩ lại những gì Trần Niên Niên đã nói.
Mặc dù trên miệng ông không thừa nhận nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy chuyện này rất bí ẩn. Trước kia ông luôn cho rằng Trần Niên Niên là đồ sao chổi nên cả nhà họ mới xui xẻo như vậy.
Nhưng khi so sánh với Trần Thiên Lộc bây giờ thì Trần Niên Niên không tính là gì.
Đau đớn trên người giúp Trần Quý Tài tỉnh táo lại, ông đi chậm rì rì về phòng của mình. Ông đang định lấy tiền đi trạm xá thì phát hiện chỗ để tiền trống trơn.
Ông không tin nên tìm đi tìm lại, nhưng ông tìm mãi cũng không thấy gì.
Trong gia đình này chỉ có hai người nên ông không cần phải suy nghĩ xem ai đã lấy tiền.
Máu nóng của Trần Quý Tài dâng lên, ông kéo lê thân thể bị thương đạp tung cửa phòng của Trần Thiên Lộc.
Lúc này Trần Thiên Lộc ngủ rất say, hắn đang ngáy như sấm thì giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng đạp cửa. Nhìn vẻ mặt hung dữ của Trần Quý Tài, hắn xoa xoa mặt.
“Bố, có chuyện gì vậy?”
Trần Quý Tài tát một phát vào mặt hắn: “Thằng súc sinh!”
Cái tát này đập thẳng vào mặt Trần Thiên Lộc, hắn lập tức tỉnh táo lại rồi tức giận nói: “Ban ngày ban mặt bố phát điên cái gì, muốn chết à?”
“Tao hỏi mày, mày liền tiền của tao rồi đúng rồi?” Lồng ngực của Trần Quý Tài phập phồng không ngừng, cảm xúc của ông càng lúc càng mất khống chế.
Hóa ra là vì chuyện này, Trần Thiên Lộc chột dạ cúi đầu, Trần Quý Tài còn gì mà không hiểu nữa chứ.
Một cái tát nữa rơi vào mặt Trần Thiên Lộc.
Vốn dĩ Trần Thiên Lộc cảm thấy hơi áy náy ở trong lòng nhưng sau khi bị Trần Quý Tài tát vài cái, cái tính cáu kính của hắn cũng nổi lên.
“Bố làm sao vậy? Không phải con chỉ lấy một ít tiền của bố thôi sao, nửa người bố sắp bước vào quan tài rồi bố còn giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Dù sao cuối cùng bố cũng cho con thôi, bây giờ con dùng thì sao chứ?”
Ngón tay của Trần Quý Tài không ngừng run rẩy: “Súc sinh, mày đúng là thằng súc sinh, tại sao mày chưa chết đi chứ?”
Trần Thiên Lộc cười lạnh nói: “Bố già của con còn sống khỏe mạnh thế này thì làm sao con chết được? Đúng là chưa từng thấy người bố nào như bố cả.”
Môi của Trần Quý Tài cũng bắt đầu run lên, một đống lời ở trong miệng không nói ra được. Dưới sự kích thích liên tục của Trần Thiên Lộc, đột nhiên ông ngã thẳng xuống trước mặt Trần Thiên Lộc.
Trần Thiên Lộc giật nảy mình, hắn dùng chân đá vào cánh tay của Trần Quý Tài: “Bố đừng có giả vờ.”
Thấy Trần Quý Tài không động đậy, Trần Thiên Lộc bắt đầu hoảng hốt, hắn lập tức đỡ Trần Quý Tài dậy rồi vỗ liên tục vào mặt ông: “Bố, bố tỉnh lại đi, bố đừng làm con sợ. Bố mau tỉnh dậy đi!”
Cả người Trần Thiên Lộc run lên, hắn luống cuống bóp chân bóp tay cho Trần Quý Tài nhưng ông vẫn không có phản ứng gì.
Lúc này Trần Thiên Lộc thật sự gấp gáp, hắn lập tức cõng Trần Quý Tài đến trạm xá.
Gia đình Hứa Mỹ Lệ ở sát vách đã quen cảnh hai bố con cãi lộn đánh nhau nên họ không thấy kinh ngạc gì, nhưng lúc này họ cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Trần Thiên Lộc vừa bước chân trước ra ngoài, bọn họ lập tức bước chân sau chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.