Chương 58
Linh Nguyên Kim
02/10/2020
Dịch: Trâu Lười
Đám cưới của Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm rất náo nhiệt, vốn dĩ quan hệ gia đình họ không tính là tốt, nhưng hai năm trở lại đây, những người trong đội sản xuất bắt đầu chủ động kết bạn với họ.
Những người này đều thấy rõ sự thay đổi của gia đình họ, ngay cả những người như Lã Liên Hồng cũng chủ động giúp đỡ thì mấy người này không thể lùi lại phía sau được.
Chỉ cần gia đình Tôn Tuệ Phương có thể nhớ kỹ bọn họ, phần lực này coi như không uổng phí rồi.
Vào ngày đám cưới của Trần Thiên Hoằng, rất nhiều người đến chung vui, may mà có Chu Tử Cừ và Trần Đại Tráng giúp đỡ, nếu không một mình Trần Niên Niên không gánh nổi.
Nhóm thanh niên trí thức cảm kích gia đình họ nên cũng rất nhiệt tình. Nữ thanh niên trí thức mặc váy cho Đào Tiểu Điềm, nam thanh niên trí thức thì giúp những công việc cần thể lực như bê bàn.
Có nhiều người bất ngờ đến dự đám cưới nhưng Trần Thiên Lộc – người cần đến nhất lại không thấy đâu.
Lời nói của Tôn Tuệ Phương làm Trần Thiên Lộc oán hận, hắn nghĩ đã cắt đứt quan hệ thì nên hết sạch đi. Đừng nói đến việc Trần Thiên Hoằng kết hôn, cho dù Tôn Tuệ phương mất hắn cũng không bước chân vào đây nửa bước.
Mấy người Trần Niên Niên cũng không có ý định mời hắn, giờ hai bố con họ thành ra thế này, hai người thích làm gì thì làm, đằng nào cũng không có ai để ý đến hai người họ.
Thức ăn trong tiệc cưới không đến mức cực ngon nhưng bàn nào cũng có một đĩa thịt xào, ngoài ra còn rất nhiều món khác, những người này tha hồ ăn no.
Hơn nữa trên mỗi bàn đều có một đĩa bánh kẹo làm đám trẻ vui như điên.
Trần Thiên Hoằng uống rất nhiều rượu, cả ngày hôm nay, trên mặt hắn luôn nở nụ cười như gió xuân.
Từ khi hắn bị thương ở chân, những người trong đội sản xuất không thấy anh cười nữa nên họ cũng quên hắn từng là một thanh niên giàu nghị lực.
Trong lúc nhất thời mọi người cảm thán, năm ngoái Tôn Tuệ Phương trở mặt với Lý Thúy Lan vì chuyện làm mai của Trần Thiên Hoằng. Ai có thể ngờ năm nay hắn đã ôm được cô vợ xinh đẹp về nhà.
Buổi tối đám đông náo loạn phòng tân hôn một lúc mới giải tán. Trần Thiên Hoằng uống nhiều rượu nhưng tinh thần vẫn rất tốt, sau khi đóng cửa lại, hắn đứng im nhìn chằm chằm vào Đào Tiểu Điềm.
Đào Tiểu Điềm mặc một cái áo khoác màu đỏ, trên mặt đánh phấn, đôi môi đỏ mọng, cô thật sự rất xinh.
Trần Thiên Hoằng cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, hắn thật sự kết hôn với Đào Tiểu Điềm rồi.
Cảm xúc ngọt ngào của Đào Tiểu Điềm chiếm hơn phân nửa trái tim cô, cô thấy Trần Thiên Hoằng đứng ngây ngốc thì nói: “Anh Thiên Hoằng, sao anh đứng ngốc ở đó vậy? Mau tới đây.”
Trần Thiên Hoằng cười ngốc nghếch, hắn ngoan ngoãn đi đến bên giường rồi ngồi xuống cạnh người Đào Tiểu Điềm.
Hắn cảm thấy tim mình đập nhanh và hồi hộp đến mức không biết phải làm thế nào.
Đào Tiểu Điềm chủ động dựa vào trong ngực của hắn, thân thể cứng ngắc của Trần Thiên Hoằng thả lỏng dần, hắn ôm Đào Tiểu Điềm vào trong lòng của mình.
“Anh Thiên Hoằng, từ hôm nay chúng ta là vợ chồng rồi. Anh phải nhớ lời hứa với em. Sau này anh phải thương yêu em, anh không được to tiếng với em, khi em không muốn làm việc, anh cũng phải ủng hộ em.”
Trần Thiên Hoằng gật đầu, hắn cam đoan: “Về sau chuyện trong nhà đều do em làm chủ. Anh sẽ nghe theo lời em. Tiểu Điềm, anh sẽ làm việc chăm chỉ để em sống tốt hơn nữa.”
Đào Tiểu Điềm hài lòng với thái độ của hắn, cô mỉm cười tặng cho Trần Thiên Hoằng một nụ hôn.
“Anh Thiên Hoằng, em cũng sẽ đối xử tốt với anh, em chỉ tốt với một mình anh thôi.”
Thời khắc này, Trần Thiên Hoằng cảm thấy trái tim trống rỗng của mình cuối cùng cũng được lấp đầy. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng mình sẽ sống một mình đến hết đời, nhưng sự xuất hiện của Đào Tiểu Điềm đã thắp lên hy vọng và cứu vớt trái tim thủng trăm nghìn lỗ của hắn.
—-
Chu Tử Cừ uống thay Trần Thiên Hoằng rất nhiều rượu, chờ mọi người đi hết, hắn vẫn ngồi trong nhà Trần Niên Niên một lúc.
Hắn rất dễ đỏ mặt khi uống rượu, hắn không say nhưng tai và mặt hắn lại đỏ ửng lên.
Ánh trăng chiếu sáng sân nhà, Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ ngồi dưới gốc cây cổ thụ nhìn những bóng đen lốm đốm từ phía cành cây chiếu xuống.
“Niên Niên, hay bây giờ chúng ta kết hôn đi.”
Có lẽ bị kích thích vì chuyện kết hôn của Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm, trong lòng Chu Tử Cừ đột nhiên nảy ra ý tưởng này.
Hắn rất hâm mộ đám cưới của Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm, hắn cũng muốn kết hôn chính thức với Trần Niên Niên.
Trần Niên Niên giật mình vì ý nghĩa của hắn, nếu đặt độ tuổi của hai người họ ở kiếp trước, hai người chỉ là sinh viên đại học mà thôi, vẫn còn quá sớm để kết hôn.
Tuy nhiên thời đại khác nhau, cô so sánh như vậy cũng vô nghĩa. Ở niên đại này cô và Chu Tử Cừ chính là nam nữ lớn tuổi chưa kết hôn.
Nhưng cô không muốn kết hôn sớm như vậy. Sau khi cách mạng văn hóa kết thúc, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục lại, mặc dù Trần Niên Niên vẫn có thể kết hôn rồi học đại học tiếp nhưng Trần Niên Niên luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hơn nữa cô còn có một vấn đề thực tế đó là khi cô và Chu Tử Cừ kết hôn, sinh con là việc tất yếu. Bây giờ có rất ít biện pháp tránh thai, cô không muốn học đại học trong khi mang thai đâu.
Nghĩ đến tình cảnh đó, cô lập tức rùng mình.
Khi Trần Niên Niên suy nghĩ xem nên từ chối khéo léo như thế nào thì Chu Tử Cừ đột nhiên nói: “Không được, anh vẫn chưa có gì cả. Vẫn nên đợi anh trở về thành phố rồi nói sau. Bây giờ kết hôn sẽ thiệt cho em.”
Trần Niên Niên nhướng mày: “Anh chắc chắn có thể trở về thành phố sao?”
Chu Tử Cừ mỉm cười: “Anh nói cho em biết một tin tốt, nhà họ Hứa đã sửa lại án sai cho bố mẹ anh rồi, họ sẽ về thành phố An Dương sớm thôi.”
“Thật sao?” Trần Niên Niênhưng phấn, đây là chuyện rất tốt nha: “Đến lúc đó có thể khôi phục lại chức vị sao?
Chu Tử Cừ nói: “Rất khó nói, nhưng chắc chắn là không kém đâu.”
Bố của Chu Tử Cừ là bí thư của ủy ban kỷ luật, còn mẹ hắn là giáo sư đại học. Trong cuộc đại cách mạng văn hóa, những giáo sư này trở thành mục tiêu chính. Mẹ của hắn nhờ bố hắn che chở để trốn thoát nhưng sau đó bố hắn cũng không bảo vệ bản thân được.
Có người tố cáo gia đình họ, người kia còn dán hẳn lên bảng thông báo. Sau đó bố hắn bị tổ chức điều chuyển xuống dưới, còn mẹ hắn thì bị đuổi đến chuồng bò. Bố hắn không muốn mẹ hắn phải chịu khổ một mình nên cuối cùng ông đi theo mẹ đến chuồng bò.
Nếu một chức vị của ông được phục hồi thì lý lịch của Chu Tử Cừ sẽ khác.
Chu Tử Cừ nắm tay Trần Niên Niên: “Bên Hứa Vĩnh Ngôn cũng đang hỗ trợ anh. Nếu làm xong, anh có thể trở về thành phố sớm thôi.”
Trần Niên Niên gật đầu: “Nếu thực sự như vậy thì tốt rồi, anh phát triển ở trong thành phố thích hợp hơn nhiều.”
Chu Tử Cừ cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn buồn bực nói: “Đến lúc đó chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian rồi.”
Đối với người đang yêu nhau mà nói, mỗi cuộc chia ly là một nỗi day dứt, khi nhắc đến chủ đề này, cả hai đều cảm thấy buồn lòng.
Nhưng chia ly là vì tương lai tốt hơn, Trần Niên Niên cảm thấy bọn họ không nên buồn như vậy.
Cô chọc trán Chu Tử Cừ: “Còn chưa có quyết định khi nào quay về đó mà, anh đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Cô cố gắng xua tan ý nghĩ đó đi, cô cũng không muốn Chu Tử Cừ buồn phiền vì chuyện này.
Cho dù không phải vì Chu Tử Cừ, cô cũng phải đến thành phố này.
Mặc dù cô được trả lương hàng tháng nhưng cô không quên việc kiếm tiền.
Sắp đến mùa hồng chín, Triệu Nguyên Trung và Lục Tử đều nếm được vị ngọt nên không cần Trần Niên Niên nhắc, Lục Tử đã bắt đầu thu mua hồng.
Hai năm qua Trần Niên Niên nhận được rất nhiều tiền từ chỗ Tam Gia, số tiền này hoàn toàn đủ để cô đi học đại học. Sang năm sau cô sẽ gác lại chuyện kiếm tiền và dồn hết tâm tư vào việc thi đại học.
Mặc dù kiếp trước cô là học sinh của một trường đại học nổi tiếng nhưng đề thi lần này khác với đề thi lúc trước, cô không tự tin mình có thể làm tốt.
Cô phải ôn tập thật kỹ mới được.
Trước năm mới, Chu Tử Cừ nhận được thư từ nhà, bây giờ bố hắn đã khôi phục chức vị thành công, ông báo cho Chu Tử Cừ trước để hắn chuẩn bị trở lại thành phố bất cứ lúc nào.
Chính sách dần dần được nới lỏng, Chu Tử Cừ lại là con một trong gia đình, lúc này nếu được thu xếp về thành phố thì không ai có thể nói gì được.
Sau khi xa cách bố mẹ nhiều năm, Chu Tử Cừ thực sự nhớ họ. Sau khi thảo luận với Trần Niên Niên, hắn quyết định về thành phố An Dương trước năm mới.
Có tiền lệ của Ngô Thu Dương, việc Chu Tử Cừ trở lại thành phố không mang lại nhiều xáo trộn lắm.
Ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Trần Niên Niên, ba tháng sau Ngô Thu Dương đến đón Trần Xảo Vân thì chắc chắn hắn phải nhanh hơn mới được.
Nhưng lần này hắn lại để người trong thôn thất vọng bởi vì gần nửa năm rồi mà Chu Tử Cừ vẫn không quay lại đón Trần Niên Niên.
Lúc này, đội sản xuất thôn Trần Gia Loan lại có chuyện để nói sau bữa tối, Chu Tử Cừ lập tức thay đổi từ một thanh niên trí thức xuất sắc thành Trần Thế Mỹ bạc tình bạc nghĩa và không có lương tâm.
Mặc dù thỉnh thoảng Chu Tử Cừ sẽ gửi bưu kiện đến nhà Trần Niên Niên, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một thủ đoạn giả mạo mà Trần Niên Niên làm để bảo vệ thể diện của chính mình.
Mấy lần Tôn Tuệ Phương đi làm, nhóm người này lại giả vờ khuyên bà, họ khuyên bà nhanh chóng tìm được nhà khác để gả Trần Niên Niên đi, nếu không về sau tuổi càng cao càng không gả được.
Tôn Tuệ Phương cảm thấy đám người này rất phiền phức, cuối cùng bà ở luôn nhà không đi làm nữa. Những người này càng tin Chu Tử Cừ đã vứt bỏ Trần Niên Niên, Tôn Tuệ Phương nôn mửa rồi bệnh không đi làm được. Đây chẳng phải là sự thật sao?
Họ mắng Chu Tử Cừ máu chảy đầy đầu vừa cảm thán đây mới là kết truyện cho mối quan hệ giữa cô gái nông dân và thanh niên trí thức trong thành phố. Suy cho cùng người giống như Ngô Thu Dương và Trần Xảo Vân là thiểu số, không phải ai cũng có cuộc sống như Trần Xảo Vân.
Trần Niên Niên không thèm quan tâm đến những người này, trong thư Chu Tử Cừ nói hắn muốn đến đón cô vài lần rồi nhưng cô luôn lấy lý do không nỡ xa người nhà để từ chối. Cô đang chờ Chu Tử Cừ nói chuyện thi đại học cho cô biết.
Gia đình Chu Tử Cừ có mạng lưới quan hệ rộng rãi, bố hắn làm ở vị trí quan trọng, ông có thể nghe được rất nhiều tin tức mà người khác không biết.
Quả nhiên trong bức thư lần này, Chu Tử Cừ đã mơ hồ đề cập đến khả năng kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ khôi phục lại.
Chính sách chưa phát xuống dưới nên không ai biết chính xác sẽ như thế nào. Lúc đầu hắn chỉ nói một cách tình cờ, nhưng Trần Niên Niên lại đặt chuyện này ở trong lòng. Vì cô biết đó là sự thật.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ khôi phục vào tháng 10 và kỳ thi sẽ được tổ chức vào tháng 12. Nói cách khác bọn cô có nửa năm để ôn tập.
Có thư của Chu Tử Cừ, Trần Niên Niên lập tức về nhà nói cho Đào Tiểu Điềm và Trần Thiên Hoằng biết kế hoạch của mình.
Sau khi Đào Tiểu Điềm kết hôn, trong gia đình có thêm người nhưng cuộc sống của Trần Niên Niên vẫn không thay đổi gì mấy. Ngoại trừ thỉnh thoảng trở về, cô dành phần lớn thời gian trong xưởng.
Tường đất ở quê không cách âm, phòng của cô và Trần Thiên Hoằng chỉ cách nhau một bức tường, chỉ cần một chút cử động cũng có thể nghe rõ, không ở trong nhà mấy cũng giúp cô đỡ xấu hổ.
Sau khi Đào Tiểu Điềm kết hôn với Trần Thiên Hoằng, cuộc sống của cô thực sự rất thoải mái. Trong thời gian này không phải đi làm ruông cũng không phải đi làm chỗ đội sản xuất, cô chỉ cần giúp Tôn Tuệ Phương nấu ăn và giặt quần áo mỗi ngày là được.
Trần Thiên Hoằng thương cô, Tôn Tuệ Phương coi cô như con gái ruột, Đào Tiểu Điềm thực sự hài lòng với cuộc hôn nhân mà cô đã chọn.
Khi Trần Niên Niên bí mật nói với họ về khả năng khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, Đào Tiểu Điềm càng thấy vui sướng hơn.
Đám cưới của Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm rất náo nhiệt, vốn dĩ quan hệ gia đình họ không tính là tốt, nhưng hai năm trở lại đây, những người trong đội sản xuất bắt đầu chủ động kết bạn với họ.
Những người này đều thấy rõ sự thay đổi của gia đình họ, ngay cả những người như Lã Liên Hồng cũng chủ động giúp đỡ thì mấy người này không thể lùi lại phía sau được.
Chỉ cần gia đình Tôn Tuệ Phương có thể nhớ kỹ bọn họ, phần lực này coi như không uổng phí rồi.
Vào ngày đám cưới của Trần Thiên Hoằng, rất nhiều người đến chung vui, may mà có Chu Tử Cừ và Trần Đại Tráng giúp đỡ, nếu không một mình Trần Niên Niên không gánh nổi.
Nhóm thanh niên trí thức cảm kích gia đình họ nên cũng rất nhiệt tình. Nữ thanh niên trí thức mặc váy cho Đào Tiểu Điềm, nam thanh niên trí thức thì giúp những công việc cần thể lực như bê bàn.
Có nhiều người bất ngờ đến dự đám cưới nhưng Trần Thiên Lộc – người cần đến nhất lại không thấy đâu.
Lời nói của Tôn Tuệ Phương làm Trần Thiên Lộc oán hận, hắn nghĩ đã cắt đứt quan hệ thì nên hết sạch đi. Đừng nói đến việc Trần Thiên Hoằng kết hôn, cho dù Tôn Tuệ phương mất hắn cũng không bước chân vào đây nửa bước.
Mấy người Trần Niên Niên cũng không có ý định mời hắn, giờ hai bố con họ thành ra thế này, hai người thích làm gì thì làm, đằng nào cũng không có ai để ý đến hai người họ.
Thức ăn trong tiệc cưới không đến mức cực ngon nhưng bàn nào cũng có một đĩa thịt xào, ngoài ra còn rất nhiều món khác, những người này tha hồ ăn no.
Hơn nữa trên mỗi bàn đều có một đĩa bánh kẹo làm đám trẻ vui như điên.
Trần Thiên Hoằng uống rất nhiều rượu, cả ngày hôm nay, trên mặt hắn luôn nở nụ cười như gió xuân.
Từ khi hắn bị thương ở chân, những người trong đội sản xuất không thấy anh cười nữa nên họ cũng quên hắn từng là một thanh niên giàu nghị lực.
Trong lúc nhất thời mọi người cảm thán, năm ngoái Tôn Tuệ Phương trở mặt với Lý Thúy Lan vì chuyện làm mai của Trần Thiên Hoằng. Ai có thể ngờ năm nay hắn đã ôm được cô vợ xinh đẹp về nhà.
Buổi tối đám đông náo loạn phòng tân hôn một lúc mới giải tán. Trần Thiên Hoằng uống nhiều rượu nhưng tinh thần vẫn rất tốt, sau khi đóng cửa lại, hắn đứng im nhìn chằm chằm vào Đào Tiểu Điềm.
Đào Tiểu Điềm mặc một cái áo khoác màu đỏ, trên mặt đánh phấn, đôi môi đỏ mọng, cô thật sự rất xinh.
Trần Thiên Hoằng cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, hắn thật sự kết hôn với Đào Tiểu Điềm rồi.
Cảm xúc ngọt ngào của Đào Tiểu Điềm chiếm hơn phân nửa trái tim cô, cô thấy Trần Thiên Hoằng đứng ngây ngốc thì nói: “Anh Thiên Hoằng, sao anh đứng ngốc ở đó vậy? Mau tới đây.”
Trần Thiên Hoằng cười ngốc nghếch, hắn ngoan ngoãn đi đến bên giường rồi ngồi xuống cạnh người Đào Tiểu Điềm.
Hắn cảm thấy tim mình đập nhanh và hồi hộp đến mức không biết phải làm thế nào.
Đào Tiểu Điềm chủ động dựa vào trong ngực của hắn, thân thể cứng ngắc của Trần Thiên Hoằng thả lỏng dần, hắn ôm Đào Tiểu Điềm vào trong lòng của mình.
“Anh Thiên Hoằng, từ hôm nay chúng ta là vợ chồng rồi. Anh phải nhớ lời hứa với em. Sau này anh phải thương yêu em, anh không được to tiếng với em, khi em không muốn làm việc, anh cũng phải ủng hộ em.”
Trần Thiên Hoằng gật đầu, hắn cam đoan: “Về sau chuyện trong nhà đều do em làm chủ. Anh sẽ nghe theo lời em. Tiểu Điềm, anh sẽ làm việc chăm chỉ để em sống tốt hơn nữa.”
Đào Tiểu Điềm hài lòng với thái độ của hắn, cô mỉm cười tặng cho Trần Thiên Hoằng một nụ hôn.
“Anh Thiên Hoằng, em cũng sẽ đối xử tốt với anh, em chỉ tốt với một mình anh thôi.”
Thời khắc này, Trần Thiên Hoằng cảm thấy trái tim trống rỗng của mình cuối cùng cũng được lấp đầy. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng mình sẽ sống một mình đến hết đời, nhưng sự xuất hiện của Đào Tiểu Điềm đã thắp lên hy vọng và cứu vớt trái tim thủng trăm nghìn lỗ của hắn.
—-
Chu Tử Cừ uống thay Trần Thiên Hoằng rất nhiều rượu, chờ mọi người đi hết, hắn vẫn ngồi trong nhà Trần Niên Niên một lúc.
Hắn rất dễ đỏ mặt khi uống rượu, hắn không say nhưng tai và mặt hắn lại đỏ ửng lên.
Ánh trăng chiếu sáng sân nhà, Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ ngồi dưới gốc cây cổ thụ nhìn những bóng đen lốm đốm từ phía cành cây chiếu xuống.
“Niên Niên, hay bây giờ chúng ta kết hôn đi.”
Có lẽ bị kích thích vì chuyện kết hôn của Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm, trong lòng Chu Tử Cừ đột nhiên nảy ra ý tưởng này.
Hắn rất hâm mộ đám cưới của Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm, hắn cũng muốn kết hôn chính thức với Trần Niên Niên.
Trần Niên Niên giật mình vì ý nghĩa của hắn, nếu đặt độ tuổi của hai người họ ở kiếp trước, hai người chỉ là sinh viên đại học mà thôi, vẫn còn quá sớm để kết hôn.
Tuy nhiên thời đại khác nhau, cô so sánh như vậy cũng vô nghĩa. Ở niên đại này cô và Chu Tử Cừ chính là nam nữ lớn tuổi chưa kết hôn.
Nhưng cô không muốn kết hôn sớm như vậy. Sau khi cách mạng văn hóa kết thúc, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục lại, mặc dù Trần Niên Niên vẫn có thể kết hôn rồi học đại học tiếp nhưng Trần Niên Niên luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hơn nữa cô còn có một vấn đề thực tế đó là khi cô và Chu Tử Cừ kết hôn, sinh con là việc tất yếu. Bây giờ có rất ít biện pháp tránh thai, cô không muốn học đại học trong khi mang thai đâu.
Nghĩ đến tình cảnh đó, cô lập tức rùng mình.
Khi Trần Niên Niên suy nghĩ xem nên từ chối khéo léo như thế nào thì Chu Tử Cừ đột nhiên nói: “Không được, anh vẫn chưa có gì cả. Vẫn nên đợi anh trở về thành phố rồi nói sau. Bây giờ kết hôn sẽ thiệt cho em.”
Trần Niên Niên nhướng mày: “Anh chắc chắn có thể trở về thành phố sao?”
Chu Tử Cừ mỉm cười: “Anh nói cho em biết một tin tốt, nhà họ Hứa đã sửa lại án sai cho bố mẹ anh rồi, họ sẽ về thành phố An Dương sớm thôi.”
“Thật sao?” Trần Niên Niênhưng phấn, đây là chuyện rất tốt nha: “Đến lúc đó có thể khôi phục lại chức vị sao?
Chu Tử Cừ nói: “Rất khó nói, nhưng chắc chắn là không kém đâu.”
Bố của Chu Tử Cừ là bí thư của ủy ban kỷ luật, còn mẹ hắn là giáo sư đại học. Trong cuộc đại cách mạng văn hóa, những giáo sư này trở thành mục tiêu chính. Mẹ của hắn nhờ bố hắn che chở để trốn thoát nhưng sau đó bố hắn cũng không bảo vệ bản thân được.
Có người tố cáo gia đình họ, người kia còn dán hẳn lên bảng thông báo. Sau đó bố hắn bị tổ chức điều chuyển xuống dưới, còn mẹ hắn thì bị đuổi đến chuồng bò. Bố hắn không muốn mẹ hắn phải chịu khổ một mình nên cuối cùng ông đi theo mẹ đến chuồng bò.
Nếu một chức vị của ông được phục hồi thì lý lịch của Chu Tử Cừ sẽ khác.
Chu Tử Cừ nắm tay Trần Niên Niên: “Bên Hứa Vĩnh Ngôn cũng đang hỗ trợ anh. Nếu làm xong, anh có thể trở về thành phố sớm thôi.”
Trần Niên Niên gật đầu: “Nếu thực sự như vậy thì tốt rồi, anh phát triển ở trong thành phố thích hợp hơn nhiều.”
Chu Tử Cừ cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn buồn bực nói: “Đến lúc đó chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian rồi.”
Đối với người đang yêu nhau mà nói, mỗi cuộc chia ly là một nỗi day dứt, khi nhắc đến chủ đề này, cả hai đều cảm thấy buồn lòng.
Nhưng chia ly là vì tương lai tốt hơn, Trần Niên Niên cảm thấy bọn họ không nên buồn như vậy.
Cô chọc trán Chu Tử Cừ: “Còn chưa có quyết định khi nào quay về đó mà, anh đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Cô cố gắng xua tan ý nghĩ đó đi, cô cũng không muốn Chu Tử Cừ buồn phiền vì chuyện này.
Cho dù không phải vì Chu Tử Cừ, cô cũng phải đến thành phố này.
Mặc dù cô được trả lương hàng tháng nhưng cô không quên việc kiếm tiền.
Sắp đến mùa hồng chín, Triệu Nguyên Trung và Lục Tử đều nếm được vị ngọt nên không cần Trần Niên Niên nhắc, Lục Tử đã bắt đầu thu mua hồng.
Hai năm qua Trần Niên Niên nhận được rất nhiều tiền từ chỗ Tam Gia, số tiền này hoàn toàn đủ để cô đi học đại học. Sang năm sau cô sẽ gác lại chuyện kiếm tiền và dồn hết tâm tư vào việc thi đại học.
Mặc dù kiếp trước cô là học sinh của một trường đại học nổi tiếng nhưng đề thi lần này khác với đề thi lúc trước, cô không tự tin mình có thể làm tốt.
Cô phải ôn tập thật kỹ mới được.
Trước năm mới, Chu Tử Cừ nhận được thư từ nhà, bây giờ bố hắn đã khôi phục chức vị thành công, ông báo cho Chu Tử Cừ trước để hắn chuẩn bị trở lại thành phố bất cứ lúc nào.
Chính sách dần dần được nới lỏng, Chu Tử Cừ lại là con một trong gia đình, lúc này nếu được thu xếp về thành phố thì không ai có thể nói gì được.
Sau khi xa cách bố mẹ nhiều năm, Chu Tử Cừ thực sự nhớ họ. Sau khi thảo luận với Trần Niên Niên, hắn quyết định về thành phố An Dương trước năm mới.
Có tiền lệ của Ngô Thu Dương, việc Chu Tử Cừ trở lại thành phố không mang lại nhiều xáo trộn lắm.
Ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Trần Niên Niên, ba tháng sau Ngô Thu Dương đến đón Trần Xảo Vân thì chắc chắn hắn phải nhanh hơn mới được.
Nhưng lần này hắn lại để người trong thôn thất vọng bởi vì gần nửa năm rồi mà Chu Tử Cừ vẫn không quay lại đón Trần Niên Niên.
Lúc này, đội sản xuất thôn Trần Gia Loan lại có chuyện để nói sau bữa tối, Chu Tử Cừ lập tức thay đổi từ một thanh niên trí thức xuất sắc thành Trần Thế Mỹ bạc tình bạc nghĩa và không có lương tâm.
Mặc dù thỉnh thoảng Chu Tử Cừ sẽ gửi bưu kiện đến nhà Trần Niên Niên, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một thủ đoạn giả mạo mà Trần Niên Niên làm để bảo vệ thể diện của chính mình.
Mấy lần Tôn Tuệ Phương đi làm, nhóm người này lại giả vờ khuyên bà, họ khuyên bà nhanh chóng tìm được nhà khác để gả Trần Niên Niên đi, nếu không về sau tuổi càng cao càng không gả được.
Tôn Tuệ Phương cảm thấy đám người này rất phiền phức, cuối cùng bà ở luôn nhà không đi làm nữa. Những người này càng tin Chu Tử Cừ đã vứt bỏ Trần Niên Niên, Tôn Tuệ Phương nôn mửa rồi bệnh không đi làm được. Đây chẳng phải là sự thật sao?
Họ mắng Chu Tử Cừ máu chảy đầy đầu vừa cảm thán đây mới là kết truyện cho mối quan hệ giữa cô gái nông dân và thanh niên trí thức trong thành phố. Suy cho cùng người giống như Ngô Thu Dương và Trần Xảo Vân là thiểu số, không phải ai cũng có cuộc sống như Trần Xảo Vân.
Trần Niên Niên không thèm quan tâm đến những người này, trong thư Chu Tử Cừ nói hắn muốn đến đón cô vài lần rồi nhưng cô luôn lấy lý do không nỡ xa người nhà để từ chối. Cô đang chờ Chu Tử Cừ nói chuyện thi đại học cho cô biết.
Gia đình Chu Tử Cừ có mạng lưới quan hệ rộng rãi, bố hắn làm ở vị trí quan trọng, ông có thể nghe được rất nhiều tin tức mà người khác không biết.
Quả nhiên trong bức thư lần này, Chu Tử Cừ đã mơ hồ đề cập đến khả năng kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ khôi phục lại.
Chính sách chưa phát xuống dưới nên không ai biết chính xác sẽ như thế nào. Lúc đầu hắn chỉ nói một cách tình cờ, nhưng Trần Niên Niên lại đặt chuyện này ở trong lòng. Vì cô biết đó là sự thật.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ khôi phục vào tháng 10 và kỳ thi sẽ được tổ chức vào tháng 12. Nói cách khác bọn cô có nửa năm để ôn tập.
Có thư của Chu Tử Cừ, Trần Niên Niên lập tức về nhà nói cho Đào Tiểu Điềm và Trần Thiên Hoằng biết kế hoạch của mình.
Sau khi Đào Tiểu Điềm kết hôn, trong gia đình có thêm người nhưng cuộc sống của Trần Niên Niên vẫn không thay đổi gì mấy. Ngoại trừ thỉnh thoảng trở về, cô dành phần lớn thời gian trong xưởng.
Tường đất ở quê không cách âm, phòng của cô và Trần Thiên Hoằng chỉ cách nhau một bức tường, chỉ cần một chút cử động cũng có thể nghe rõ, không ở trong nhà mấy cũng giúp cô đỡ xấu hổ.
Sau khi Đào Tiểu Điềm kết hôn với Trần Thiên Hoằng, cuộc sống của cô thực sự rất thoải mái. Trong thời gian này không phải đi làm ruông cũng không phải đi làm chỗ đội sản xuất, cô chỉ cần giúp Tôn Tuệ Phương nấu ăn và giặt quần áo mỗi ngày là được.
Trần Thiên Hoằng thương cô, Tôn Tuệ Phương coi cô như con gái ruột, Đào Tiểu Điềm thực sự hài lòng với cuộc hôn nhân mà cô đã chọn.
Khi Trần Niên Niên bí mật nói với họ về khả năng khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, Đào Tiểu Điềm càng thấy vui sướng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.