Thập Niên 70: Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung
Chương 43: Ta Sẽ Đối Xử Tốt Với Nàng Cả Đời
Tiên Trá Tiểu Dương
15/02/2024
Hiện trường yên lặng trong chốc lát, rốt cuộc Bạch Thế Hải cũng phá vỡ bầu không khí xấu hổ:
"A, nhìn hai người các ngươi kìa, có vậy cũng la um sùm.”
Đặng Mẫn ngượng ngùng nhìn Bạch Thế Tình cười cười, Bạch Thế Tình đành nói ra tình hình thực tế với Bạch Kiều Kiều:
"Ta chỉ là sợ ngươi lấy bột mì trong nhà đem ra cho mọi người ăn nên em rể tức giận với ngươi thôi!”
Thẩm Hành nghe mà choáng váng, không ngờ chỉ vì chút chuyện rách nát này mà hắn lại bị anh vợ và chị vợ giáo huấn một trận.
“Chút bột mì này đều dùng để ăn mà, nàng đâu có lấy ra đường rải, ta giận nàng làm cái gì?”
Cái gia đình này thật là lo chuyện không đâu.
Em gái của bọn họ trông như thế nào, bản thân bọn họ còn không biết sao?
Gương mặt yếu ớt nhỏ nhắn như vậy, ai mà nỡ động thủ với nàng chứ?
Hả?
Thật là thú vị!
Thẩm Hành nghiêm mặt nói với Bạch Thế Hải: "Đại ca, lúc trước ta đã nói với ngươi sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.”
“À ừm, ta biết, ta biết.” Hiện tại người xấu hổ chính là Bạch Thế Hải.
Thẩm Hành lại nhìn Bạch Kiều Kiều, ngang ngược nói: "Kiều Kiều sau này có lấy cái gì về nhà mẹ đẻ thì các ngươi cứ việc dùng. Ta có thể kiếm tiền.”
Thẩm Hành làm công việc buôn lậu ở chợ đen trên thị trấn là việc người trong thôn đều ngầm hiểu và giữ bí mật.
Tuy rằng hiện tại không cho phép đầu cơ trục lợi nhưng trong thôn không có mấy người dám nói mình vĩnh viễn cũng sẽ không có việc gấp cần đến cầu xin hoặc nhờ vả Thẩm Hành, cho nên cho dù là đại đội trưởng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua việc này.
Chỉ là cái đề tài này quá mẫn cảm, Bạch Thế Hải gật gật đầu liền bỏ sang một bên, nói lảng qua chuyện khác.
Bạch Kiều Kiều bị ánh mắt Thẩm Hành nhìn chằm chằm, trong lòng như thiêu như đốt.
Kiếp trước khi Thẩm Hành đến tìm nàng trong thành phố cầu xin nàng quay lại với hắn, hắn đã nói từ ngày đầu tiên thấy nàng trong thôn thì hắn đã thích nàng rồi.
Xem ra Thẩm Hành không hề nói dối.
Hắn vẫn luôn rất nuông chiều nàng, thời buổi hiện tại nhà ai mà không thiếu cơm thiếu áo, căn bản không có gia đình nào cho phép vợ mình tuỳ tiện đem đồ về nhà mẹ đẻ!
Đặng Mẫn vẫn sợ Thẩm Hành chỉ nói lời sĩ diện, khi quay về nhà sẽ khó chịu với Bạch Kiều Kiều, vội vàng nói:
"Không cần, không cần, chúng ta có thể sống rất tốt, Kiều Kiều và em rể chỉ cần sống tốt cuộc sống của các ngươi là được rồi.”
Thẩm Hành tuy rằng nhìn ra ý tứ của Đặng Mẫn nhưng lúc này mà hắn cố chấp cam đoan cái gì đều sẽ phản tác dụng, cho nên không nói thêm câu nào nữa.
Mọi người ăn uống no đủ, ngồi dưới bóng cây râm mát nghỉ ngơi, Lý Thời Khánh bên kia đúng giờ đã đem trả dụng cụ.
"Lưỡi liềm này của các ngươi thật không tồi, chỉ trong nửa giờ mà chúng ta đã làm bằng phần công việc của cả buổi sáng! Các ngươi tìm được thứ này ở đâu thế?”
Lý Thời Khánh lưu luyến trả lại hai cái lưỡi liềm lớn cho bọn họ.
Bạch Kiều Kiều trả lời: "Là tam ca ta làm lưỡi dao sắt, những phần còn lại do Hành ca làm.”
“Các ngươi tự làm à?” Lý Thời Khánh tặc lưỡi lấy làm lạ. “Thứ này có khó làm không? Có thể nhờ tam ca của ngươi cũng rèn cho chúng ta hai cái giống như vầy không? Chứ với khối lượng công việc hiện tại thì chúng ta biết đời nào mới làm xong.”
Trong nhà Lý Thời Khánh có nhiều nam lao động nên số lượng mẫu đất được phân chia càng nhiều hơn những nhà khác.
Tuy rằng tìm người rèn sắt phải trả tiền, nhưng lúa mạch một năm chỉ thu hoạch một lần, làm cái mới có thể dùng suốt cả đời, xem như có lời.
"A, nhìn hai người các ngươi kìa, có vậy cũng la um sùm.”
Đặng Mẫn ngượng ngùng nhìn Bạch Thế Tình cười cười, Bạch Thế Tình đành nói ra tình hình thực tế với Bạch Kiều Kiều:
"Ta chỉ là sợ ngươi lấy bột mì trong nhà đem ra cho mọi người ăn nên em rể tức giận với ngươi thôi!”
Thẩm Hành nghe mà choáng váng, không ngờ chỉ vì chút chuyện rách nát này mà hắn lại bị anh vợ và chị vợ giáo huấn một trận.
“Chút bột mì này đều dùng để ăn mà, nàng đâu có lấy ra đường rải, ta giận nàng làm cái gì?”
Cái gia đình này thật là lo chuyện không đâu.
Em gái của bọn họ trông như thế nào, bản thân bọn họ còn không biết sao?
Gương mặt yếu ớt nhỏ nhắn như vậy, ai mà nỡ động thủ với nàng chứ?
Hả?
Thật là thú vị!
Thẩm Hành nghiêm mặt nói với Bạch Thế Hải: "Đại ca, lúc trước ta đã nói với ngươi sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.”
“À ừm, ta biết, ta biết.” Hiện tại người xấu hổ chính là Bạch Thế Hải.
Thẩm Hành lại nhìn Bạch Kiều Kiều, ngang ngược nói: "Kiều Kiều sau này có lấy cái gì về nhà mẹ đẻ thì các ngươi cứ việc dùng. Ta có thể kiếm tiền.”
Thẩm Hành làm công việc buôn lậu ở chợ đen trên thị trấn là việc người trong thôn đều ngầm hiểu và giữ bí mật.
Tuy rằng hiện tại không cho phép đầu cơ trục lợi nhưng trong thôn không có mấy người dám nói mình vĩnh viễn cũng sẽ không có việc gấp cần đến cầu xin hoặc nhờ vả Thẩm Hành, cho nên cho dù là đại đội trưởng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua việc này.
Chỉ là cái đề tài này quá mẫn cảm, Bạch Thế Hải gật gật đầu liền bỏ sang một bên, nói lảng qua chuyện khác.
Bạch Kiều Kiều bị ánh mắt Thẩm Hành nhìn chằm chằm, trong lòng như thiêu như đốt.
Kiếp trước khi Thẩm Hành đến tìm nàng trong thành phố cầu xin nàng quay lại với hắn, hắn đã nói từ ngày đầu tiên thấy nàng trong thôn thì hắn đã thích nàng rồi.
Xem ra Thẩm Hành không hề nói dối.
Hắn vẫn luôn rất nuông chiều nàng, thời buổi hiện tại nhà ai mà không thiếu cơm thiếu áo, căn bản không có gia đình nào cho phép vợ mình tuỳ tiện đem đồ về nhà mẹ đẻ!
Đặng Mẫn vẫn sợ Thẩm Hành chỉ nói lời sĩ diện, khi quay về nhà sẽ khó chịu với Bạch Kiều Kiều, vội vàng nói:
"Không cần, không cần, chúng ta có thể sống rất tốt, Kiều Kiều và em rể chỉ cần sống tốt cuộc sống của các ngươi là được rồi.”
Thẩm Hành tuy rằng nhìn ra ý tứ của Đặng Mẫn nhưng lúc này mà hắn cố chấp cam đoan cái gì đều sẽ phản tác dụng, cho nên không nói thêm câu nào nữa.
Mọi người ăn uống no đủ, ngồi dưới bóng cây râm mát nghỉ ngơi, Lý Thời Khánh bên kia đúng giờ đã đem trả dụng cụ.
"Lưỡi liềm này của các ngươi thật không tồi, chỉ trong nửa giờ mà chúng ta đã làm bằng phần công việc của cả buổi sáng! Các ngươi tìm được thứ này ở đâu thế?”
Lý Thời Khánh lưu luyến trả lại hai cái lưỡi liềm lớn cho bọn họ.
Bạch Kiều Kiều trả lời: "Là tam ca ta làm lưỡi dao sắt, những phần còn lại do Hành ca làm.”
“Các ngươi tự làm à?” Lý Thời Khánh tặc lưỡi lấy làm lạ. “Thứ này có khó làm không? Có thể nhờ tam ca của ngươi cũng rèn cho chúng ta hai cái giống như vầy không? Chứ với khối lượng công việc hiện tại thì chúng ta biết đời nào mới làm xong.”
Trong nhà Lý Thời Khánh có nhiều nam lao động nên số lượng mẫu đất được phân chia càng nhiều hơn những nhà khác.
Tuy rằng tìm người rèn sắt phải trả tiền, nhưng lúa mạch một năm chỉ thu hoạch một lần, làm cái mới có thể dùng suốt cả đời, xem như có lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.