Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế
Chương 27: Chân Tướng 1
Tố Thời
26/03/2022
Khương Hoán Minh nhướn mày vui vẻ, hết cả buổi sáng mà nụ cười bên khóe miệng vẫn chưa biến mất. Anh ta thu dọn văn kiện trên bàn và nói chuyện với các đồng nghiệp.
“Cậu sắp đi đâu sao?” Có công nhân hỏi với vẻ khó hiểu.
“Công xã mới mở hợp tác xã mua bán đang cần nhân lực, tôi đã gửi thư xin từ sớm, sáng ngày mai sẽ đi.” Khương Hoán Minh đáp.
Lần này ánh mắt của các công nhân làm chung đều to hơn cái chuông đồng.
“Nào có người từ thôn đi ra còn muốn về thôn đâu?”
“Hợp tác xã mua bán đó vừa mở còn chưa biết tình hình thế nào, cậu thật sự sẽ về đó sao?”
Khương Hoán Minh cười đáp: “Tôi ra ngoài nhiều năm như vậy rồi, một mình vợ ở nhà chăm con nhỏ cũng không dễ dàng gì. Khó lắm mới có cơ hội, tôi muốn cách nhà gần một chút để còn chăm sóc gia đình.”
“Công xã cách thôn các cậu cũng hơi xa thì phải? Đến khi đó ngày nào cũng đi đi về về, cũng vất vả lắm.”
“Vợ tôi gom được ít tiền, nói là mua xe đạp cho tôi.” Khương Hoán Minh nhẹ giọng bảo.
Lần này đột nhiên có người hiểu ra, nói: “Tôi nghe chủ nhiệm Vương nói có người bỏ tiền thu mua vé xe đạp giá cao, hóa là chính là cậu à!”
Thời buổi hiện tại vé xe đạp đều dựa vào giành giật, cho dù là người trong thành muốn mua xe đạp cũng phải nhờ quan hệ đi cửa sau để thu mua vé.
Cũng may trong mấy năm Khương Hoán Minh ở đơn vị ít nhiều cũng có quan hệ nhân sinh, bằng không cho dù người trong thôn có tiền cũng khó mua được một chiếc xe đạp về nhà.
Khương Hoán Minh ôn hòa đáp: “Vé phía bên chủ nhiệm Vương đã liên hệ xong rồi, hai ngày trước cũng đã đặt trước với bên hợp tác xã mua bán, xe vừa đến là tôi đi lấy ngay.”
Cho dù là người trong thành phố bình thường tự cho mình rất cao sang cũng bị khẩu khí lớn như vậy của Khương Hoán Minh chấn động.
Thật sự không nhìn ra được nhà bọn họ còn có điều kiện đến vậy!
Khương Hoán Minh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, khóe miệng cũng giương lên, trong lòng càng dễ chịu hơn.
Đợt này vợ anh ta thật biết cho anh thể diện, nghĩ đến bọn họ kết hôn chưa đến mười hai năm, cô ta có thể bớt ăn tiết kiệm được một khoản tiền lớn như vậy thật sự không dễ dàng gì.
Lần này phá lệ, trong lòng Khương Hoán Minh lại bắt đầu nghĩ đến… không biết bây giờ vợ anh ta đang làm gì?
…
Vợ anh ta đang làm gì sao?
Đương nhiên là đang kiểm điểm ở đại hội thôn dân rồi!
Đại hội thôn dân được tổ chức ở sân phơi rộng rãi, Mạnh Kim Ngọc leo lên ghế trong tay cầm thư kiểm điểm.
Một đống người đông đúc bên dưới toàn là thôn dân, bản thân Dữu Dữu thì đang nhâm nhi quả dại, còn không quên chia sẻ với người bên cạnh.
Trên sân khấu, Mạnh Kim Ngọc nghiến răng kiên trì đọc kiểm điểm. Mặt của cô ta nghẹn đến đỏ bừng, nói mình không nên thế này không nên thế kia nhưng rốt cuộc tại sao lại không nên?
Cô ta không biết, rõ ràng là chuyện riêng của gia đình mình, dựa vào cái gì cán bộ yêu cầu cô ta phải viết kiểm điểm?
Có phải quyền lực của chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ quá lớn rồi không?
“Viên Nựu, cậu ăn không?” Dữu Dữu lấy một quả dại đưa cho cô gái nhỏ bên cạnh.
Quả dại chua chua ngọt ngọt, thật sự rất ngon!
Vừa ăn quà vặt vừa xem trò hay trên sân khấu, quá sảng khoái!
Chỉ có điều, mẹ kế cũng quá qua loa quá rồi, Dữu Dữu còn chưa nghe đến nghiện thì cô ta đã xuống.
Đợi khi Mạnh Kim Ngọc đi xuống khỏi sân khấu, tất cả mọi người đều nhìn cô ta với vẻ tò mò, ánh mắt khinh bỉ đó gần như muốn đè sụp bờ vai mảnh khảnh của cô ta.
Tại sao lại đối xử với trẻ nhỏ như vậy?
Trẻ con có chọc giận cô ta sao?
Có phải tim của người này rất đen tối không?
Một bác mập hỏi Dữu Dữu: “Con gái, rốt cuộc cháu và mẹ cháu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta lại đối xử với cháu như vậy? Đầu óc có bệnh sao?”
Dữu Dữu nghiêm túc đáp: “Bởi vì bà ấy là mẹ kế của Dữu Dữu chứ không phải mẹ ruột.”
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt của đứa trẻ nghiêm túc như vậy lại bật cười, nói đây là lời của trẻ con.
“Nói vớ va vớ vẩn, về nhà.” Khương Thành kéo áo sau của Dữu Dữu, dẫn cô bé về nhà.
Khi Dữu Dữu bị anh cả dẫn đi, nụ cười trên mặt thôn dân vẫn còn chưa tan hết.
Cô bé siết chặt nắm tay nhỏ. Đừng lo, rồi sẽ có một ngày bọn họ sẽ biết lời Dữu Dữu nói là sự thật.
…
“Cậu sắp đi đâu sao?” Có công nhân hỏi với vẻ khó hiểu.
“Công xã mới mở hợp tác xã mua bán đang cần nhân lực, tôi đã gửi thư xin từ sớm, sáng ngày mai sẽ đi.” Khương Hoán Minh đáp.
Lần này ánh mắt của các công nhân làm chung đều to hơn cái chuông đồng.
“Nào có người từ thôn đi ra còn muốn về thôn đâu?”
“Hợp tác xã mua bán đó vừa mở còn chưa biết tình hình thế nào, cậu thật sự sẽ về đó sao?”
Khương Hoán Minh cười đáp: “Tôi ra ngoài nhiều năm như vậy rồi, một mình vợ ở nhà chăm con nhỏ cũng không dễ dàng gì. Khó lắm mới có cơ hội, tôi muốn cách nhà gần một chút để còn chăm sóc gia đình.”
“Công xã cách thôn các cậu cũng hơi xa thì phải? Đến khi đó ngày nào cũng đi đi về về, cũng vất vả lắm.”
“Vợ tôi gom được ít tiền, nói là mua xe đạp cho tôi.” Khương Hoán Minh nhẹ giọng bảo.
Lần này đột nhiên có người hiểu ra, nói: “Tôi nghe chủ nhiệm Vương nói có người bỏ tiền thu mua vé xe đạp giá cao, hóa là chính là cậu à!”
Thời buổi hiện tại vé xe đạp đều dựa vào giành giật, cho dù là người trong thành muốn mua xe đạp cũng phải nhờ quan hệ đi cửa sau để thu mua vé.
Cũng may trong mấy năm Khương Hoán Minh ở đơn vị ít nhiều cũng có quan hệ nhân sinh, bằng không cho dù người trong thôn có tiền cũng khó mua được một chiếc xe đạp về nhà.
Khương Hoán Minh ôn hòa đáp: “Vé phía bên chủ nhiệm Vương đã liên hệ xong rồi, hai ngày trước cũng đã đặt trước với bên hợp tác xã mua bán, xe vừa đến là tôi đi lấy ngay.”
Cho dù là người trong thành phố bình thường tự cho mình rất cao sang cũng bị khẩu khí lớn như vậy của Khương Hoán Minh chấn động.
Thật sự không nhìn ra được nhà bọn họ còn có điều kiện đến vậy!
Khương Hoán Minh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, khóe miệng cũng giương lên, trong lòng càng dễ chịu hơn.
Đợt này vợ anh ta thật biết cho anh thể diện, nghĩ đến bọn họ kết hôn chưa đến mười hai năm, cô ta có thể bớt ăn tiết kiệm được một khoản tiền lớn như vậy thật sự không dễ dàng gì.
Lần này phá lệ, trong lòng Khương Hoán Minh lại bắt đầu nghĩ đến… không biết bây giờ vợ anh ta đang làm gì?
…
Vợ anh ta đang làm gì sao?
Đương nhiên là đang kiểm điểm ở đại hội thôn dân rồi!
Đại hội thôn dân được tổ chức ở sân phơi rộng rãi, Mạnh Kim Ngọc leo lên ghế trong tay cầm thư kiểm điểm.
Một đống người đông đúc bên dưới toàn là thôn dân, bản thân Dữu Dữu thì đang nhâm nhi quả dại, còn không quên chia sẻ với người bên cạnh.
Trên sân khấu, Mạnh Kim Ngọc nghiến răng kiên trì đọc kiểm điểm. Mặt của cô ta nghẹn đến đỏ bừng, nói mình không nên thế này không nên thế kia nhưng rốt cuộc tại sao lại không nên?
Cô ta không biết, rõ ràng là chuyện riêng của gia đình mình, dựa vào cái gì cán bộ yêu cầu cô ta phải viết kiểm điểm?
Có phải quyền lực của chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ quá lớn rồi không?
“Viên Nựu, cậu ăn không?” Dữu Dữu lấy một quả dại đưa cho cô gái nhỏ bên cạnh.
Quả dại chua chua ngọt ngọt, thật sự rất ngon!
Vừa ăn quà vặt vừa xem trò hay trên sân khấu, quá sảng khoái!
Chỉ có điều, mẹ kế cũng quá qua loa quá rồi, Dữu Dữu còn chưa nghe đến nghiện thì cô ta đã xuống.
Đợi khi Mạnh Kim Ngọc đi xuống khỏi sân khấu, tất cả mọi người đều nhìn cô ta với vẻ tò mò, ánh mắt khinh bỉ đó gần như muốn đè sụp bờ vai mảnh khảnh của cô ta.
Tại sao lại đối xử với trẻ nhỏ như vậy?
Trẻ con có chọc giận cô ta sao?
Có phải tim của người này rất đen tối không?
Một bác mập hỏi Dữu Dữu: “Con gái, rốt cuộc cháu và mẹ cháu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta lại đối xử với cháu như vậy? Đầu óc có bệnh sao?”
Dữu Dữu nghiêm túc đáp: “Bởi vì bà ấy là mẹ kế của Dữu Dữu chứ không phải mẹ ruột.”
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt của đứa trẻ nghiêm túc như vậy lại bật cười, nói đây là lời của trẻ con.
“Nói vớ va vớ vẩn, về nhà.” Khương Thành kéo áo sau của Dữu Dữu, dẫn cô bé về nhà.
Khi Dữu Dữu bị anh cả dẫn đi, nụ cười trên mặt thôn dân vẫn còn chưa tan hết.
Cô bé siết chặt nắm tay nhỏ. Đừng lo, rồi sẽ có một ngày bọn họ sẽ biết lời Dữu Dữu nói là sự thật.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.