Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế
Chương 44: Tìm Mẹ 2
Tố Thời
16/04/2022
Khương Hoán Minh hất tay của cô ta ra với vẻ khó chịu: “Có thể làm thế nào được nữa? Còn không phải em cứ nhất định đòi đưa nó đi sao?”
Vốn dĩ anh ta dự định đưa đứa trẻ đi xa một chút rồi nói với bên ngoài là nhà người thân không con không cái, muốn Dữu Dữu tới ở. Nhưng nếu Địch Kim Bảo và vợ anh ta thật sự làm loạn vậy làm sao mà giấu được?
Đến lúc đó, nhà họ Khương ở thôn Phượng Lâm thật sự không ngóc đầu lên được.
“Anh đạp xe đến thôn Địch Gia nói với bọn họ một tiếng để trấn an trước.” Khương Hoán Minh vẫn không yên tâm, cũng không quan tâm bên ngoài mưa có to hay không mà ra khỏi phòng định lên xe đạp.
Mạnh Kim Ngọc mang vẻ mặt lo lắng, cũng may lúc này cô ta liếc mắt nhìn qua lại trông thấy bóng dáng của Hứa Vi Vi. Tảng đá trong lòng cô ta lập tức rơi xuống, nhanh chóng chạy qua đó.
Nhưng cô ta chỉ mới chạy được một nửa đã ngây ngẩn cả người: “Dữu Dữu đâu?”
“Con bé đi tìm mẹ mình rồi.” Hứa Vi Vi cười như không cười.
Sắc mặt của Mạnh Kim Ngọc cứng đờ: “Nói vớ vẩn, tôi chính là mẹ của nó!”
Hứa Vi Vi cười một tiếng giễu cợt: “Cô có dám nói lớn tiếng hơn không?”
Ngay đúng lúc này, có mấy người đàn ông cao to đội mưa đi tới thôn Phượng Lâm. Bọn họ đứng ở cửa thôn gân cổ lên hét: “Khương Hoán Minh đâu rồi? Đi ra đây cho tôi, vợ cậu đã nhận tiền rồi còn không bán con sao? Nào có chuyện lời như vậy?”
Phản ứng của các thôn dân còn nhanh hơn cả Khương Hoán Minh, ai nấy cũng thò đầu ra khỏi cửa sổ với vẻ mặt tò mò.
Sắc mặt của Mạnh Kim Ngọc kinh hoàng, vội vàng đi lên muốn khuyên Địch Kim Bảo trở về, nhưng cánh tay của cô ta lại bị Hứa Vi Vi túm chặt.
Hứa Vi Vi sáp tới, chậm rãi nói với giọng rất nhẹ: “Nguyễn Văn Văn, hôm nay tôi đã nghe được một câu chuyện rất đặc sắc ở xưởng chế biến thịt, không biết cô có hứng thú hay không?”
Như bị một tia sét bổ xuống đầu: “Mạnh Kim Ngọc” cũng chính là Nguyễn Văn Văn lập tức ngây người.
Vậy mà bọn họ lại biết thân phận thật sự của cô ta.
…
Mưa gió gió lớn.
Lúc này, Tiểu Bánh Bao chạy hùng hục tới thôn Tường Ngọc.
“Đây là cháu gái ngoại của nhà bà cụ Lý đây mà? Hôm nay trời mưa to, trong nhà dột nên bà ngoại cháu qua nhà chị gái ở thôn bên cạnh trú mưa rồi!” Một bà cụ ra ngoài thu rổ giá, thấy cơn mưa tầm tã như trút đổ xuống vội vàng nói: “Mẹ cháu ở phía sau sao? Mau kêu mẹ dẫn cháu về đi!”
Nói xong, bà cụ quay người đi vào nhà đóng cửa lại thật chặt.
Mà Dữu Dữu thì lại không có ý định dừng bước chân. Nước mưa ngập qua bàn chân nhỏ, ngập qua mắt cá rồi lại ngập qua cổ chân, Tiểu Bánh Bao đi rất khó khăn. Cuối cùng cô bé cũng tới được cửa nhà bà ngoại.
“Mẹ ơi…” Dữu Dữu dùng bàn tay nhỏ gõ cửa.
Tiếng mưa tầm tã che lấp giọng nói của cô bé.
Không có người đáp lời.
“Mẹ ơi, Dữu Dữu tới rồi!” Cô bé không từ bỏ, giọng nói non nớt cất thật cao lại dùng sức gõ cửa tiếp.
“Bốp” một tiếng, trong phòng truyền tới một tiếng vang nặng nề, ngay sau đó là tiếng vùng vẫy giãy dụa.
Một khắc âm thanh này truyền tới, đôi mắt của Dữu Dữu trừng thật to, che miệng nhỏ của mình kiềm chế nước mắt rơi xuống.
Cô bé thật sự tìm được mẹ rồi!
“Mẹ đừng sợ!” Tiểu Bánh Bao hít một hơi thật sâu, gọi với đôi mắt đỏ hoe: “Dữu Dữu tới cứu mẹ đây!”
Ban ngày Dữu Dữu đợi ở bên ngoài xưởng chế biến thịt nhưng lại không thấy bóng dáng của cậu đâu.
Cô bé xin người giúp vào trong gọi một tiếng nhưng bác bảo vệ hung dữ đuổi cô bé đi, nói cô bé chính là một người thân nghèo mà còn tham.
Sau đó, các dì công nhân qua đường bàn luận, nói nhà xưởng trưởng xưởng chế biến thịt xảy ra chuyện lớn, đứa con gái nuôi gần ba mươi năm lại không phải là con ruột rồi đón một thằng nóc không có văn hóa trong thôn về, thằng nhóc nghèo đó chính là cậu của Dữu Dữu.
Hứa Vi Vi lập tức đoán ra mẹ kế và mẹ của Dữu Dữu là hai chị em song sinh.
Chẳng trách người nào cũng nói sau khi mẹ kế tỉnh lại như biến thành một người khác, nói năng khác hẳn mà khí chất cũng không giống, bằng cách này tất cả đều có thể giải thích được.
Sau đó, trời đổ cơn mưa to tầm tã, Hứa Vi Vi nói đợi cũng không được việc nên dắt Dữu Dữu về thôn.
Xe buýt lái được nửa đường thì gặp phải sự cố, tài xế chỉ có thể dừng xe bên đường, kêu hành khách vội thì xuống xe trước còn người không gấp thì có thể đợi chuyến sau.
Dữu Dữu và Hứa Vi Vi không biết nên đi đâu nên đành ngồi trong xe đợi.
Vốn dĩ anh ta dự định đưa đứa trẻ đi xa một chút rồi nói với bên ngoài là nhà người thân không con không cái, muốn Dữu Dữu tới ở. Nhưng nếu Địch Kim Bảo và vợ anh ta thật sự làm loạn vậy làm sao mà giấu được?
Đến lúc đó, nhà họ Khương ở thôn Phượng Lâm thật sự không ngóc đầu lên được.
“Anh đạp xe đến thôn Địch Gia nói với bọn họ một tiếng để trấn an trước.” Khương Hoán Minh vẫn không yên tâm, cũng không quan tâm bên ngoài mưa có to hay không mà ra khỏi phòng định lên xe đạp.
Mạnh Kim Ngọc mang vẻ mặt lo lắng, cũng may lúc này cô ta liếc mắt nhìn qua lại trông thấy bóng dáng của Hứa Vi Vi. Tảng đá trong lòng cô ta lập tức rơi xuống, nhanh chóng chạy qua đó.
Nhưng cô ta chỉ mới chạy được một nửa đã ngây ngẩn cả người: “Dữu Dữu đâu?”
“Con bé đi tìm mẹ mình rồi.” Hứa Vi Vi cười như không cười.
Sắc mặt của Mạnh Kim Ngọc cứng đờ: “Nói vớ vẩn, tôi chính là mẹ của nó!”
Hứa Vi Vi cười một tiếng giễu cợt: “Cô có dám nói lớn tiếng hơn không?”
Ngay đúng lúc này, có mấy người đàn ông cao to đội mưa đi tới thôn Phượng Lâm. Bọn họ đứng ở cửa thôn gân cổ lên hét: “Khương Hoán Minh đâu rồi? Đi ra đây cho tôi, vợ cậu đã nhận tiền rồi còn không bán con sao? Nào có chuyện lời như vậy?”
Phản ứng của các thôn dân còn nhanh hơn cả Khương Hoán Minh, ai nấy cũng thò đầu ra khỏi cửa sổ với vẻ mặt tò mò.
Sắc mặt của Mạnh Kim Ngọc kinh hoàng, vội vàng đi lên muốn khuyên Địch Kim Bảo trở về, nhưng cánh tay của cô ta lại bị Hứa Vi Vi túm chặt.
Hứa Vi Vi sáp tới, chậm rãi nói với giọng rất nhẹ: “Nguyễn Văn Văn, hôm nay tôi đã nghe được một câu chuyện rất đặc sắc ở xưởng chế biến thịt, không biết cô có hứng thú hay không?”
Như bị một tia sét bổ xuống đầu: “Mạnh Kim Ngọc” cũng chính là Nguyễn Văn Văn lập tức ngây người.
Vậy mà bọn họ lại biết thân phận thật sự của cô ta.
…
Mưa gió gió lớn.
Lúc này, Tiểu Bánh Bao chạy hùng hục tới thôn Tường Ngọc.
“Đây là cháu gái ngoại của nhà bà cụ Lý đây mà? Hôm nay trời mưa to, trong nhà dột nên bà ngoại cháu qua nhà chị gái ở thôn bên cạnh trú mưa rồi!” Một bà cụ ra ngoài thu rổ giá, thấy cơn mưa tầm tã như trút đổ xuống vội vàng nói: “Mẹ cháu ở phía sau sao? Mau kêu mẹ dẫn cháu về đi!”
Nói xong, bà cụ quay người đi vào nhà đóng cửa lại thật chặt.
Mà Dữu Dữu thì lại không có ý định dừng bước chân. Nước mưa ngập qua bàn chân nhỏ, ngập qua mắt cá rồi lại ngập qua cổ chân, Tiểu Bánh Bao đi rất khó khăn. Cuối cùng cô bé cũng tới được cửa nhà bà ngoại.
“Mẹ ơi…” Dữu Dữu dùng bàn tay nhỏ gõ cửa.
Tiếng mưa tầm tã che lấp giọng nói của cô bé.
Không có người đáp lời.
“Mẹ ơi, Dữu Dữu tới rồi!” Cô bé không từ bỏ, giọng nói non nớt cất thật cao lại dùng sức gõ cửa tiếp.
“Bốp” một tiếng, trong phòng truyền tới một tiếng vang nặng nề, ngay sau đó là tiếng vùng vẫy giãy dụa.
Một khắc âm thanh này truyền tới, đôi mắt của Dữu Dữu trừng thật to, che miệng nhỏ của mình kiềm chế nước mắt rơi xuống.
Cô bé thật sự tìm được mẹ rồi!
“Mẹ đừng sợ!” Tiểu Bánh Bao hít một hơi thật sâu, gọi với đôi mắt đỏ hoe: “Dữu Dữu tới cứu mẹ đây!”
Ban ngày Dữu Dữu đợi ở bên ngoài xưởng chế biến thịt nhưng lại không thấy bóng dáng của cậu đâu.
Cô bé xin người giúp vào trong gọi một tiếng nhưng bác bảo vệ hung dữ đuổi cô bé đi, nói cô bé chính là một người thân nghèo mà còn tham.
Sau đó, các dì công nhân qua đường bàn luận, nói nhà xưởng trưởng xưởng chế biến thịt xảy ra chuyện lớn, đứa con gái nuôi gần ba mươi năm lại không phải là con ruột rồi đón một thằng nóc không có văn hóa trong thôn về, thằng nhóc nghèo đó chính là cậu của Dữu Dữu.
Hứa Vi Vi lập tức đoán ra mẹ kế và mẹ của Dữu Dữu là hai chị em song sinh.
Chẳng trách người nào cũng nói sau khi mẹ kế tỉnh lại như biến thành một người khác, nói năng khác hẳn mà khí chất cũng không giống, bằng cách này tất cả đều có thể giải thích được.
Sau đó, trời đổ cơn mưa to tầm tã, Hứa Vi Vi nói đợi cũng không được việc nên dắt Dữu Dữu về thôn.
Xe buýt lái được nửa đường thì gặp phải sự cố, tài xế chỉ có thể dừng xe bên đường, kêu hành khách vội thì xuống xe trước còn người không gấp thì có thể đợi chuyến sau.
Dữu Dữu và Hứa Vi Vi không biết nên đi đâu nên đành ngồi trong xe đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.