Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Chương 35: Con Trai Bất Hiếu
Triều Dự
31/05/2023
Trái tim Hàn Cánh như bị người bóp mạnh một cái, máu me đầm đìa, toàn là chua xót.
Anh thử vuốt nhẹ mái tóc đã dính lại với nhau của con bé, cố gắng dịu dàng hết sức:
“Thần Thần, ba đi ra ngoài một chút, con ở trong phòng chờ ba được không?”
Thần Thần không lên tiếng, cái đầu nhỏ vùi trở về trong quần áo.
“Anh hai, anh hai, ba đang gọi anh đó.”
Ngoài cửa, em gái Hàn Phượng mất kiên nhẫn đập mạnh vào cửa phòng:
“Anh hai, anh mau ra đi.”
Sau khi anh hai của cô đi, mẹ cô đã làm chủ đưa căn phòng lớn của anh hai cho cô ta ở.
Hiện tại anh hai lại ôm con nhỏ bẩn thỉu kia vào, chỉ nghĩ thôi cô ta đã cảm thấy ghê tởm.
Con nhỏ kia bẩn như vậy, sao có thể ở lại trong phòng cô ta, trong phòng còn có bộ chăn bông mẹ cô ta mới mua cho cô ta đây.
Hàn Cánh để Thần Thần nằm lên giường, cầm chăn bông mềm mại lên đắp cho Thần Thần rồi mới mềm giọng nói:
“Thần Thần ngoan, ba ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay.”
…
Mới vừa mở cửa, Hàn Phượng còn chưa bước vào, Hàn Cánh đã đóng cửa lại.
Hàn Phượng có ý muốn vào: “Anh hai, mẹ đã cho em căn phòng này rồi.”
Nhưng giọng Hàn Cánh rất lạnh nhạt: “Phòng này là do anh dùng tiền xây, không phải của mẹ em.”
Hàn Phượng cũng không dám cứng rắn với Hàn Cánh, bị ánh mắt của anh trai nhìn tới hoảng hốt, lùi lại hai bước, xoay người chạy mất.
“Em, em đi méc mẹ, không thèm nói với anh nữa.”
Trời đã vào cuối thu, trên người Hàn Cánh ngoại trừ chiếc áo quân đội màu xanh to lớn phía ngoài cũng chỉ còn một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Anh vừa đi vừa xăn tay áo lên, gió thu lạnh lẽo thổi qua người anh, ý lạnh thâm nhập tận xương.
Ông Hàn đang ngồi trên ghế, hệt như mới vừa rồi không thấy Hàn Cánh ôm Thần Thần, cố gắng duy trì vẻ ngoài giả dối:
“Thằng hai về rồi sao, về rồi thì tranh thủ rửa tay ăn cơm đi.”
Hàn Cánh lẳng lặng đứng trước mặt ông Hàn một hồi, sau đó quỳ sụp xuống dập đầu với ông Hàn một cái: “Con trai bất hiếu.”
Ông Hàn vội kêu anh cả của Hàn Cánh là Hàn Lực kéo anh đứng dậy, trong mắt cũng có chút cảm khái:
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Hàn Cánh không cần Hàn Lực dìu mình, dập đầu một cái xong lại lưu loát đứng dậy.
Hàn Lực vươn tay đỡ không, hơi lúng túng thu tay về, cười ngây ngô nói: “Lão nhị đã về rồi.”
Hàn Cánh liếc nhìn anh trai mình, cười nhạt một tiếng, đặt tay lên bả vai Hàn Lực trực tiếp dùng đòn ném qua vai, khiến anh trai té mạnh trên đất.
Sau đó anh ngồi xổm xuống, trực tiếp đấm vào bụng Hàn Lực, không lưu lại chút lực nào, lệ khí phóng lên tận trời:
“Một đấm này là em đánh thay cho Thần Thần, con bé gọi anh là bác, nhưng con mẹ nó, anh còn là bác của con bé sao?”
Anh thử vuốt nhẹ mái tóc đã dính lại với nhau của con bé, cố gắng dịu dàng hết sức:
“Thần Thần, ba đi ra ngoài một chút, con ở trong phòng chờ ba được không?”
Thần Thần không lên tiếng, cái đầu nhỏ vùi trở về trong quần áo.
“Anh hai, anh hai, ba đang gọi anh đó.”
Ngoài cửa, em gái Hàn Phượng mất kiên nhẫn đập mạnh vào cửa phòng:
“Anh hai, anh mau ra đi.”
Sau khi anh hai của cô đi, mẹ cô đã làm chủ đưa căn phòng lớn của anh hai cho cô ta ở.
Hiện tại anh hai lại ôm con nhỏ bẩn thỉu kia vào, chỉ nghĩ thôi cô ta đã cảm thấy ghê tởm.
Con nhỏ kia bẩn như vậy, sao có thể ở lại trong phòng cô ta, trong phòng còn có bộ chăn bông mẹ cô ta mới mua cho cô ta đây.
Hàn Cánh để Thần Thần nằm lên giường, cầm chăn bông mềm mại lên đắp cho Thần Thần rồi mới mềm giọng nói:
“Thần Thần ngoan, ba ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay.”
…
Mới vừa mở cửa, Hàn Phượng còn chưa bước vào, Hàn Cánh đã đóng cửa lại.
Hàn Phượng có ý muốn vào: “Anh hai, mẹ đã cho em căn phòng này rồi.”
Nhưng giọng Hàn Cánh rất lạnh nhạt: “Phòng này là do anh dùng tiền xây, không phải của mẹ em.”
Hàn Phượng cũng không dám cứng rắn với Hàn Cánh, bị ánh mắt của anh trai nhìn tới hoảng hốt, lùi lại hai bước, xoay người chạy mất.
“Em, em đi méc mẹ, không thèm nói với anh nữa.”
Trời đã vào cuối thu, trên người Hàn Cánh ngoại trừ chiếc áo quân đội màu xanh to lớn phía ngoài cũng chỉ còn một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Anh vừa đi vừa xăn tay áo lên, gió thu lạnh lẽo thổi qua người anh, ý lạnh thâm nhập tận xương.
Ông Hàn đang ngồi trên ghế, hệt như mới vừa rồi không thấy Hàn Cánh ôm Thần Thần, cố gắng duy trì vẻ ngoài giả dối:
“Thằng hai về rồi sao, về rồi thì tranh thủ rửa tay ăn cơm đi.”
Hàn Cánh lẳng lặng đứng trước mặt ông Hàn một hồi, sau đó quỳ sụp xuống dập đầu với ông Hàn một cái: “Con trai bất hiếu.”
Ông Hàn vội kêu anh cả của Hàn Cánh là Hàn Lực kéo anh đứng dậy, trong mắt cũng có chút cảm khái:
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Hàn Cánh không cần Hàn Lực dìu mình, dập đầu một cái xong lại lưu loát đứng dậy.
Hàn Lực vươn tay đỡ không, hơi lúng túng thu tay về, cười ngây ngô nói: “Lão nhị đã về rồi.”
Hàn Cánh liếc nhìn anh trai mình, cười nhạt một tiếng, đặt tay lên bả vai Hàn Lực trực tiếp dùng đòn ném qua vai, khiến anh trai té mạnh trên đất.
Sau đó anh ngồi xổm xuống, trực tiếp đấm vào bụng Hàn Lực, không lưu lại chút lực nào, lệ khí phóng lên tận trời:
“Một đấm này là em đánh thay cho Thần Thần, con bé gọi anh là bác, nhưng con mẹ nó, anh còn là bác của con bé sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.