Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Chương 18: Đe Dọa
Triều Dự
25/05/2023
Mắt thấy người bên ngoài càng lúc càng ăn nói hạ lưu, Trương Bằng để ý tới Mạnh Ninh và mấy đứa bé, bèn đứng dậy: "Nếu bà không nói gì, vậy chúng ta đổi chỗ khác."
Trán Giang Bình toát mồ hôi hột:
"Đi, đi đâu! Tôi không đi đâu hết! Chủ nhà tôi còn chưa về! Tôi không đi đâu hết!"
Trương Bằng nói:
"Số tiền của vụ án liên quan tới bà đã là một con số lớn rồi. Theo lý thì bà có nghĩa vụ phải phối hợp chúng tôi điều tra.
Chúng tôi dẫn bà tới cục cảnh sát để điều tra thêm. Nếu cuối cùng điều tra ra bà trong sạch, chúng tôi sẽ để bà về nhà."
"Tôi không đi."
Giang Bình nhớ người ở quê nói rằng bị mang đi là sẽ không thể về được nữa, phòng tuyến kháng cự trong lòng càng ngày càng buông lỏng: "Tôi không phạm pháp, tôi không đi."
Khang Phi vẫn còn trẻ, nên cậu ta bước lên một bước, nắm lấy cổ tay Giang Bình: "Phối hợp với cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của bà."
Giang Bình không thoát được, theo bản năng cho rằng Khang Phi muốn dẫn bà ta đi, cuối cùng không nhịn được òa khóc: "Tôi thật sự không lấy nhiều tiền như vậy."
Thấy Giang Bình có vẻ sắp khai thật, Trương Bằng biết nên tận dụng thời cơ, bèn hếch cằm ra hiệu Khang Phi buông bà ta ra.
"Nói đi."
Khang Phi buông tay, tinh mắt xách ghế ngồi bên cạnh Mạnh Ninh ngay gần cửa, cậu ta đưa mắt nhìn đám người bên ngoài.
Đám người dần im lặng trở lại.
Giang Bình nắm chặt hai tay lại với nhau, cực kỳ bất an: "Tôi, tôi chỉ cầm hơn ba trăm đồng."
Trương Bằng sầm mặt, gõ bàn:
"Hơn ba trăm đồng chính xác là bao nhiêu? Nếu đã khai báo thì phải khai thật tất cả. Chớ chơi trò che giấu với tôi."
"Ba, ba trăm chín mươi sáu."
Bà ta vừa dứt lời, đám người ngoài cửa lại nổ tung.
"Thế này là bốn trăm rồi. Giang Bình đúng là lòng dạ độc ác, lấy số tiền này rồi, trong nhà hai chị em kia làm gì còn xu nào nữa.
Bốn trăm đồng lận! Hai chị em này mà ăn tiêu tiết kiệm là có thể dùng được mấy năm rồi."
"Không phải sao, đây đều là tiền phúng viếng mà. Người ta tặng quà cho anh, tới lúc người ta có việc thì không phải là còn phải trả lại sao.
Vợ chồng bọn họ lấy mất khoản tiền này, như chờ tới lúc người ta có việc, hai chị em này không có gì mang ra, không phải khiến người ta nói hai đứa nó sau lưng sao?"
"Anh mới tới đây thôi đúng không?"
Quần chúng nhiệt tình giải thích:
"Bây giờ không phải là chuyện có đáp lẽ được không, mà quan trọng hơn là hai chị em này có sống tiếp được không. Chút tiền cuối cùng trong nhà bị lấy mất, đều bị cái gia đình vô lương tâm này lấy sạch.
Giờ thằng bé còn không có tiền đóng học phí, mà sắp mùa đông tới nơi rồi, trong nhà chẳng còn chút lương thực nào. Hai vợ chồng bọn họ muốn giết người đây mà!"
Trán Giang Bình toát mồ hôi hột:
"Đi, đi đâu! Tôi không đi đâu hết! Chủ nhà tôi còn chưa về! Tôi không đi đâu hết!"
Trương Bằng nói:
"Số tiền của vụ án liên quan tới bà đã là một con số lớn rồi. Theo lý thì bà có nghĩa vụ phải phối hợp chúng tôi điều tra.
Chúng tôi dẫn bà tới cục cảnh sát để điều tra thêm. Nếu cuối cùng điều tra ra bà trong sạch, chúng tôi sẽ để bà về nhà."
"Tôi không đi."
Giang Bình nhớ người ở quê nói rằng bị mang đi là sẽ không thể về được nữa, phòng tuyến kháng cự trong lòng càng ngày càng buông lỏng: "Tôi không phạm pháp, tôi không đi."
Khang Phi vẫn còn trẻ, nên cậu ta bước lên một bước, nắm lấy cổ tay Giang Bình: "Phối hợp với cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của bà."
Giang Bình không thoát được, theo bản năng cho rằng Khang Phi muốn dẫn bà ta đi, cuối cùng không nhịn được òa khóc: "Tôi thật sự không lấy nhiều tiền như vậy."
Thấy Giang Bình có vẻ sắp khai thật, Trương Bằng biết nên tận dụng thời cơ, bèn hếch cằm ra hiệu Khang Phi buông bà ta ra.
"Nói đi."
Khang Phi buông tay, tinh mắt xách ghế ngồi bên cạnh Mạnh Ninh ngay gần cửa, cậu ta đưa mắt nhìn đám người bên ngoài.
Đám người dần im lặng trở lại.
Giang Bình nắm chặt hai tay lại với nhau, cực kỳ bất an: "Tôi, tôi chỉ cầm hơn ba trăm đồng."
Trương Bằng sầm mặt, gõ bàn:
"Hơn ba trăm đồng chính xác là bao nhiêu? Nếu đã khai báo thì phải khai thật tất cả. Chớ chơi trò che giấu với tôi."
"Ba, ba trăm chín mươi sáu."
Bà ta vừa dứt lời, đám người ngoài cửa lại nổ tung.
"Thế này là bốn trăm rồi. Giang Bình đúng là lòng dạ độc ác, lấy số tiền này rồi, trong nhà hai chị em kia làm gì còn xu nào nữa.
Bốn trăm đồng lận! Hai chị em này mà ăn tiêu tiết kiệm là có thể dùng được mấy năm rồi."
"Không phải sao, đây đều là tiền phúng viếng mà. Người ta tặng quà cho anh, tới lúc người ta có việc thì không phải là còn phải trả lại sao.
Vợ chồng bọn họ lấy mất khoản tiền này, như chờ tới lúc người ta có việc, hai chị em này không có gì mang ra, không phải khiến người ta nói hai đứa nó sau lưng sao?"
"Anh mới tới đây thôi đúng không?"
Quần chúng nhiệt tình giải thích:
"Bây giờ không phải là chuyện có đáp lẽ được không, mà quan trọng hơn là hai chị em này có sống tiếp được không. Chút tiền cuối cùng trong nhà bị lấy mất, đều bị cái gia đình vô lương tâm này lấy sạch.
Giờ thằng bé còn không có tiền đóng học phí, mà sắp mùa đông tới nơi rồi, trong nhà chẳng còn chút lương thực nào. Hai vợ chồng bọn họ muốn giết người đây mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.