Chương 33: Đối Tượng Là Quân Nhân (2)
Thanh Tri Hứa
13/09/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Nhắc tới quân nhân, sắc mặt cả nhà đều thả lỏng, quân nhân tốt đấy!!
Nhưng mà là lãnh đạo của Đại Hữu, Đại Hữu cũng đã 28 rồi, lãnh đạo của hắn không phải lớn tuổi hơn nữa sao?
Ít nhất cũng tầm 30, mà 30 thì không lý nào là kết hôn lần đầu nhỉ?
Chúc Xuân Nhu nghĩ đi nghĩ lại trong lòng liền dễ chịu chút nào, chẳng lẽ nói qua nói lại cũng chỉ có thể gả con gái mình ngàn cưng vạn chiều cho người kết hôn lần hai thôi sao?
Lời này bây giờ bà vẫn không dám hỏi cũng chưa dám nói, bà Lưu người ta lớn tuổi như vậy còn bôn ba vì chuyện của Yêu Muội Nhi.
Hơn nữa cự tuyệt chỗ này thì tìm đâu ra người bảo vệ được Yêu Muội Nhi nữa.
Nhưng Thẩm Bảo Trân thì lại hỏi ra, “Bà cố, điều kiện của đối phương như thế nào ạ, người cũng biết tình hình của Yêu Muội nhà con, thân thể vừa mới dưỡng tốt, gặp phải chuyện Tiêu Văn Thao này khiến tụi con rất gấp, nhưng tuổi Yêu Muội Nhi còn nhỏ, lại là em út……” Cô cũng không thể nói rõ nếu mà điều kiện đối phương quá kém, hoặc là người kết hôn lần hai có con riêng, bọn cô thật sự không muốn suy xét đâu.
Trong nhà chỉ có Yêu Muội Nhi nhỏ nhất, đó là bảo bối cả nhà nâng trong lòng bàn tay đó.
Bà Lưu nói, “Điều kiện tốt đấy, lớn lên tuấn tú lịch sự, năm nay cũng mới 25, người Bắc Kinh, cụ thể chức lớn bao nhiêu thì bà không hiểu, nhưng mà là lãnh đạo của Đại Hữu, Đại Hữu nhà bà là doanh trưởng, trên nữa là gì?”
Chúc Xuân Nhu và Thẩm Bảo Trân cũng lắc đầu, Thẩm Ngọc Cảnh cũng không biết rõ lắm, bọn cô cũng không hiểu mấy này đó, trong nhà cũng không có quân nhân, thật ra Thẩm Kiến Quốc biết một chút nhưng cũng không xác định.
Thẩm Uyển Chi thì biết, “Trên nữa là đoàn trưởng.”
“Đoàn trưởng à, là chức rất lớn sao? Có lợi hại hơn so với cha của Tiêu Văn Thao không?” Chúc Xuân Nhu hỏi.
Hả? Cái này Thẩm Uyển Chi không biết nên nói như thế nào, không cùng một hệ thống.
“Chắc là lợi hại.”
Lợi hại là được, lợi hại thì Chúc Xuân Nhu yên tâm rồi, “Bà Lưu, người đã từng gặp người ta rồi đúng không?” Vừa rồi bà Lưu nói tuấn tú lịch sự, cái này nếu chưa từng thấy thì cũng không thể nói loại lời nói nha.
“Xuân Nhu con cũng từng gặp rồi đó.” Bà Lưu nói.
“Con gặp rồi, lúc nào vậy……” Chúc Xuân Nhu nhớ hai người trẻ tuổi lúc trước đến thăm bà Lưu kia, lúc đó bọn họ không phải đều ăn mặc quân trang sao? Nhưng mà là người nào? Hai người đều lớn lên tuấn tú lịch sự đấy.
Nếu để bà nói thì tâm tư của Chúc Xuân Nhu là thích cái người trẻ tuổi vừa nói nhiều vừa thích cười kia, tuy rằng tướng mạo kém chút, nhưng đã rất ưu tú so với rất nhiều người rồi, càng ưu tú không chỉ một chút so với Tiêu Văn Thao, một người khác tuy rằng càng phù hợp tuấn tú lịch sự, nhưng tính cách quá lạnh, mới nói hai câu đã ra ngoài rồi.
Người như vậy sợ là không dễ ở chung.
Bà Lưu cũng không biết cụ thể là người nào, tuổi bà có chút lớn nên không nhớ được lúc đó người ta tới giới thiệu người với tên, chỉ biết kêu Lục Vân Sâm.
Bỗng nhiên Chúc Xuân Nhu giống như là tỉnh thần lại vậy, hỏi, “Bà Lưu, điều kiện người ta tốt như vậy, làm sao lại muốn tới chỗ chúng ta xem mắt chứ?”
Nói thật tuy bà là mẹ ruột của Yêu Muội Nhi, con gái mình ở trong mắt bà chính là tốt nhất, nên xứng đôi với người tốt nhất.
Nhưng người cũng nhất định phải có tự mình hiểu lấy, nói hai người kết hôn cũng không đơn giản là chỉ xem ý của hai người, càng coi trọng hai bên gia đình nữa.
Yêu Muội Nhi của bà xác thật ưu tú, lớn lên xinh đẹp, có văn hóa, còn có một tay nấu ăn ngon, thông minh xinh đẹp còn trẻ tuổi, điều kiện này là tốt đụng nóc.
Nhưng nhà mẹ đẻ của bà lại không xuất sắc mấy.
Cũng không trách Chúc Xuân Nhu tự coi nhẹ mình, thật sự là không nghĩ ra người ta là quan quân ở thành Bắc Kinh sao không tìm ở thành Bắc Kinh đi, còn chạy tới biên giới Tây Nam này nữa, không hiểu nổi.
Bà Lưu nói, “Người ta không coi trọng mấy cái này, còn cố ý nói, ba hắn cũng từng là con nhà chăn trâu, nói thế nào cũng là người nhà quê.”
Lời này càng khiến Chúc Xuân Nhu thêm không rõ, sao giống như đối phương biết là xem mắt với ai luôn vậy.
Chúc Xuân Nhu không mở miệng, cả nhà cũng không ai mở miệng, không khí nháy mắt đều im như gà.
Bà Lưu thấy thế tiếp tục nói, “Hôm nay bà đã lên trên trấn liên hệ xong, nếu được thì ngày mai chúng ta đưa Yêu Muội qua xem người ta.”
“Gấp như vậy sao?” Chúc Xuân Nhu nghĩ sao đối phương còn sốt ruột hơn so với nhà mình vậy?
Bà Lưu cũng không giấu giếm, nói, “Các con cũng biết Đại Hữu tham gia quân ngũ ở Tây Bắc, tất nhiên lãnh đạo của nó cũng ở bên kia, người ta tạm thời có việc tới chỗ của chúng ta, nếu thành thì tháng sau sẽ phải về Tây Bắc, đến lúc đó phải đưa Yêu Muội Nhi theo.”
Vốn dĩ bà Lưu cũng không liên lạc được với Lục Vân Sâm, bà đi gọi điện thoại kêu cháu trai giúp nghĩ lại cách, tốt xấu gì cháu trai cũng là quân nhân, kết quả của cuộc nói chuyện không đồng nhất này là cháu trai liền nói nếu phải gả cho người ta, vậy sao không gả cho quân nhân, như vậy chính là quân tẩu, còn ai dám chơi xấu nữa chứ? Phá hư quân hôn chính là phải lên toà án quân sự, quản hắn là chủ nhiệm Hội Uỷ hay không phải chủ nhiệm Hội Uỷ thì tới bộ đội đều không có ích gì.
Bà Lưu vừa nghe mau chóng kêu cháu trai giới thiệu giúp, sợ cháu trai không để tâm, còn nhắc lại chuyện Thẩm Kiến Quốc chăm sóc cha hắn ra nói.
Đừng nói chiêu này đúng thật có tác dụng, cháu trai lập tức liền nói đoàn trưởng của bọn họ đang bị trong nhà giục kết hôn, này trùng hợp vừa lúc tới bên Xuyên Thành này.
Chỉ là hắn cũng phải liên hệ chỗ tạm trú bên này, hỏi ý của đoàn trưởng bọn họ một chút.
Bà Lưu sốt ruột, hôm qua hẹn cháu trai hôm nay phải trả lời, Lưu Đại Hữu cũng đau lòng bà nội mình mỗi ngày chạy lên trấn, sau khi cúp điện thoại liền liên hệ Lục đoàn trưởng, đối phương vừa nghe, vậy mà không hỏi nhiều đã trực tiếp đồng ý, thậm chí còn để lại địa chỉ nhà chú họ ở trấn Bạch Sa nữa.
Tính bà Lưu cũng là nóng nảy, sáng sớm chạy lên bưu cục trên trấn liên lạc với cháu trai tôn tử xong lại dựa theo địa chỉ cháu trai đưa đến trấn Bạch Sa tìm người, một lần tìm này đúng thật là trùng hợp.
Người nhà kia bà Lưu cũng quen biết, tốt xấu gì cũng sống ở cái thành thị này bảy tám chục năm, nói tiếp nữa đều có quan hệ họ hàng, nữ chủ nhân vậy mà còn là cháu gái họ của người cô ở xa của bà Lưu.
Bà vừa nói tình huống của nhà họ Thẩm, nam chủ nhân nhà họ Hứa này cũng xuất thân quân nhân, vừa nghe thế mà còn có loại chuyện này, lập tức liền chụp bàn tỏ vẻ nếu đối phương thật sự dám làm bậy, tự ông sẽ viết tin báo cáo.
Mà bởi vì cháu trai ông ở bộ đội, đi xem mắt phải viết đơn xin nghỉ, cho nên hôm nay là không chạy tới kịp, nên hẹn ngày mai.
Chẳng qua nhà họ Hứa nói tình huống nói đại khái trước, chuyện phải tùy quân này là cực kỳ cần thiết, còn nhắc nhở bà Lưu nhất định phải nói rõ với gia đình nhà gái, là tùy quân ở Tây Bắc.
Nhắc tới quân nhân, sắc mặt cả nhà đều thả lỏng, quân nhân tốt đấy!!
Nhưng mà là lãnh đạo của Đại Hữu, Đại Hữu cũng đã 28 rồi, lãnh đạo của hắn không phải lớn tuổi hơn nữa sao?
Ít nhất cũng tầm 30, mà 30 thì không lý nào là kết hôn lần đầu nhỉ?
Chúc Xuân Nhu nghĩ đi nghĩ lại trong lòng liền dễ chịu chút nào, chẳng lẽ nói qua nói lại cũng chỉ có thể gả con gái mình ngàn cưng vạn chiều cho người kết hôn lần hai thôi sao?
Lời này bây giờ bà vẫn không dám hỏi cũng chưa dám nói, bà Lưu người ta lớn tuổi như vậy còn bôn ba vì chuyện của Yêu Muội Nhi.
Hơn nữa cự tuyệt chỗ này thì tìm đâu ra người bảo vệ được Yêu Muội Nhi nữa.
Nhưng Thẩm Bảo Trân thì lại hỏi ra, “Bà cố, điều kiện của đối phương như thế nào ạ, người cũng biết tình hình của Yêu Muội nhà con, thân thể vừa mới dưỡng tốt, gặp phải chuyện Tiêu Văn Thao này khiến tụi con rất gấp, nhưng tuổi Yêu Muội Nhi còn nhỏ, lại là em út……” Cô cũng không thể nói rõ nếu mà điều kiện đối phương quá kém, hoặc là người kết hôn lần hai có con riêng, bọn cô thật sự không muốn suy xét đâu.
Trong nhà chỉ có Yêu Muội Nhi nhỏ nhất, đó là bảo bối cả nhà nâng trong lòng bàn tay đó.
Bà Lưu nói, “Điều kiện tốt đấy, lớn lên tuấn tú lịch sự, năm nay cũng mới 25, người Bắc Kinh, cụ thể chức lớn bao nhiêu thì bà không hiểu, nhưng mà là lãnh đạo của Đại Hữu, Đại Hữu nhà bà là doanh trưởng, trên nữa là gì?”
Chúc Xuân Nhu và Thẩm Bảo Trân cũng lắc đầu, Thẩm Ngọc Cảnh cũng không biết rõ lắm, bọn cô cũng không hiểu mấy này đó, trong nhà cũng không có quân nhân, thật ra Thẩm Kiến Quốc biết một chút nhưng cũng không xác định.
Thẩm Uyển Chi thì biết, “Trên nữa là đoàn trưởng.”
“Đoàn trưởng à, là chức rất lớn sao? Có lợi hại hơn so với cha của Tiêu Văn Thao không?” Chúc Xuân Nhu hỏi.
Hả? Cái này Thẩm Uyển Chi không biết nên nói như thế nào, không cùng một hệ thống.
“Chắc là lợi hại.”
Lợi hại là được, lợi hại thì Chúc Xuân Nhu yên tâm rồi, “Bà Lưu, người đã từng gặp người ta rồi đúng không?” Vừa rồi bà Lưu nói tuấn tú lịch sự, cái này nếu chưa từng thấy thì cũng không thể nói loại lời nói nha.
“Xuân Nhu con cũng từng gặp rồi đó.” Bà Lưu nói.
“Con gặp rồi, lúc nào vậy……” Chúc Xuân Nhu nhớ hai người trẻ tuổi lúc trước đến thăm bà Lưu kia, lúc đó bọn họ không phải đều ăn mặc quân trang sao? Nhưng mà là người nào? Hai người đều lớn lên tuấn tú lịch sự đấy.
Nếu để bà nói thì tâm tư của Chúc Xuân Nhu là thích cái người trẻ tuổi vừa nói nhiều vừa thích cười kia, tuy rằng tướng mạo kém chút, nhưng đã rất ưu tú so với rất nhiều người rồi, càng ưu tú không chỉ một chút so với Tiêu Văn Thao, một người khác tuy rằng càng phù hợp tuấn tú lịch sự, nhưng tính cách quá lạnh, mới nói hai câu đã ra ngoài rồi.
Người như vậy sợ là không dễ ở chung.
Bà Lưu cũng không biết cụ thể là người nào, tuổi bà có chút lớn nên không nhớ được lúc đó người ta tới giới thiệu người với tên, chỉ biết kêu Lục Vân Sâm.
Bỗng nhiên Chúc Xuân Nhu giống như là tỉnh thần lại vậy, hỏi, “Bà Lưu, điều kiện người ta tốt như vậy, làm sao lại muốn tới chỗ chúng ta xem mắt chứ?”
Nói thật tuy bà là mẹ ruột của Yêu Muội Nhi, con gái mình ở trong mắt bà chính là tốt nhất, nên xứng đôi với người tốt nhất.
Nhưng người cũng nhất định phải có tự mình hiểu lấy, nói hai người kết hôn cũng không đơn giản là chỉ xem ý của hai người, càng coi trọng hai bên gia đình nữa.
Yêu Muội Nhi của bà xác thật ưu tú, lớn lên xinh đẹp, có văn hóa, còn có một tay nấu ăn ngon, thông minh xinh đẹp còn trẻ tuổi, điều kiện này là tốt đụng nóc.
Nhưng nhà mẹ đẻ của bà lại không xuất sắc mấy.
Cũng không trách Chúc Xuân Nhu tự coi nhẹ mình, thật sự là không nghĩ ra người ta là quan quân ở thành Bắc Kinh sao không tìm ở thành Bắc Kinh đi, còn chạy tới biên giới Tây Nam này nữa, không hiểu nổi.
Bà Lưu nói, “Người ta không coi trọng mấy cái này, còn cố ý nói, ba hắn cũng từng là con nhà chăn trâu, nói thế nào cũng là người nhà quê.”
Lời này càng khiến Chúc Xuân Nhu thêm không rõ, sao giống như đối phương biết là xem mắt với ai luôn vậy.
Chúc Xuân Nhu không mở miệng, cả nhà cũng không ai mở miệng, không khí nháy mắt đều im như gà.
Bà Lưu thấy thế tiếp tục nói, “Hôm nay bà đã lên trên trấn liên hệ xong, nếu được thì ngày mai chúng ta đưa Yêu Muội qua xem người ta.”
“Gấp như vậy sao?” Chúc Xuân Nhu nghĩ sao đối phương còn sốt ruột hơn so với nhà mình vậy?
Bà Lưu cũng không giấu giếm, nói, “Các con cũng biết Đại Hữu tham gia quân ngũ ở Tây Bắc, tất nhiên lãnh đạo của nó cũng ở bên kia, người ta tạm thời có việc tới chỗ của chúng ta, nếu thành thì tháng sau sẽ phải về Tây Bắc, đến lúc đó phải đưa Yêu Muội Nhi theo.”
Vốn dĩ bà Lưu cũng không liên lạc được với Lục Vân Sâm, bà đi gọi điện thoại kêu cháu trai giúp nghĩ lại cách, tốt xấu gì cháu trai cũng là quân nhân, kết quả của cuộc nói chuyện không đồng nhất này là cháu trai liền nói nếu phải gả cho người ta, vậy sao không gả cho quân nhân, như vậy chính là quân tẩu, còn ai dám chơi xấu nữa chứ? Phá hư quân hôn chính là phải lên toà án quân sự, quản hắn là chủ nhiệm Hội Uỷ hay không phải chủ nhiệm Hội Uỷ thì tới bộ đội đều không có ích gì.
Bà Lưu vừa nghe mau chóng kêu cháu trai giới thiệu giúp, sợ cháu trai không để tâm, còn nhắc lại chuyện Thẩm Kiến Quốc chăm sóc cha hắn ra nói.
Đừng nói chiêu này đúng thật có tác dụng, cháu trai lập tức liền nói đoàn trưởng của bọn họ đang bị trong nhà giục kết hôn, này trùng hợp vừa lúc tới bên Xuyên Thành này.
Chỉ là hắn cũng phải liên hệ chỗ tạm trú bên này, hỏi ý của đoàn trưởng bọn họ một chút.
Bà Lưu sốt ruột, hôm qua hẹn cháu trai hôm nay phải trả lời, Lưu Đại Hữu cũng đau lòng bà nội mình mỗi ngày chạy lên trấn, sau khi cúp điện thoại liền liên hệ Lục đoàn trưởng, đối phương vừa nghe, vậy mà không hỏi nhiều đã trực tiếp đồng ý, thậm chí còn để lại địa chỉ nhà chú họ ở trấn Bạch Sa nữa.
Tính bà Lưu cũng là nóng nảy, sáng sớm chạy lên bưu cục trên trấn liên lạc với cháu trai tôn tử xong lại dựa theo địa chỉ cháu trai đưa đến trấn Bạch Sa tìm người, một lần tìm này đúng thật là trùng hợp.
Người nhà kia bà Lưu cũng quen biết, tốt xấu gì cũng sống ở cái thành thị này bảy tám chục năm, nói tiếp nữa đều có quan hệ họ hàng, nữ chủ nhân vậy mà còn là cháu gái họ của người cô ở xa của bà Lưu.
Bà vừa nói tình huống của nhà họ Thẩm, nam chủ nhân nhà họ Hứa này cũng xuất thân quân nhân, vừa nghe thế mà còn có loại chuyện này, lập tức liền chụp bàn tỏ vẻ nếu đối phương thật sự dám làm bậy, tự ông sẽ viết tin báo cáo.
Mà bởi vì cháu trai ông ở bộ đội, đi xem mắt phải viết đơn xin nghỉ, cho nên hôm nay là không chạy tới kịp, nên hẹn ngày mai.
Chẳng qua nhà họ Hứa nói tình huống nói đại khái trước, chuyện phải tùy quân này là cực kỳ cần thiết, còn nhắc nhở bà Lưu nhất định phải nói rõ với gia đình nhà gái, là tùy quân ở Tây Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.