Chương 45: Thích Cái Đẹp Là Nông Cạn
Thanh Tri Hứa
15/09/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Lục Vân Sâm nói kiên định như vậy, lão thủ trưởng còn có chút cảm động, ông biết trong lòng Lục Vân Sâm có mình mà, chỉ là còn chưa cảm động xong đã nghe đối phương lại nói, “Lật văn phòng không hiệu quả bằng lật nhà.”
Thủ trưởng lại bị uy hiếp trực tiếp cúp điện thoại, cúp điện thoại rồi mới mắng một câu, “Thằng nhóc thúi, chờ cậu về rồi xử cậu sau.” Tuy rằng là mắng người nhưng ngữ khí cũng là dung túng.
Lính cần vụ lại nhắc nhở nên đi ăn cơm trưa lần nữa, thủ trưởng vừa mới giải phẫu ở bệnh viện Bắc Kinh xong lại về Tây Bắc, không nói giỡn được.
Cuộc sống bên này vốn dĩ đã khổ nếu còn không chú ý thì không được.
Tịch Trí Ngôn không nghĩ là người ta sáng sớm ra ngoài, giữa trưa về đã lập tức đánh báo cáo kết hôn, đây cũng quá nhanh rồi đó.
“Lão Lục, cậu nói thật với tôi đi, có phải là cậu đã sớm để ý con gái người ta hay không, hay là đối phương là Chức Nữ hạ phàm du ngoạn hả?” Gấp gáp như vậy là sợ người ta xoay chuyển trời đất, đổi ý không đồng ý?
Lục Vân Sâm vốn dĩ không muốn để ý hắn, bản thân mình đang rất vội, không rảnh nói giỡn với hắn, nhưng nhớ lại lời thím nói, người bên Xuyên Thành kết hôn yêu cầu nhà trai đưa bạn bè người thân tới của ngày đầu tiên để đưa sính lễ cho nhà gái, chính sách quốc gia bây giờ rất nghiêm, không long trọng giống trước kia như vậy, sính lễ đưa cũng ít đi, nhưng vẫn còn hình thức.
Đến lúc đó còn phải để bạn bè giúp đỡ nói với cha mẹ vợ là anh muốn đưa con gái bọn họ đi, cũng coi như là phân đoạn lấy lòng trưởng bối, con người Tịch Trí Ngôn này giỏi nhất là cái này.
Cho nên hắn nhẫn nại tính tình nói, “Tháng sau phải về Tây Bắc, thời gian gấp rút, cho nên chuyện này cũng cần làm gấp.”
“Phải không?” Tịch Trí Ngôn cảm thấy sao lại không tin được vậy?
Nhưng trước giờ người này nói chuyện không lọt một giọt nước, hắn cũng nhìn không ra khác thường, chỉ là tò mò hỏi, “Đúng rồi, cô ấy đẹp không?” Tịch Trí Ngôn cũng rất tò mò với mấy chuyện này, đặc biệt tò mò người coi trọng Lục Vân Sâm là dạng gì, chắc là đẹp nhỉ, rốt cuộc người theo đuổi Lục Vân Sâm ở chỗ tạm trú cũng không ít, hộ sĩ bệnh viện chỗ tạm trú, giáo viên trường học…… Hình như cũng rất đẹp.
Còn có cô gái nhỏ ở trạm thông tin, lúc mới tới cũng khiến cho chỗ tạm trú đều oanh tạc, người ta một lòng một dạ dừng trên người Lục Vân Sâm, kết quả anh nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Lúc ấy chỗ tạm trú đều đồn ánh mắt Lục Vân Sâm quá cao, đời này có khi chỉ có thể cưới tiên nữ.
Không nghĩ tới hôm nay vừa xem mắt, lúc về còn muốn vội kết hôn như vậy, tuyệt đối không tệ được.
“Cô ấy?” Lục Vân Sâm lạnh lùng, nhíu mày nhìn Tịch Trí Ngôn.
Tịch Trí Ngôn còn đắm chìm trong bầu không khí bát quái, bị Lục Vân Sâm nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy cả người sởn gai óc, mình cũng chỉ thấp hơn anh nửa cấp, còn là bạn học lúc ở trường quân đội, bình thường Lục Vân Sâm cũng chỉ lạnh lùng một chút, còn tính ở chung được, hiện tại sao cảm giác trong cái lạnh còn có chút nguy hiểm là thế nào.
“Chị dâu?”
“Ừ.” Lục Vân Sâm gật đầu.
Tịch Trí Ngôn:…… Người này bắt đầu so đo như vậy hồi nào vậy, bình thường không phải mình cũng hay kêu thẳng tên cậu ta hay sao? Giờ chỉ một cái xưng hô cũng so đo?
“Chị dâu tôi đẹp không?” Thôi đi, lười so đo, chị dâu thì chị dâu, ai bảo mình nhỏ hơn cậu ta một ngày chứ?
“Tịch Trí Ngôn, cậu là một cái quân nhân, sao lại nông cạn như vậy? Đầu óc cũng chỉ chia ra người đẹp với khó coi thôi sao?”
Tịch Trí Ngôn đột nhiên bị lên lớp dạy dỗ: ???
Không đợi hắn phản ứng lại, Lục Vân Sâm đã nhanh chóng bỏ đi.
Tịch Trí Ngôn đứng tại chỗ nhìn bóng người vô tình bỏ đi, lẩm bẩm một câu, “Thích cái đẹp là nông cạn là thế nào?”
“Phó đoàn trưởng Tịch, chắc anh không biết rồi.” Tịch Trí Ngôn là phó đoàn trưởng đoàn số 5, bây giờ là theo đoàn số 3 của Lục Vân Sâm tới đây trợ giúp nhiệm vụ cho bọn họ.
Nói chuyện đúng là binh lính đoàn số 3.
Tịch Trí Ngôn thoáng nhìn qua người bên cạnh, hỏi, “Cậu biết cái gì?”
“Người xem mắt với Lục đoàn trưởng của chúng tôi chính là cháu gái ruột của Lưu doanh trưởng đó.”
Chuyện này Tịch Trí Ngôn biết mà, nhưng cái này có liên quan gì với lời hắn vừa nói sao?
“Anh ngẫm lại vẻ ngoài của Lưu doanh trưởng, cháu gái với chú ruột không phải có nét giống một chút sao?”
Hắn không nói rõ, nhưng Tịch Trí Ngôn vỗ đầu một cái, nhớ lại bộ dáng của Lưu Đại Hữu, gương mặt kia nói thế nào ấy nhỉ? Cũng không thể nói không ưa nhìn, nhưng lại thuộc về loại nhìn không ổn.
Tịch Trí Ngôn cảm thấy Lưu Đại Hữu có chút không phúc hậu, nếu không nhờ có lão Lục hắn có lẽ bị thương đến mạng cũng không giữ nổi đến giờ rồi, còn tưởng hắn giới thiệu con gái cho Lục Vân Sâm là để báo ân, cái này sợ là không phải báo thù chứ?
“Phó đoàn trưởng Tịch đã hiểu chưa, ngẫm lại bộ dáng của cô gái kia, Lục đoàn trưởng của chúng tôi đúng là người tốt mà.” Lúc hắn nói chuyện có chút tiếc hận, Lục đoàn trưởng chỗ nào cũng tốt, chính là ánh mắt không ra gì mà.
Tịch Trí Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mấy cô gái đẹp ở chỗ tạm trú, một người Lục Vân Sâm cũng không thích, thì ra là thích nghi gia nghi thất¹ à, không thể không nói sở thích này đúng là độc đáo thật.
(¹nghi gia nghi thất: nên cửa nên nhà, thành vợ thành chồng, cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình. Ở đây ý nói nam chính chỉ quan tâm vợ chồng hoà thuận, cái khác thì không quan tâm.)
Nghĩ như vậy liền liếc nhìn người bên cạnh, hất mặt nghiêm túc nói, “Chẳng lẽ người chỉ biết chia đẹp với khó coi sao? Làm quân nhân mà trông mặt bắt hình dong, nông cạn.”
Binh lính đáp lời gãi đầu: ??? Thích cái đẹp sao lại nông cạn chứ? Hắn không tin phó đoàn trưởng Tịch không thích cô gái xinh đẹp.
Nông cạn thì nông cạn đi, hắn vẫn thích lớn lên thuận mắt một chút, tưởng tượng bộ dáng của Lưu doanh trưởng, nhịn không được run lập cập, khó trách lần trước Lưu doanh trưởng phải giới thiệu em gái họ của hắn cho người ta, người ta nhảy cẫng lên cự tuyệt.
Cũng chỉ có người chính khí lẫm liệt như Lục đoàn trưởng của bọn họ không coi trọng tướng mạo nhỉ? Nói cho cùng thì là bọn họ nông cạn thôi.
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Thẩm gia đã bắt đầu bận rộn.
Thẩm Kiến Quốc sáng sớm đã dậy giết gà, Chúc Xuân Nhu nấu một nồi nước sôi to, đợi lát nữa vặt lông gà.
Thẩm Bảo Trân cũng dậy sớm, quét sân trước sân sau một lượt, hôm qua cô nhìn nhà thím của Lục Vân Sâm, vừa giàu có lại sạch sẽ, tuy bọn cô không giàu bằng, nhưng sạch sẽ thì có thể bảo đảm.
Lục Vân Sâm nói kiên định như vậy, lão thủ trưởng còn có chút cảm động, ông biết trong lòng Lục Vân Sâm có mình mà, chỉ là còn chưa cảm động xong đã nghe đối phương lại nói, “Lật văn phòng không hiệu quả bằng lật nhà.”
Thủ trưởng lại bị uy hiếp trực tiếp cúp điện thoại, cúp điện thoại rồi mới mắng một câu, “Thằng nhóc thúi, chờ cậu về rồi xử cậu sau.” Tuy rằng là mắng người nhưng ngữ khí cũng là dung túng.
Lính cần vụ lại nhắc nhở nên đi ăn cơm trưa lần nữa, thủ trưởng vừa mới giải phẫu ở bệnh viện Bắc Kinh xong lại về Tây Bắc, không nói giỡn được.
Cuộc sống bên này vốn dĩ đã khổ nếu còn không chú ý thì không được.
Tịch Trí Ngôn không nghĩ là người ta sáng sớm ra ngoài, giữa trưa về đã lập tức đánh báo cáo kết hôn, đây cũng quá nhanh rồi đó.
“Lão Lục, cậu nói thật với tôi đi, có phải là cậu đã sớm để ý con gái người ta hay không, hay là đối phương là Chức Nữ hạ phàm du ngoạn hả?” Gấp gáp như vậy là sợ người ta xoay chuyển trời đất, đổi ý không đồng ý?
Lục Vân Sâm vốn dĩ không muốn để ý hắn, bản thân mình đang rất vội, không rảnh nói giỡn với hắn, nhưng nhớ lại lời thím nói, người bên Xuyên Thành kết hôn yêu cầu nhà trai đưa bạn bè người thân tới của ngày đầu tiên để đưa sính lễ cho nhà gái, chính sách quốc gia bây giờ rất nghiêm, không long trọng giống trước kia như vậy, sính lễ đưa cũng ít đi, nhưng vẫn còn hình thức.
Đến lúc đó còn phải để bạn bè giúp đỡ nói với cha mẹ vợ là anh muốn đưa con gái bọn họ đi, cũng coi như là phân đoạn lấy lòng trưởng bối, con người Tịch Trí Ngôn này giỏi nhất là cái này.
Cho nên hắn nhẫn nại tính tình nói, “Tháng sau phải về Tây Bắc, thời gian gấp rút, cho nên chuyện này cũng cần làm gấp.”
“Phải không?” Tịch Trí Ngôn cảm thấy sao lại không tin được vậy?
Nhưng trước giờ người này nói chuyện không lọt một giọt nước, hắn cũng nhìn không ra khác thường, chỉ là tò mò hỏi, “Đúng rồi, cô ấy đẹp không?” Tịch Trí Ngôn cũng rất tò mò với mấy chuyện này, đặc biệt tò mò người coi trọng Lục Vân Sâm là dạng gì, chắc là đẹp nhỉ, rốt cuộc người theo đuổi Lục Vân Sâm ở chỗ tạm trú cũng không ít, hộ sĩ bệnh viện chỗ tạm trú, giáo viên trường học…… Hình như cũng rất đẹp.
Còn có cô gái nhỏ ở trạm thông tin, lúc mới tới cũng khiến cho chỗ tạm trú đều oanh tạc, người ta một lòng một dạ dừng trên người Lục Vân Sâm, kết quả anh nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Lúc ấy chỗ tạm trú đều đồn ánh mắt Lục Vân Sâm quá cao, đời này có khi chỉ có thể cưới tiên nữ.
Không nghĩ tới hôm nay vừa xem mắt, lúc về còn muốn vội kết hôn như vậy, tuyệt đối không tệ được.
“Cô ấy?” Lục Vân Sâm lạnh lùng, nhíu mày nhìn Tịch Trí Ngôn.
Tịch Trí Ngôn còn đắm chìm trong bầu không khí bát quái, bị Lục Vân Sâm nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy cả người sởn gai óc, mình cũng chỉ thấp hơn anh nửa cấp, còn là bạn học lúc ở trường quân đội, bình thường Lục Vân Sâm cũng chỉ lạnh lùng một chút, còn tính ở chung được, hiện tại sao cảm giác trong cái lạnh còn có chút nguy hiểm là thế nào.
“Chị dâu?”
“Ừ.” Lục Vân Sâm gật đầu.
Tịch Trí Ngôn:…… Người này bắt đầu so đo như vậy hồi nào vậy, bình thường không phải mình cũng hay kêu thẳng tên cậu ta hay sao? Giờ chỉ một cái xưng hô cũng so đo?
“Chị dâu tôi đẹp không?” Thôi đi, lười so đo, chị dâu thì chị dâu, ai bảo mình nhỏ hơn cậu ta một ngày chứ?
“Tịch Trí Ngôn, cậu là một cái quân nhân, sao lại nông cạn như vậy? Đầu óc cũng chỉ chia ra người đẹp với khó coi thôi sao?”
Tịch Trí Ngôn đột nhiên bị lên lớp dạy dỗ: ???
Không đợi hắn phản ứng lại, Lục Vân Sâm đã nhanh chóng bỏ đi.
Tịch Trí Ngôn đứng tại chỗ nhìn bóng người vô tình bỏ đi, lẩm bẩm một câu, “Thích cái đẹp là nông cạn là thế nào?”
“Phó đoàn trưởng Tịch, chắc anh không biết rồi.” Tịch Trí Ngôn là phó đoàn trưởng đoàn số 5, bây giờ là theo đoàn số 3 của Lục Vân Sâm tới đây trợ giúp nhiệm vụ cho bọn họ.
Nói chuyện đúng là binh lính đoàn số 3.
Tịch Trí Ngôn thoáng nhìn qua người bên cạnh, hỏi, “Cậu biết cái gì?”
“Người xem mắt với Lục đoàn trưởng của chúng tôi chính là cháu gái ruột của Lưu doanh trưởng đó.”
Chuyện này Tịch Trí Ngôn biết mà, nhưng cái này có liên quan gì với lời hắn vừa nói sao?
“Anh ngẫm lại vẻ ngoài của Lưu doanh trưởng, cháu gái với chú ruột không phải có nét giống một chút sao?”
Hắn không nói rõ, nhưng Tịch Trí Ngôn vỗ đầu một cái, nhớ lại bộ dáng của Lưu Đại Hữu, gương mặt kia nói thế nào ấy nhỉ? Cũng không thể nói không ưa nhìn, nhưng lại thuộc về loại nhìn không ổn.
Tịch Trí Ngôn cảm thấy Lưu Đại Hữu có chút không phúc hậu, nếu không nhờ có lão Lục hắn có lẽ bị thương đến mạng cũng không giữ nổi đến giờ rồi, còn tưởng hắn giới thiệu con gái cho Lục Vân Sâm là để báo ân, cái này sợ là không phải báo thù chứ?
“Phó đoàn trưởng Tịch đã hiểu chưa, ngẫm lại bộ dáng của cô gái kia, Lục đoàn trưởng của chúng tôi đúng là người tốt mà.” Lúc hắn nói chuyện có chút tiếc hận, Lục đoàn trưởng chỗ nào cũng tốt, chính là ánh mắt không ra gì mà.
Tịch Trí Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mấy cô gái đẹp ở chỗ tạm trú, một người Lục Vân Sâm cũng không thích, thì ra là thích nghi gia nghi thất¹ à, không thể không nói sở thích này đúng là độc đáo thật.
(¹nghi gia nghi thất: nên cửa nên nhà, thành vợ thành chồng, cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình. Ở đây ý nói nam chính chỉ quan tâm vợ chồng hoà thuận, cái khác thì không quan tâm.)
Nghĩ như vậy liền liếc nhìn người bên cạnh, hất mặt nghiêm túc nói, “Chẳng lẽ người chỉ biết chia đẹp với khó coi sao? Làm quân nhân mà trông mặt bắt hình dong, nông cạn.”
Binh lính đáp lời gãi đầu: ??? Thích cái đẹp sao lại nông cạn chứ? Hắn không tin phó đoàn trưởng Tịch không thích cô gái xinh đẹp.
Nông cạn thì nông cạn đi, hắn vẫn thích lớn lên thuận mắt một chút, tưởng tượng bộ dáng của Lưu doanh trưởng, nhịn không được run lập cập, khó trách lần trước Lưu doanh trưởng phải giới thiệu em gái họ của hắn cho người ta, người ta nhảy cẫng lên cự tuyệt.
Cũng chỉ có người chính khí lẫm liệt như Lục đoàn trưởng của bọn họ không coi trọng tướng mạo nhỉ? Nói cho cùng thì là bọn họ nông cạn thôi.
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Thẩm gia đã bắt đầu bận rộn.
Thẩm Kiến Quốc sáng sớm đã dậy giết gà, Chúc Xuân Nhu nấu một nồi nước sôi to, đợi lát nữa vặt lông gà.
Thẩm Bảo Trân cũng dậy sớm, quét sân trước sân sau một lượt, hôm qua cô nhìn nhà thím của Lục Vân Sâm, vừa giàu có lại sạch sẽ, tuy bọn cô không giàu bằng, nhưng sạch sẽ thì có thể bảo đảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.