Chương 12: Thương Lượng Hôn Sự (2)
Thanh Tri Hứa
24/08/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Thẩm Kiến Quốc nghe vợ nói xong, đặc biệt là lúc nghe thấy vợ nói Trương Thúy Anh còn muốn làm mai cho Yêu Muội Nhi nhà mình với tên đàn ông từng ly hôn, thứ đồ xài lại, lập tức giận sôi máu.
“Xuân Nhu, hôm nay bà đánh đúng lắm, nếu để tôi nghe thấy, tôi đánh gãy chân bà ta.” Nhớ thương con gái ông, thiếu đánh.
“Ông nói hay lắm, nếu ông thật sự đánh gãy chân ả đàn bà Trương Thúy Anh kia, bà ta có thể ăn vạ ông đến chết.” Cho nên Chúc Xuân Nhu mới chọn chỗ đánh đau nhưng không gây thương tổn mà xuống tay.
“Nói cũng đúng, chẳng qua, Xuân Nhu bà yên tâm, hôn sự của con chúng ta, chắc chắn là do người làm cha mẹ chúng ta làm chủ, Trương Thúy Anh bà ta là cái thá gì?”
“Lỡ như bà ta tìm mẹ ông tới thì sao?” Trong bóng đêm, Chúc Xuân Nhu ngồi dậy trừng mắt với chồng.
Thẩm Kiến Quốc cứng cổ, “Mẹ tới cũng không có tác dụng, đánh chủ ý lên con của tôi đều không được.”
Chúc Xuân Nhu nghe chồng nói như vậy mới yên tâm nằm xuống, Thẩm Kiến Quốc thấy thế nhỏ giọng nói, “Xuân Nhu, bà phải tin tôi, Thẩm Kiến Quốc tôi không có bản lĩnh lớn gì, nhưng bảo vệ vợ con thì vẫn có thể làm được.”
Chúc Xuân Nhu “Ừm” một tiếng, thái độ của bọn họ là kiên quyết thật, nhưng Yêu Muội Nhi thì sao?
Thật ra mà nói thì bà nhìn ra được thái độ của Yêu Muội Nhi đối với thành thị, hướng tới người trên đó, chỉ là thân thể con bé một năm này vẫn luôn không tốt lắm, nên mới chưa nói gì.
Lúc này bà mới nhớ tới bánh hạch đào mà Yêu Muội Nhi cho mình, thứ đó tinh quý bao nhiêu, gia đình nhà lão Triệu gia làm gì có thể một hơi liền cho bốn cái chứ?
Lại nói lúc Kiến Quốc đi sửa cửa cho nhà hắn cũng lấy tiền công.
Bánh hạch đào kia rất có thể là Trương Thúy Anh cho, con người kia của bà ta vẫn luôn là dạng không thấy thỏ không rải ưng, chỉ cần có chỗ tốt thì bà ta vẫn rất chịu chi.
“Ngày mai Yêu Muội Nhi muốn đi chợ với tôi, thuận tiện tôi đi thăm cả nhà lão nhị (con gái thứ hai), đến lúc đó tôi kêu lão nhị lưu ý giúp chúng ta xem có cần nhân viên tạm thời gì hay không.”
Lão nhị cũng là công nhân tạm thời chuyển chính thức, văn hoá của Yêu Muội Nhi càng cao hơn, hẳn là càng dễ dàng nhỉ.
“Xuân Nhu, bà cũng đừng quá nhọc lòng.” Thẩm Kiến Quốc duỗi cánh tay ôm vai vợ.
“Làm gì có người làm cha mẹ nào mà không nhọc lòng, đặc biệt là hôm nay lời Trương Thúy Anh nói trái lại cảnh tỉnh tôi, Yêu Muội Nhi của chúng ta thực sự có đẹp một chút, lúc trước đi học không nói bao nhiêu chữ cũng đã dễ bị người để ý, bây giờ hết bệnh rồi, tính tình cũng hoạt bát hơn chút, người để ý lại càng nhiều, lại nói Yêu Muội Nhi cũng đủ mười tám, chúng ta mau chóng tìm người xem mắt, tìm người có thể an tâm dựa vào, có chồng che chở, cuộc sống cũng tốt hơn rất nhiều.” Đương nhiên chọn con rể bà cũng phải chọn đàng hoàng, ngày mai để lão nhị hỗ trợ lưu ý trên trấn có người nào thích hợp hay không.
Kỳ thật Thẩm Uyển Chi không muốn kết hôn một chút nào, dù sao ở đời trước cô cũng còn chưa có ý định kết hôn, tới nơi này không nói đến việc nhập gia tùy tục, nhưng khả năng không kết hôn là không lớn, tuổi lớn một chút cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ bạn rồi.
Đương nhiên cô nghĩ ít nhất phải đợi tới sau hai mươi rồi tính, đâu biết là cha mẹ lúc này cũng đang bàn với nhau rồi.
Mà Thẩm Uyển Chi lúc này đã tiến vào mộng đẹp, trong mơ, cô đã thực hiện được mục tiêu nhỏ bé của mình, mua được tứ hợp viện ở thành phố Bắc Kinh.
Thẩm Kiến Quốc nghĩ nghĩ, “Chuyện này tôi sẽ để ý, Xuân Nhu bà yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến cuộc sống của các người càng ngày càng tốt.” Ông nói xong lại dừng một chút rồi nói tiếp, “Nói nhỏ với bà một chuyện, tôi đã nhận được thông báo chọn tôi làm bí thư chi bộ tiếp theo của thôn Đại Yển chúng ta, qua mấy ngày sẽ phát thông cáo.” Không nói chuyện khác khi lên làm bí thư chi bộ, đối với tin tức phía trên cũng nhanh nhạy hơn một chút, chỗ nào tuyển công nhân tạm thời, ông chắc chắn sẽ biết được.
“Gì?” Chúc Xuân Nhu hơi ngồi dậy, “Tại sao chọn lại ông làm bí thư chi bộ?”
Nói đến cái này, Thẩm Kiến Quốc cũng không rõ lắm, “Chẳng lẽ do tôi là đảng viên, năm đó còn từng diệt cướp?”
Thẩm Kiến Quốc thời trẻ từng tham gia diệt cướp, từng bị thương, đổi lấy cơ hội nhập đảng.
“Có lẽ là vậy.” Rốt cuộc đảng viên đều biết chữ, đừng nói là tính trên ông còn vài ba người nữa thì cũng đều là nông dân trong trong sạch sạch, hơn nữa là hiện giờ bên trên còn trực tiếp chỉ mặt gọi tên.
Như vậy, Chúc Xuân Nhu lại càng yên tâm một chút, chẳng qua vẫn sầu chuyện của Yêu Muội Nhi như cũ, sáng mai bà phải hỏi rõ rốt cuộc bánh hạch đào này từ đâu ra mới được.
Đồng thời ngủ không được còn có hai vợ chồng Trương Thúy Anh, Thẩm Kiến Quân nhìn chỗ tím xanh trên người vợ, nói, “Đáng đời bà, chọc ai không chọc, một hai phải đi chọc cả nhà anh cả bên kia là sao?” Quên mất bộ dáng nhất quyết muốn phân gia của anh cả vào Tết năm đó rồi à?
Nếu không phải cán bộ thôn tới mau ngăn ông ta lại, đoán chừng cái bàn đồ ăn kia cũng giữ không nổi.
Người đến xả mẹ mình cũng dám đối đầu, ai dám chọc?
“Thẩm Kiến Nghiệp ông đúng là không tiền đồ, nếu ông có được một phần tiền đồ giống anh cả ông, tôi đến mức nhảy ra ôm chuyện này sao?”
“Tôi không có tiền đồ? Anh cả trồng trọt, tôi cũng trồng trọt? Tôi làm sao không có tiền đồ, tôi sinh hai đứa con trai, ông ta mới một đứa đó?” Này còn không có tiền đồ?
Trương Thúy Anh hừ lạnh một tiếng, “Không biết à, anh cả ông có thể là bí thư chi bộ của thôn Đại Yển chúng ta đó.”
Chuyện này Thẩm Kiến Nghiệp cũng nghe nói, chẳng qua cũng không để ý lắm, “Chuyện vô căn cứ, cũng không biết ai truyền bậy bạ, nếu ông ta có thể làm bí thư chi bộ, tôi ăn phân ngay lập tức.” Phải làm thì đã sớm làm, lúc này sao đến lượt ông ta?
Trương Thúy Anh trợn trắng mắt liếc chồng một cái, “Ông như vậy, ăn phân cũng không đến lượt ông.”
Thẩm Kiến Nghiệp không thể làm gì Trương Thúy Anh, không nói tiếng nào, xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía vợ.
Trương Thúy Anh nghĩ tới lời Đại Quân nói, con dâu cả đã nói xong với Tiêu lão thái, chức vị của Đại Quân vẫn luôn không có biến chuyển, người khác làm mấy năm vốn đều phải có cơ hội thăng chức, chỉ có Đại Quân nhà bà ta vẫn luôn giậm chân tại chỗ.
Con dâu cả cũng sốt ruột, nghe tin con trai xưởng trưởng tìm vợ, hỏi thăm yêu cầu thì cảm thấy điều kiện của Thẩm gia là thích hợp nhất, cho nên liền nhanh miệng nhắc tới trước tiên.
Lúc đó Trương Thúy Anh cũng chưa nghĩ tới Thẩm Uyển Chi, muốn đưa con gái bên nhà mẹ đẻ tới, nào biết bị người ta coi thường.
Lúc này mới bất đắc dĩ tìm Thẩm Uyển Chi, bà ta cảm thấy gả cho một người kết hôn lần hai cũng chẳng có gì, thời buổi này, làm công nhân ăn ngon biết bao nhiêu chứ, không phải mọi người vẫn thường ngầm nói là nhất quân nhân, nhì viên chức, tam công nhân sao, người đánh chết không gả chỉ có chịu khổ, con gái nông thôn muốn có đường ra thì phải gả cho công nhân.
Trước đó không lâu còn có công nhân xưởng ống thép bị què chân tìm một cô gái nông thôn xinh đẹp, người nọ còn có con riêng.
Mấu chốt là Tiêu Văn Thao này cũng không phải là công nhân bình thường nha, chỉ mỗi phần này thôi thì cũng không tìm được ở người khác, cũng là do Tiêu lão thái ghét bỏ tâm tư đứa con dâu trước trong thành quá ham trèo cao, nên muốn tìm một cô gái nông thôn cần mẫn, đơn thuần, chất phác một chút.
Gia đình như vậy, kết hôn rồi tuỳ tiện sắp xếp cho một công việc nhẹ ăn lương thực hàng hoá, hầu hạ người già, hầu hạ chồng, so với mỗi ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời còn không nhẹ nhàng hơn?
Nếu mà Nhị Ni thích hợp, được người ta xem trọng, bà ta đã lập tức để Nhị Ni sống ngày lành rồi.
Không biết người nhà này nghĩ như thế nào nữa, “Ngày mai ông tìm anh cả ông nói chuyện đàng hoàng đi.” Trương Thúy Anh nhắc nhở chồng một chút, Chúc Xuân Nhu không có kiến thức, bà ta cũng không tin còn không xoay chuyển được đầu óc của Thẩm Kiến Quốc.
Tầng quan hệ này, kiểu gì cũng phải bám lên cho bằng được mới được.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ai, cái tên Chi Chi này vốn là tên của bạn học tui, bởi vì tụi tui đều cảm thấy tên cô ấy rất đáng yêu, lúc trước tán dóc còn nói tới chuyện này, cô ấy nói cảm thấy dễ nghe thì viết vào tiểu thuyết đi, còn nói giỡn là, nói không chừng cô ấy còn có thể được xuyên sách.
Kết quả chỉ vì một cái tên vậy mà bị người đẩy bay lên đến đủ loại độ cao chưa từng nghe qua, thậm chí nói tên này là tên động vật.
Nghe xong rất buồn, vốn dĩ không muốn sửa, nhưng đây lại là tên bạn học của tui, không muốn tên cô ấy vô cớ bị người khác vũ nhục như vậy, cho nên sẽ đổi toàn bộ tên nữ chủ, đổi thành Thẩm Uyển Chi.
Thẩm Kiến Quốc nghe vợ nói xong, đặc biệt là lúc nghe thấy vợ nói Trương Thúy Anh còn muốn làm mai cho Yêu Muội Nhi nhà mình với tên đàn ông từng ly hôn, thứ đồ xài lại, lập tức giận sôi máu.
“Xuân Nhu, hôm nay bà đánh đúng lắm, nếu để tôi nghe thấy, tôi đánh gãy chân bà ta.” Nhớ thương con gái ông, thiếu đánh.
“Ông nói hay lắm, nếu ông thật sự đánh gãy chân ả đàn bà Trương Thúy Anh kia, bà ta có thể ăn vạ ông đến chết.” Cho nên Chúc Xuân Nhu mới chọn chỗ đánh đau nhưng không gây thương tổn mà xuống tay.
“Nói cũng đúng, chẳng qua, Xuân Nhu bà yên tâm, hôn sự của con chúng ta, chắc chắn là do người làm cha mẹ chúng ta làm chủ, Trương Thúy Anh bà ta là cái thá gì?”
“Lỡ như bà ta tìm mẹ ông tới thì sao?” Trong bóng đêm, Chúc Xuân Nhu ngồi dậy trừng mắt với chồng.
Thẩm Kiến Quốc cứng cổ, “Mẹ tới cũng không có tác dụng, đánh chủ ý lên con của tôi đều không được.”
Chúc Xuân Nhu nghe chồng nói như vậy mới yên tâm nằm xuống, Thẩm Kiến Quốc thấy thế nhỏ giọng nói, “Xuân Nhu, bà phải tin tôi, Thẩm Kiến Quốc tôi không có bản lĩnh lớn gì, nhưng bảo vệ vợ con thì vẫn có thể làm được.”
Chúc Xuân Nhu “Ừm” một tiếng, thái độ của bọn họ là kiên quyết thật, nhưng Yêu Muội Nhi thì sao?
Thật ra mà nói thì bà nhìn ra được thái độ của Yêu Muội Nhi đối với thành thị, hướng tới người trên đó, chỉ là thân thể con bé một năm này vẫn luôn không tốt lắm, nên mới chưa nói gì.
Lúc này bà mới nhớ tới bánh hạch đào mà Yêu Muội Nhi cho mình, thứ đó tinh quý bao nhiêu, gia đình nhà lão Triệu gia làm gì có thể một hơi liền cho bốn cái chứ?
Lại nói lúc Kiến Quốc đi sửa cửa cho nhà hắn cũng lấy tiền công.
Bánh hạch đào kia rất có thể là Trương Thúy Anh cho, con người kia của bà ta vẫn luôn là dạng không thấy thỏ không rải ưng, chỉ cần có chỗ tốt thì bà ta vẫn rất chịu chi.
“Ngày mai Yêu Muội Nhi muốn đi chợ với tôi, thuận tiện tôi đi thăm cả nhà lão nhị (con gái thứ hai), đến lúc đó tôi kêu lão nhị lưu ý giúp chúng ta xem có cần nhân viên tạm thời gì hay không.”
Lão nhị cũng là công nhân tạm thời chuyển chính thức, văn hoá của Yêu Muội Nhi càng cao hơn, hẳn là càng dễ dàng nhỉ.
“Xuân Nhu, bà cũng đừng quá nhọc lòng.” Thẩm Kiến Quốc duỗi cánh tay ôm vai vợ.
“Làm gì có người làm cha mẹ nào mà không nhọc lòng, đặc biệt là hôm nay lời Trương Thúy Anh nói trái lại cảnh tỉnh tôi, Yêu Muội Nhi của chúng ta thực sự có đẹp một chút, lúc trước đi học không nói bao nhiêu chữ cũng đã dễ bị người để ý, bây giờ hết bệnh rồi, tính tình cũng hoạt bát hơn chút, người để ý lại càng nhiều, lại nói Yêu Muội Nhi cũng đủ mười tám, chúng ta mau chóng tìm người xem mắt, tìm người có thể an tâm dựa vào, có chồng che chở, cuộc sống cũng tốt hơn rất nhiều.” Đương nhiên chọn con rể bà cũng phải chọn đàng hoàng, ngày mai để lão nhị hỗ trợ lưu ý trên trấn có người nào thích hợp hay không.
Kỳ thật Thẩm Uyển Chi không muốn kết hôn một chút nào, dù sao ở đời trước cô cũng còn chưa có ý định kết hôn, tới nơi này không nói đến việc nhập gia tùy tục, nhưng khả năng không kết hôn là không lớn, tuổi lớn một chút cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ bạn rồi.
Đương nhiên cô nghĩ ít nhất phải đợi tới sau hai mươi rồi tính, đâu biết là cha mẹ lúc này cũng đang bàn với nhau rồi.
Mà Thẩm Uyển Chi lúc này đã tiến vào mộng đẹp, trong mơ, cô đã thực hiện được mục tiêu nhỏ bé của mình, mua được tứ hợp viện ở thành phố Bắc Kinh.
Thẩm Kiến Quốc nghĩ nghĩ, “Chuyện này tôi sẽ để ý, Xuân Nhu bà yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến cuộc sống của các người càng ngày càng tốt.” Ông nói xong lại dừng một chút rồi nói tiếp, “Nói nhỏ với bà một chuyện, tôi đã nhận được thông báo chọn tôi làm bí thư chi bộ tiếp theo của thôn Đại Yển chúng ta, qua mấy ngày sẽ phát thông cáo.” Không nói chuyện khác khi lên làm bí thư chi bộ, đối với tin tức phía trên cũng nhanh nhạy hơn một chút, chỗ nào tuyển công nhân tạm thời, ông chắc chắn sẽ biết được.
“Gì?” Chúc Xuân Nhu hơi ngồi dậy, “Tại sao chọn lại ông làm bí thư chi bộ?”
Nói đến cái này, Thẩm Kiến Quốc cũng không rõ lắm, “Chẳng lẽ do tôi là đảng viên, năm đó còn từng diệt cướp?”
Thẩm Kiến Quốc thời trẻ từng tham gia diệt cướp, từng bị thương, đổi lấy cơ hội nhập đảng.
“Có lẽ là vậy.” Rốt cuộc đảng viên đều biết chữ, đừng nói là tính trên ông còn vài ba người nữa thì cũng đều là nông dân trong trong sạch sạch, hơn nữa là hiện giờ bên trên còn trực tiếp chỉ mặt gọi tên.
Như vậy, Chúc Xuân Nhu lại càng yên tâm một chút, chẳng qua vẫn sầu chuyện của Yêu Muội Nhi như cũ, sáng mai bà phải hỏi rõ rốt cuộc bánh hạch đào này từ đâu ra mới được.
Đồng thời ngủ không được còn có hai vợ chồng Trương Thúy Anh, Thẩm Kiến Quân nhìn chỗ tím xanh trên người vợ, nói, “Đáng đời bà, chọc ai không chọc, một hai phải đi chọc cả nhà anh cả bên kia là sao?” Quên mất bộ dáng nhất quyết muốn phân gia của anh cả vào Tết năm đó rồi à?
Nếu không phải cán bộ thôn tới mau ngăn ông ta lại, đoán chừng cái bàn đồ ăn kia cũng giữ không nổi.
Người đến xả mẹ mình cũng dám đối đầu, ai dám chọc?
“Thẩm Kiến Nghiệp ông đúng là không tiền đồ, nếu ông có được một phần tiền đồ giống anh cả ông, tôi đến mức nhảy ra ôm chuyện này sao?”
“Tôi không có tiền đồ? Anh cả trồng trọt, tôi cũng trồng trọt? Tôi làm sao không có tiền đồ, tôi sinh hai đứa con trai, ông ta mới một đứa đó?” Này còn không có tiền đồ?
Trương Thúy Anh hừ lạnh một tiếng, “Không biết à, anh cả ông có thể là bí thư chi bộ của thôn Đại Yển chúng ta đó.”
Chuyện này Thẩm Kiến Nghiệp cũng nghe nói, chẳng qua cũng không để ý lắm, “Chuyện vô căn cứ, cũng không biết ai truyền bậy bạ, nếu ông ta có thể làm bí thư chi bộ, tôi ăn phân ngay lập tức.” Phải làm thì đã sớm làm, lúc này sao đến lượt ông ta?
Trương Thúy Anh trợn trắng mắt liếc chồng một cái, “Ông như vậy, ăn phân cũng không đến lượt ông.”
Thẩm Kiến Nghiệp không thể làm gì Trương Thúy Anh, không nói tiếng nào, xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía vợ.
Trương Thúy Anh nghĩ tới lời Đại Quân nói, con dâu cả đã nói xong với Tiêu lão thái, chức vị của Đại Quân vẫn luôn không có biến chuyển, người khác làm mấy năm vốn đều phải có cơ hội thăng chức, chỉ có Đại Quân nhà bà ta vẫn luôn giậm chân tại chỗ.
Con dâu cả cũng sốt ruột, nghe tin con trai xưởng trưởng tìm vợ, hỏi thăm yêu cầu thì cảm thấy điều kiện của Thẩm gia là thích hợp nhất, cho nên liền nhanh miệng nhắc tới trước tiên.
Lúc đó Trương Thúy Anh cũng chưa nghĩ tới Thẩm Uyển Chi, muốn đưa con gái bên nhà mẹ đẻ tới, nào biết bị người ta coi thường.
Lúc này mới bất đắc dĩ tìm Thẩm Uyển Chi, bà ta cảm thấy gả cho một người kết hôn lần hai cũng chẳng có gì, thời buổi này, làm công nhân ăn ngon biết bao nhiêu chứ, không phải mọi người vẫn thường ngầm nói là nhất quân nhân, nhì viên chức, tam công nhân sao, người đánh chết không gả chỉ có chịu khổ, con gái nông thôn muốn có đường ra thì phải gả cho công nhân.
Trước đó không lâu còn có công nhân xưởng ống thép bị què chân tìm một cô gái nông thôn xinh đẹp, người nọ còn có con riêng.
Mấu chốt là Tiêu Văn Thao này cũng không phải là công nhân bình thường nha, chỉ mỗi phần này thôi thì cũng không tìm được ở người khác, cũng là do Tiêu lão thái ghét bỏ tâm tư đứa con dâu trước trong thành quá ham trèo cao, nên muốn tìm một cô gái nông thôn cần mẫn, đơn thuần, chất phác một chút.
Gia đình như vậy, kết hôn rồi tuỳ tiện sắp xếp cho một công việc nhẹ ăn lương thực hàng hoá, hầu hạ người già, hầu hạ chồng, so với mỗi ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời còn không nhẹ nhàng hơn?
Nếu mà Nhị Ni thích hợp, được người ta xem trọng, bà ta đã lập tức để Nhị Ni sống ngày lành rồi.
Không biết người nhà này nghĩ như thế nào nữa, “Ngày mai ông tìm anh cả ông nói chuyện đàng hoàng đi.” Trương Thúy Anh nhắc nhở chồng một chút, Chúc Xuân Nhu không có kiến thức, bà ta cũng không tin còn không xoay chuyển được đầu óc của Thẩm Kiến Quốc.
Tầng quan hệ này, kiểu gì cũng phải bám lên cho bằng được mới được.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ai, cái tên Chi Chi này vốn là tên của bạn học tui, bởi vì tụi tui đều cảm thấy tên cô ấy rất đáng yêu, lúc trước tán dóc còn nói tới chuyện này, cô ấy nói cảm thấy dễ nghe thì viết vào tiểu thuyết đi, còn nói giỡn là, nói không chừng cô ấy còn có thể được xuyên sách.
Kết quả chỉ vì một cái tên vậy mà bị người đẩy bay lên đến đủ loại độ cao chưa từng nghe qua, thậm chí nói tên này là tên động vật.
Nghe xong rất buồn, vốn dĩ không muốn sửa, nhưng đây lại là tên bạn học của tui, không muốn tên cô ấy vô cớ bị người khác vũ nhục như vậy, cho nên sẽ đổi toàn bộ tên nữ chủ, đổi thành Thẩm Uyển Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.