Thập Niên 70 Tiểu Oa Nhi Làm Ruộng

Chương 1: Bảo Nha

Quách Nhi

16/11/2024

“Hu hu!” Một tiếng khóc to vang lên.

Điền Tú Phương nghe thấy âm thanh, vội bỏ cái gáo tưới nước trong tay, chạy vào nhà, thấy cháu trai cưng đang ngồi dưới đất khóc to.

Thấy Bảo Nha đứng ở một bên, bà lập tức sầm mặt, tiến lên, đẩy cô bé một cái, miệng mắng:

“Con sao chổi, có phải mày lại bắt nạt Quý Kim không? Hả?”

Mắng xong, bà cẩn thận bế cháu trai lên, kiểm tra từ trên xuống dưới, xót xa nói:

“Ôi trời ơi, Quý Kim của bà, sao thế này? Thôi nào, đừng khóc, bà ở đây rồi. Nó bắt nạt con thế nào, nói bà nghe, bà dạy cho nó một bài học!”

Cô bé ba, bốn tuổi đứng một bên, bối rối không biết làm sao, nghe thấy thế chỉ ngơ ngác lắc đầu.

“Hu hu hu, bà ơi, chính con ngốc đó đánh con, nó vừa đẩy con.” Lưu Quý Kim thấy Điền Tú Phương đến, biết mình có người bênh vực, lập tức mở miệng mách tội.

Điền Tú Phương vốn đã không thích Bảo Nha, nghe xong càng tức giận, lườm cô bé một cái, dùng ngón tay chọc vào mặt cô, tức giận nói:

“Đồ sao chổi, nếu còn dám động vào Quý Kim nữa, xem tao xử lý mày thế nào!”

Bảo Nha mới hơn ba tuổi, dinh dưỡng kém lâu ngày khiến cô bé gầy gò, nhỏ xíu. Bà vừa đẩy, cô ngã xuống đất, nhưng cô cũng không khóc, chỉ ngồi nhìn bàn tay bị đau và nhìn Điền Tú Phương, vẻ mặt vẫn ngây ngô.



Điền Tú Phương thấy dáng vẻ này càng tức điên, nghĩ rằng một đứa ngốc chẳng thể dạy dỗ nổi. Bà lườm cô bé lần nữa, bế cháu trai đi tìm Trần Phượng Hà.

Nhưng Trần Phượng Hà chẳng xót xa gì, bà ta lại càng xót cho chính bản thân mình. Bà càng nghĩ càng giận, đồng thời một ý nghĩ trong đầu càng trở nên kiên định.

Buổi tối, sau bữa ăn, mọi nhà trong thôn đều lên giường đi ngủ, cả đội sản xuất chìm trong bóng tối. Nhưng trong một căn phòng của nhà họ Lưu, lại không mấy yên tĩnh.

“Con bé này, tôi không muốn nuôi nó nữa. Ai thích thì cứ mang đi. Nuôi nó đến giờ, ngay cả một tiếng gọi mẹ cũng không biết nói. Tôi thấy mấy năm qua nuôi nó chỉ phí công vô ích.”

“Thà là cho người khác, biết đâu còn được ăn ngon, sống tốt hơn ở nhà mình.” Trần Phượng Hà ngồi trên giường, giận dữ nói.

Người đàn ông nằm bên cạnh nghe vậy, quay người ngồi dậy nhìn bà ta với ánh mắt không thể tin nổi:

“Cô đang nói cái gì vậy? Không muốn nuôi là ý gì?”

“Không muốn nuôi thì là không muốn nuôi. Tôi định cho nó đi. Dù sao tôi cũng không muốn thấy nó một ngày nào nữa. Một đứa ngốc, cả ngày chỉ khiến tôi bị mắng. Tôi giữ nó lại làm gì? Dù sao nó cũng chỉ là một đứa con gái.”

“Anh không biết đấy thôi, hôm nay Bảo Nha đẩy Quý Kim, mẹ giận quá lại chạy đến mắng tôi. Anh nói xem, bao nhiêu lần tôi bị mắng là tại nó?”

“Cô cũng biết tính mẹ rồi, bà mắng thì coi như không nghe thấy.” Lưu Hữu Thương thở dài, an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Tiểu Oa Nhi Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook