Thập Niên 70 Tiểu Oa Nhi Làm Ruộng
Chương 13:
Quách Nhi
16/11/2024
Bảo Nha có chút ngại ngùng, cúi đầu xuống. Đây là lần đầu tiên cô bé được khen, trong lòng cảm thấy rất vui.
Trước đây, chưa bao giờ có ai khen cô. Họ chỉ nói cô là một đứa ngốc, là câm, là đứa con gái không có giá trị. Hồi đó, cô bé chưa hiểu hết ý nghĩa của những lời đó, nhưng giờ cô biết đó là những lời không tốt.
Nhớ lại chuyện cũ, Bảo Nha có chút buồn, nhưng rồi lại gạt đi. Bây giờ, cô ở một nơi mới, với những người tốt bụng.
Sau khi cả nhà ăn sáng, người lớn đi làm, để lại mấy đứa trẻ ở nhà. Trước khi đi, Phùng Quế Chi giao nhiệm vụ cho mấy đứa đang đi học, yêu cầu dạy Bảo Nha nhận mặt chữ, và phải biết viết năm chữ mới được đi chơi.
Bọn trẻ đều sợ bà nội, nên đứa nào đứa nấy ngồi ngoan ngoãn, không dám chạy ra ngoài.
Trong nhà có tám đứa trẻ, trong đó có bốn đứa đi học. Tống Bác Văn mười tuổi, là lớn nhất, đang học lớp ba, biết nhiều chữ nhất. Tiếp đến là Tống Bác Vũ tám tuổi, học lớp hai. Hai anh em Tống Văn Kiệt và Tống Văn Chí bảy tuổi, học lớp một.
Mấy đứa còn lại như Tống Vân Đóa và Tống Thiên Ân sáu tuổi, Tống Nguyên Bảo năm tuổi, và Tiểu Điềm Điềm chưa đầy một tuổi, đều chưa đi học.
Giờ có thêm Bảo Nha, chưa đến bốn tuổi.
Các bé nhỏ hơn mang ghế con, ngồi ngay ngắn như những học sinh nhỏ ngoan ngoãn.
Vì trước đây đã được dạy nên Tống Thiên Ân và Tống Vân Đóa đã biết viết tên mình, chỉ có Nguyên Bảo là hơi chậm, dạy xong lại quên.
Tống Bác Văn bảo em trai là Tống Bác Vũ đi dạy cho Vân Đóa và Thiên Ân, còn hai anh em Văn Kiệt, Văn Chí cũng ở bên cạnh học. Còn cậu thì dạy cho Nguyên Bảo và cô em út Bảo Nha.
Đầu tiên, cậu bắt đầu dạy bằng cách viết tên của mỗi người.
Nhưng rồi cậu chợt nhận ra mình chưa biết tên cô em mới này.
Tống Bác Văn nghĩ một chút rồi nhìn Bảo Nha: “Anh là Tống Bác Văn, em tên là gì?”
Nguyên Bảo cũng tò mò nhìn Bảo Nha, bắt chước anh mình lớn tiếng nói: “Em tên là Tống Nguyên Bảo!”
Bảo Nha nhìn họ, chớp đôi mắt to tròn, không nói gì.
Thấy cô bé không đáp, Tống Bác Văn cảm thấy thương Bảo Nha, mặt nhăn nhó như người lớn, nghĩ thầm cô em xinh xắn thế mà lại không biết nói.
Rồi cậu chợt đứng dậy, chạy vào phòng lấy thứ gì đó, vài giây sau quay lại bên cạnh Bảo Nha. Cậu nhanh nhẹn bóc vỏ viên kẹo và đưa viên kẹo ngọt vào miệng Bảo Nha.
Lập tức, Bảo Nha cảm nhận được vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, mắt mở to kinh ngạc, thật ngọt quá!
Đây là lần đầu tiên cô bé được ăn kẹo. Trước đây, cô từng thấy chị Trần Phượng Hà cho anh Trụ Tử ăn kẹo, cô bé cũng muốn ăn, nhưng Phượng Hà tiếc không cho, chỉ ném vỏ kẹo cho cô. Cô không kìm được mà cầm vỏ kẹo liếm thử, cảm nhận chút vị ngọt ngọt còn sót lại, giống như vị kẹo bây giờ.
Nhưng viên kẹo lần này ngọt hơn nhiều, ngon hơn rất nhiều!
Nguyên Bảo nhìn thấy anh trai đưa kẹo cho Bảo Nha, nước dãi gần như chảy ra, lăn lộn đòi ăn.
“Viết xong tên mình thì sẽ cho em ăn,” Tống Bác Văn không định dễ dàng cho em, nhân cơ hội đưa ra điều kiện.
Dù còn nhỏ nhưng cậu là anh cả trong nhà, đã biết tính Nguyên Bảo. Bình thường, dạy cậu em này viết chữ còn khó hơn lên trời, nhưng có đồ ăn làm phần thưởng thì cái đầu “cá” của Nguyên Bảo cũng sẽ thông minh hẳn lên.
Cậu bắt đầu dạy Nguyên Bảo viết tên, còn Bảo Nha ngồi bên cạnh nhìn theo. Cô bé quá nhỏ, học cũng khó, nhưng cô bé vẫn nhìn chăm chú.
Cậu dùng que viết chữ “Nguyên” lên mặt đất, sau đó viết thêm chữ “Bảo.” Sau khi dạy Nguyên Bảo đọc vài lần, cậu xóa chữ trên đất và để em tự viết lại.
Chữ “Nguyên” ít nét, nên Nguyên Bảo không mất nhiều công sức để viết ra. Nhưng chữ “Bảo” thì nhiều nét hơn, viết đi viết lại đều sai, thiếu nét hoặc thừa một nét.
Nguyên Bảo gãi đầu, cảm thấy chữ này thật khó viết. Nhưng vì có viên kẹo làm động lực, cậu không bỏ cuộc.
Tống Bác Văn vẫn nhẫn nại, có lẽ đã quen, không nổi giận, kiên trì cầm tay dạy em viết thêm vài lần.
“Chữ Bảo này, trước tiên là viết dấu chấm, sau đó…”
Bảo Nha đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn, cô bé chăm chú nhìn chữ “Bảo” một lúc rồi cũng nhặt một que lên và bắt đầu viết.
Cô biết mình tên là Bảo Nha, và chữ này cũng đọc là “Bảo,” nên chắc đây là chữ trong tên mình.
Cô chưa quen cầm que, loay hoay mãi mới viết ra được một chữ “Bảo” hơi nguệch ngoạc. Nhìn chữ mình viết xong, cô bé mỉm cười, lộ hàm răng trắng như hạt gạo.
Tống Bác Văn chú ý thấy động tĩnh bên này, quay đầu nhìn, ánh mắt lướt qua chữ trên mặt đất, lập tức mở to mắt:
“Đây là em viết sao? Giỏi thật đấy!”
Bảo Nha mím môi cười ngại ngùng. Cô bé tiếp tục dùng que viết chữ “Bảo” trên mặt đất.
Tống Bác Văn nhìn rồi hỏi: “Em thích chữ này à?”
Bảo Nha ngoan ngoãn gật đầu. Cô tên là Bảo Nha, nên cô thích chữ giống như tên mình.
“Vậy em tên là Bảo Nha à? Hay là, chúng ta sẽ gọi em là Tiểu Bảo nhé?”
“Tiểu Bảo? Giống chữ Bảo của em Nguyên Bảo phải không?” Nguyên Bảo nghe thấy thì ném que xuống, chạy đến gần vui vẻ nói, chưa đợi Bảo Nha đáp lại, cậu đã nhảy lên hò reo.
Trước đây, chưa bao giờ có ai khen cô. Họ chỉ nói cô là một đứa ngốc, là câm, là đứa con gái không có giá trị. Hồi đó, cô bé chưa hiểu hết ý nghĩa của những lời đó, nhưng giờ cô biết đó là những lời không tốt.
Nhớ lại chuyện cũ, Bảo Nha có chút buồn, nhưng rồi lại gạt đi. Bây giờ, cô ở một nơi mới, với những người tốt bụng.
Sau khi cả nhà ăn sáng, người lớn đi làm, để lại mấy đứa trẻ ở nhà. Trước khi đi, Phùng Quế Chi giao nhiệm vụ cho mấy đứa đang đi học, yêu cầu dạy Bảo Nha nhận mặt chữ, và phải biết viết năm chữ mới được đi chơi.
Bọn trẻ đều sợ bà nội, nên đứa nào đứa nấy ngồi ngoan ngoãn, không dám chạy ra ngoài.
Trong nhà có tám đứa trẻ, trong đó có bốn đứa đi học. Tống Bác Văn mười tuổi, là lớn nhất, đang học lớp ba, biết nhiều chữ nhất. Tiếp đến là Tống Bác Vũ tám tuổi, học lớp hai. Hai anh em Tống Văn Kiệt và Tống Văn Chí bảy tuổi, học lớp một.
Mấy đứa còn lại như Tống Vân Đóa và Tống Thiên Ân sáu tuổi, Tống Nguyên Bảo năm tuổi, và Tiểu Điềm Điềm chưa đầy một tuổi, đều chưa đi học.
Giờ có thêm Bảo Nha, chưa đến bốn tuổi.
Các bé nhỏ hơn mang ghế con, ngồi ngay ngắn như những học sinh nhỏ ngoan ngoãn.
Vì trước đây đã được dạy nên Tống Thiên Ân và Tống Vân Đóa đã biết viết tên mình, chỉ có Nguyên Bảo là hơi chậm, dạy xong lại quên.
Tống Bác Văn bảo em trai là Tống Bác Vũ đi dạy cho Vân Đóa và Thiên Ân, còn hai anh em Văn Kiệt, Văn Chí cũng ở bên cạnh học. Còn cậu thì dạy cho Nguyên Bảo và cô em út Bảo Nha.
Đầu tiên, cậu bắt đầu dạy bằng cách viết tên của mỗi người.
Nhưng rồi cậu chợt nhận ra mình chưa biết tên cô em mới này.
Tống Bác Văn nghĩ một chút rồi nhìn Bảo Nha: “Anh là Tống Bác Văn, em tên là gì?”
Nguyên Bảo cũng tò mò nhìn Bảo Nha, bắt chước anh mình lớn tiếng nói: “Em tên là Tống Nguyên Bảo!”
Bảo Nha nhìn họ, chớp đôi mắt to tròn, không nói gì.
Thấy cô bé không đáp, Tống Bác Văn cảm thấy thương Bảo Nha, mặt nhăn nhó như người lớn, nghĩ thầm cô em xinh xắn thế mà lại không biết nói.
Rồi cậu chợt đứng dậy, chạy vào phòng lấy thứ gì đó, vài giây sau quay lại bên cạnh Bảo Nha. Cậu nhanh nhẹn bóc vỏ viên kẹo và đưa viên kẹo ngọt vào miệng Bảo Nha.
Lập tức, Bảo Nha cảm nhận được vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, mắt mở to kinh ngạc, thật ngọt quá!
Đây là lần đầu tiên cô bé được ăn kẹo. Trước đây, cô từng thấy chị Trần Phượng Hà cho anh Trụ Tử ăn kẹo, cô bé cũng muốn ăn, nhưng Phượng Hà tiếc không cho, chỉ ném vỏ kẹo cho cô. Cô không kìm được mà cầm vỏ kẹo liếm thử, cảm nhận chút vị ngọt ngọt còn sót lại, giống như vị kẹo bây giờ.
Nhưng viên kẹo lần này ngọt hơn nhiều, ngon hơn rất nhiều!
Nguyên Bảo nhìn thấy anh trai đưa kẹo cho Bảo Nha, nước dãi gần như chảy ra, lăn lộn đòi ăn.
“Viết xong tên mình thì sẽ cho em ăn,” Tống Bác Văn không định dễ dàng cho em, nhân cơ hội đưa ra điều kiện.
Dù còn nhỏ nhưng cậu là anh cả trong nhà, đã biết tính Nguyên Bảo. Bình thường, dạy cậu em này viết chữ còn khó hơn lên trời, nhưng có đồ ăn làm phần thưởng thì cái đầu “cá” của Nguyên Bảo cũng sẽ thông minh hẳn lên.
Cậu bắt đầu dạy Nguyên Bảo viết tên, còn Bảo Nha ngồi bên cạnh nhìn theo. Cô bé quá nhỏ, học cũng khó, nhưng cô bé vẫn nhìn chăm chú.
Cậu dùng que viết chữ “Nguyên” lên mặt đất, sau đó viết thêm chữ “Bảo.” Sau khi dạy Nguyên Bảo đọc vài lần, cậu xóa chữ trên đất và để em tự viết lại.
Chữ “Nguyên” ít nét, nên Nguyên Bảo không mất nhiều công sức để viết ra. Nhưng chữ “Bảo” thì nhiều nét hơn, viết đi viết lại đều sai, thiếu nét hoặc thừa một nét.
Nguyên Bảo gãi đầu, cảm thấy chữ này thật khó viết. Nhưng vì có viên kẹo làm động lực, cậu không bỏ cuộc.
Tống Bác Văn vẫn nhẫn nại, có lẽ đã quen, không nổi giận, kiên trì cầm tay dạy em viết thêm vài lần.
“Chữ Bảo này, trước tiên là viết dấu chấm, sau đó…”
Bảo Nha đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn, cô bé chăm chú nhìn chữ “Bảo” một lúc rồi cũng nhặt một que lên và bắt đầu viết.
Cô biết mình tên là Bảo Nha, và chữ này cũng đọc là “Bảo,” nên chắc đây là chữ trong tên mình.
Cô chưa quen cầm que, loay hoay mãi mới viết ra được một chữ “Bảo” hơi nguệch ngoạc. Nhìn chữ mình viết xong, cô bé mỉm cười, lộ hàm răng trắng như hạt gạo.
Tống Bác Văn chú ý thấy động tĩnh bên này, quay đầu nhìn, ánh mắt lướt qua chữ trên mặt đất, lập tức mở to mắt:
“Đây là em viết sao? Giỏi thật đấy!”
Bảo Nha mím môi cười ngại ngùng. Cô bé tiếp tục dùng que viết chữ “Bảo” trên mặt đất.
Tống Bác Văn nhìn rồi hỏi: “Em thích chữ này à?”
Bảo Nha ngoan ngoãn gật đầu. Cô tên là Bảo Nha, nên cô thích chữ giống như tên mình.
“Vậy em tên là Bảo Nha à? Hay là, chúng ta sẽ gọi em là Tiểu Bảo nhé?”
“Tiểu Bảo? Giống chữ Bảo của em Nguyên Bảo phải không?” Nguyên Bảo nghe thấy thì ném que xuống, chạy đến gần vui vẻ nói, chưa đợi Bảo Nha đáp lại, cậu đã nhảy lên hò reo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.