Thập Niên 70 Tiểu Oa Nhi Làm Ruộng
Chương 15:
Quách Nhi
16/11/2024
Nói xong, Tống Viễn Cương cũng không nán lại lâu mà nhanh chóng đi về phía Phùng Quế Chi đang làm việc. Chỉ còn lại Trần Tú Tú đứng đó, suy nghĩ miên man, trong lòng không yên.
Dọc đường, Tống Viễn Cương đi thẳng không ngừng, rất nhanh đã tìm được Phùng Quế Chi. Ông gọi bà ra một góc, nhưng đột nhiên lại không biết mở lời ra sao.
“Sao thế, đội trưởng?” Phùng Quế Chi đoán được chuyện này có lẽ liên quan đến Bảo Nha.
“Tôi đã tìm hiểu rồi, trong đội sản xuất của chúng ta không có nhà nào bị mất con cả. Sáng nay tôi cũng hỏi vài người ở đội sản xuất Việt Tiến bên cạnh, họ cũng nói không nghe ai mất con.”
Đội sản xuất Hồng Kỳ của họ gần ngay đội sản xuất Việt Tiến, chỉ cần đi về hướng đông, qua một cái hồ lớn rồi băng qua cầu là đến nơi. Vì vậy, biết Bảo Nha không phải là người trong đội mình, ông nghĩ có thể cô bé đến từ đội Việt Tiến. Dù sao khoảng cách cũng không xa, nếu một đứa trẻ đi lạc đến đây cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Thế nhưng khi ông hỏi người bên đó, miêu tả về một đứa bé gái xinh xắn, trắng trẻo, thì không ai biết về một đứa trẻ như vậy.
Suy nghĩ một lúc, Tống Viễn Cương nhận thấy nếu một gia đình bị mất con, thì hai ngày nay chắc chắn họ đã đi tìm khắp nơi, cả đội đều sẽ biết. Nhưng ở đội Việt Tiến không có ai như vậy, chứng tỏ Bảo Nha cũng không phải người của họ.
Không phải người của đội này, cũng không phải người của đội kia, Tống Viễn Cương không khỏi tò mò về xuất thân của Bảo Nha.
Phùng Quế Chi nghe xong cũng không phản ứng gì lớn. Nếu tìm thấy cha mẹ cô bé thì tốt nhất, bà cũng là một người mẹ, có thể hiểu được cảm giác mất con. Nhưng nếu không tìm thấy, thì Bảo Nha ở nhà họ Tống vẫn có cái ăn, cái uống, không thể nói là giàu có, nhưng chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
“Tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu việc này, trước mắt để cô bé ở nhà chị tạm thời. À, con bé có khóc hay gây chuyện không?”
Phùng Quế Chi lắc đầu: “Con bé từ lúc đến đây không hề khóc, cũng không quấy phá, rất ngoan ngoãn.”
Tống Viễn Cương cũng đoán được, Bảo Nha trông không phải đứa trẻ ồn ào.
Được nhận công điểm, cô bé lại sống ổn, Tống Viễn Cương cũng không vội vàng, từ từ tìm là được. Ông tin tưởng nhà họ Tống sẽ đối xử tốt với cô bé.
Ông chỉ muốn đến thông báo tình hình, xong việc cũng rời đi về đội lo công việc. Phùng Quế Chi thì quay lại đồng tiếp tục làm.
Mà thật ra đội sản xuất Việt Tiến còn chưa biết chuyện Bảo Nha bị lạc, thậm chí cả Trần Phượng Hà cũng không hay biết, vẫn nghĩ rằng Bảo Nha đã đi theo Trương Hồng Lệ sống sung sướng, ăn gạo mậu dịch.
Sau khi nhận năm đồng bạc, Trần Phượng Hà đã bỏ quên hoàn toàn sự tồn tại của Bảo Nha, chỉ thỉnh thoảng nhớ lại khi đang làm việc.
Về phần Trương Hồng Lệ, sáng sớm ngày hôm sau đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Bảo Nha. Bà nghĩ chắc con bé còn loanh quanh trong đội sản xuất, vì dù sao trong vòng mấy dặm quanh đó chỉ có đội sản xuất của họ, không ngờ rằng một đứa bé lại có thể đi xa đến đội sản xuất Hồng Kỳ trong đêm tối.
Tìm mãi không được, cả anh chị ở nhà cũng phải đi làm, và Trương Hồng Lệ cũng phải quay lại xưởng làm việc. Lần này, bà về là xin tạm nghỉ, không thể ở lại lâu. Vì vậy, dù lo lắng, bà vẫn phải quay về thành phố, để lại cho Hứa Lai Anh tiếp tục tìm kiếm.
Chuyện xảy ra vội vàng, bà cũng chưa kịp báo cho Trần Phượng Hà, bởi dù sao Bảo Nha mất tích trong lúc ở với bà, không biết giải thích thế nào. Thế nên, hiện giờ chỉ có gia đình Trương Hồng Lệ biết chuyện Bảo Nha lạc mất, còn người ngoài thì không ai biết.
Lúc này, Bảo Nha đang cùng Tống Thiên Ân và Tống Bác Văn lên núi sau nhà hái quả dại.
Ngọn núi này rất rộng, kéo dài mấy dặm, là chỗ dựa của cả hai đội sản xuất Hồng Kỳ và Việt Tiến. Cũng nhờ có ngọn núi này mà cuộc sống của người dân hai đội dễ dàng hơn.
Vào những ngày khó khăn, thiếu thốn lương thực, không biết bao nhiêu người đã sống nhờ vào những sản vật trên núi.
Rau dại, quả dại, nấm rừng, còn có trứng chim, thỏ rừng… Trên núi có đủ thứ có thể ăn được.
Nghe nói trên núi có nhiều động vật dữ tợn, đã cắn chết không ít người. Vì vậy, người dân trong làng thường không dám đi sâu vào núi, sợ gặp phải thú dữ.
Tuy nhiên, những sản vật ở gần chân núi cũng đã đủ cho mọi người.
Hiện nay, mỗi nhà đều có ít nhiều lương thực, không phụ thuộc hoàn toàn vào sản vật núi nữa. Thỉnh thoảng lên núi hái rau dại chỉ là để thêm hương vị, trẻ con đi nhiều hơn, còn người lớn đều ở ruộng kiếm công điểm.
Vì nhà họ Tống đông người, lương thực eo hẹp, bọn trẻ nhà họ hay lên núi. Nhưng thường thì Tống Bác Văn và mấy đứa lớn đi học, chỉ có Tống Thiên Ân và mấy đứa nhỏ hơn lên núi hái rau dại, quả dại. Mấy ngày nay được nghỉ mùa vụ nên bọn trẻ mới tụ tập đông đủ.
Tổng cộng có tám đứa, cả Bảo Nha, Tống Thiên Ân, Tống Nguyên Bảo và Tống Vân Đóa đều rất vui, vừa đông vừa náo nhiệt.
Dọc đường, Tống Viễn Cương đi thẳng không ngừng, rất nhanh đã tìm được Phùng Quế Chi. Ông gọi bà ra một góc, nhưng đột nhiên lại không biết mở lời ra sao.
“Sao thế, đội trưởng?” Phùng Quế Chi đoán được chuyện này có lẽ liên quan đến Bảo Nha.
“Tôi đã tìm hiểu rồi, trong đội sản xuất của chúng ta không có nhà nào bị mất con cả. Sáng nay tôi cũng hỏi vài người ở đội sản xuất Việt Tiến bên cạnh, họ cũng nói không nghe ai mất con.”
Đội sản xuất Hồng Kỳ của họ gần ngay đội sản xuất Việt Tiến, chỉ cần đi về hướng đông, qua một cái hồ lớn rồi băng qua cầu là đến nơi. Vì vậy, biết Bảo Nha không phải là người trong đội mình, ông nghĩ có thể cô bé đến từ đội Việt Tiến. Dù sao khoảng cách cũng không xa, nếu một đứa trẻ đi lạc đến đây cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Thế nhưng khi ông hỏi người bên đó, miêu tả về một đứa bé gái xinh xắn, trắng trẻo, thì không ai biết về một đứa trẻ như vậy.
Suy nghĩ một lúc, Tống Viễn Cương nhận thấy nếu một gia đình bị mất con, thì hai ngày nay chắc chắn họ đã đi tìm khắp nơi, cả đội đều sẽ biết. Nhưng ở đội Việt Tiến không có ai như vậy, chứng tỏ Bảo Nha cũng không phải người của họ.
Không phải người của đội này, cũng không phải người của đội kia, Tống Viễn Cương không khỏi tò mò về xuất thân của Bảo Nha.
Phùng Quế Chi nghe xong cũng không phản ứng gì lớn. Nếu tìm thấy cha mẹ cô bé thì tốt nhất, bà cũng là một người mẹ, có thể hiểu được cảm giác mất con. Nhưng nếu không tìm thấy, thì Bảo Nha ở nhà họ Tống vẫn có cái ăn, cái uống, không thể nói là giàu có, nhưng chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
“Tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu việc này, trước mắt để cô bé ở nhà chị tạm thời. À, con bé có khóc hay gây chuyện không?”
Phùng Quế Chi lắc đầu: “Con bé từ lúc đến đây không hề khóc, cũng không quấy phá, rất ngoan ngoãn.”
Tống Viễn Cương cũng đoán được, Bảo Nha trông không phải đứa trẻ ồn ào.
Được nhận công điểm, cô bé lại sống ổn, Tống Viễn Cương cũng không vội vàng, từ từ tìm là được. Ông tin tưởng nhà họ Tống sẽ đối xử tốt với cô bé.
Ông chỉ muốn đến thông báo tình hình, xong việc cũng rời đi về đội lo công việc. Phùng Quế Chi thì quay lại đồng tiếp tục làm.
Mà thật ra đội sản xuất Việt Tiến còn chưa biết chuyện Bảo Nha bị lạc, thậm chí cả Trần Phượng Hà cũng không hay biết, vẫn nghĩ rằng Bảo Nha đã đi theo Trương Hồng Lệ sống sung sướng, ăn gạo mậu dịch.
Sau khi nhận năm đồng bạc, Trần Phượng Hà đã bỏ quên hoàn toàn sự tồn tại của Bảo Nha, chỉ thỉnh thoảng nhớ lại khi đang làm việc.
Về phần Trương Hồng Lệ, sáng sớm ngày hôm sau đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Bảo Nha. Bà nghĩ chắc con bé còn loanh quanh trong đội sản xuất, vì dù sao trong vòng mấy dặm quanh đó chỉ có đội sản xuất của họ, không ngờ rằng một đứa bé lại có thể đi xa đến đội sản xuất Hồng Kỳ trong đêm tối.
Tìm mãi không được, cả anh chị ở nhà cũng phải đi làm, và Trương Hồng Lệ cũng phải quay lại xưởng làm việc. Lần này, bà về là xin tạm nghỉ, không thể ở lại lâu. Vì vậy, dù lo lắng, bà vẫn phải quay về thành phố, để lại cho Hứa Lai Anh tiếp tục tìm kiếm.
Chuyện xảy ra vội vàng, bà cũng chưa kịp báo cho Trần Phượng Hà, bởi dù sao Bảo Nha mất tích trong lúc ở với bà, không biết giải thích thế nào. Thế nên, hiện giờ chỉ có gia đình Trương Hồng Lệ biết chuyện Bảo Nha lạc mất, còn người ngoài thì không ai biết.
Lúc này, Bảo Nha đang cùng Tống Thiên Ân và Tống Bác Văn lên núi sau nhà hái quả dại.
Ngọn núi này rất rộng, kéo dài mấy dặm, là chỗ dựa của cả hai đội sản xuất Hồng Kỳ và Việt Tiến. Cũng nhờ có ngọn núi này mà cuộc sống của người dân hai đội dễ dàng hơn.
Vào những ngày khó khăn, thiếu thốn lương thực, không biết bao nhiêu người đã sống nhờ vào những sản vật trên núi.
Rau dại, quả dại, nấm rừng, còn có trứng chim, thỏ rừng… Trên núi có đủ thứ có thể ăn được.
Nghe nói trên núi có nhiều động vật dữ tợn, đã cắn chết không ít người. Vì vậy, người dân trong làng thường không dám đi sâu vào núi, sợ gặp phải thú dữ.
Tuy nhiên, những sản vật ở gần chân núi cũng đã đủ cho mọi người.
Hiện nay, mỗi nhà đều có ít nhiều lương thực, không phụ thuộc hoàn toàn vào sản vật núi nữa. Thỉnh thoảng lên núi hái rau dại chỉ là để thêm hương vị, trẻ con đi nhiều hơn, còn người lớn đều ở ruộng kiếm công điểm.
Vì nhà họ Tống đông người, lương thực eo hẹp, bọn trẻ nhà họ hay lên núi. Nhưng thường thì Tống Bác Văn và mấy đứa lớn đi học, chỉ có Tống Thiên Ân và mấy đứa nhỏ hơn lên núi hái rau dại, quả dại. Mấy ngày nay được nghỉ mùa vụ nên bọn trẻ mới tụ tập đông đủ.
Tổng cộng có tám đứa, cả Bảo Nha, Tống Thiên Ân, Tống Nguyên Bảo và Tống Vân Đóa đều rất vui, vừa đông vừa náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.