Thập Niên 70 Tiểu Oa Nhi Làm Ruộng
Chương 5:
Quách Nhi
16/11/2024
Từ Lai Anh rất lo lắng, đây là đứa bé vừa bỏ ra năm đồng bạc để mua về, vậy mà mới đến đã mất tích, nếu không tìm được thì số tiền đó chẳng phải coi như mất trắng hay sao?
Vừa giận mình không trông coi cẩn thận, lại vừa trách Bảo Nha không nghe lời mà chạy lung tung. Nhưng dù tức giận, tình hình giờ đã như vậy, có hối hận cũng vô ích.
Nghĩ tới việc trời quá tối, không nhìn thấy gì, tìm một đứa trẻ nhỏ quả thực rất khó khăn. Hơn nữa, ngày mai cả nhà còn phải đi làm, cũng không thể mất thời gian ở đây mãi. Vì thế, bà thở dài, khuyên nhủ Trương Hồng Lệ:
“Con bé mới hơn ba tuổi, chắc chắn không chạy xa được. Có khi chỉ trốn ở góc nào đó thôi. Chờ tới sáng mai, trời sáng rồi ra tìm chắc chắn sẽ thấy.”
“Nhỡ có chuyện gì thì làm sao? Đêm nay trời lại lạnh, nó ở ngoài một mình thì biết làm sao đây?”
Trương Hồng Lệ không muốn chờ, còn muốn ra ngoài tìm thêm, nhưng bị Từ Lai Anh ngăn lại. Sau một hồi thuyết phục, cô cũng hiểu mẹ nói đúng, không cố chấp nữa.
“Được rồi, đi ngủ đi. Biết đâu ngủ một giấc dậy, con bé tự quay về thì sao.”
“Hy vọng vậy.” Trương Hồng Lệ lau mắt, tự an ủi mình trong lòng.
---
Bảo Nha tỉnh dậy liền tự rời khỏi nhà Trương Hồng Lệ. Cô bé không muốn ở lại nơi xa lạ này, chỉ muốn về nhà. Nhưng trời quá tối, không nhận ra đường, chỉ có thể mò mẫm chọn một hướng rồi cứ thế bước đi.
Trời tối đen, chẳng thấy gì, ngoài tiếng gió thì không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác. Bảo Nha tuy có chút ngơ ngác, nhưng đi một mình trong đêm như vậy cũng khiến cô bé cảm thấy sợ hãi.
Cả người nhỏ bé run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ.
Đường làng không bằng phẳng, đầy ổ gà, lại có nhiều cành cây và đá. Bảo Nha đang đi thì vấp phải một viên đá, ngã sõng soài, tay đập mạnh xuống đất, đau đến nỗi nước mắt cô bé sắp trào ra.
Cô bé ngồi bệt dưới đất, mơ màng nhìn xung quanh. Nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống má.
Ngồi một lúc lâu, cô bé dùng mu bàn tay lau mặt, từ từ chống tay đứng dậy. Tay nhỏ đưa lên miệng thổi vài cái rồi tiếp tục bước đi.
Lần này, cô bé cố gắng mở to mắt, nhìn rõ đường đi để không bị ngã nữa.
Dọc đường, Bảo Nha đi rất chật vật, thỉnh thoảng vẫn vấp phải gì đó, nhưng may mắn là không bị ngã nữa.
Không biết đã đi bao lâu, cô bé chỉ cảm thấy chân ngày càng đau, chân mỏi rã rời, gần như không còn là của mình nữa. Cô bé muốn ngồi nghỉ, nhưng ở nơi thế này, cô bé lại sợ, không dám dừng lại, chỉ có thể cố gắng đi tiếp.
May thay, dường như cô bé sắp về đến nhà. Cô bé thấy phía trước có ánh nến le lói.
Nhìn thấy ánh sáng, mắt Bảo Nha sáng lên. Hy vọng bừng lên, cô bé dường như quên cả cơn đau ở chân, cứ đi mãi về phía ánh sáng.
Cuối cùng cũng đến gần hơn, nhưng khi nhìn kỹ, Bảo Nha nhận ra đây không phải là nhà của mình.
Dù mẹ cô bé luôn nói cô ngốc, nhưng cô bé vẫn nhớ nhà mình trông như thế nào.
Xung quanh có rất nhiều nhà, chỉ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ, cô bé không nhận ra đâu là nhà mình. Hơn nữa, chân cô càng đau hơn, bụng thì réo liên tục.
Chưa ăn gì, lại đi đường xa như vậy, Bảo Nha vừa mệt vừa đói, thực sự không đi nổi nữa.
Cô bé xoa bụng, vỗ nhẹ vài cái như để dỗ bụng ngoan, đừng kêu nữa.
Đầu mùa hè, ban ngày dù đã nóng nhưng đêm xuống vẫn se lạnh. Bảo Nha ôm lấy cánh tay nhỏ bé, nhìn thấy bên cạnh không xa có một đống rơm lúa mì.
Đây là rơm từ vụ lúa vừa thu hoạch hồi đầu tháng sáu, được chất đống cao để làm củi đốt. Đống rơm to cao như một ngôi nhà nhỏ.
Cô bé chậm rãi đi tới, thấy dưới đống rơm có một cái hang, liền chui vào nằm xuống. Cơ thể nhỏ bé rúc vào đống rơm, lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Dù gì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ ba, bốn tuổi. Đi một quãng đường xa, không ăn uống gì, vừa mệt vừa đói, nằm xuống là nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng lần này, trong mơ, Bảo Nha lại mơ thấy mình khóc, ngoài đời thật, cô bé cũng khóc trong sợ hãi, nước mắt chảy ướt cả khuôn mặt…
---
Gà gáy xong, ánh mặt trời cũng dần ló dạng. Bầu trời phía xa bắt đầu sáng dần, cả ngôi làng dần tỉnh giấc.
Dương Ngọc Lan là người dậy sớm nhất trong nhà họ Tống, vì hôm nay đến lượt phòng ba của họ nấu ăn. Nghe gà gáy, cô liền dậy.
Cô cẩn thận thu nhặt trứng gà trong ổ, quét sân, giặt đồ. Làm xong mọi việc thì trời cũng đã sáng hẳn, các phòng khác bắt đầu vang lên tiếng động.
Rửa mặt qua loa bằng nước sạch, cô lấy khăn lau sơ rồi bước vào bếp, chuẩn bị làm bữa sáng cho cả nhà.
Sau khi rửa qua nồi, cô đổ hai gáo nước to vào đun. Thêm củi vào bếp thì phát hiện củi đã cạn, cô nhét tạm một bó rơm để đun, sau đó xách rổ ra ngoài lấy thêm củi.
Đống rơm to cao nằm ngay bên cạnh sân, chỉ vài bước chân là tới. Khi đến gần, Dương Ngọc Lan đưa tay chuẩn bị lấy rơm thì phát hiện có một người đang ngủ trong đống rơm nhà mình?
Vừa giận mình không trông coi cẩn thận, lại vừa trách Bảo Nha không nghe lời mà chạy lung tung. Nhưng dù tức giận, tình hình giờ đã như vậy, có hối hận cũng vô ích.
Nghĩ tới việc trời quá tối, không nhìn thấy gì, tìm một đứa trẻ nhỏ quả thực rất khó khăn. Hơn nữa, ngày mai cả nhà còn phải đi làm, cũng không thể mất thời gian ở đây mãi. Vì thế, bà thở dài, khuyên nhủ Trương Hồng Lệ:
“Con bé mới hơn ba tuổi, chắc chắn không chạy xa được. Có khi chỉ trốn ở góc nào đó thôi. Chờ tới sáng mai, trời sáng rồi ra tìm chắc chắn sẽ thấy.”
“Nhỡ có chuyện gì thì làm sao? Đêm nay trời lại lạnh, nó ở ngoài một mình thì biết làm sao đây?”
Trương Hồng Lệ không muốn chờ, còn muốn ra ngoài tìm thêm, nhưng bị Từ Lai Anh ngăn lại. Sau một hồi thuyết phục, cô cũng hiểu mẹ nói đúng, không cố chấp nữa.
“Được rồi, đi ngủ đi. Biết đâu ngủ một giấc dậy, con bé tự quay về thì sao.”
“Hy vọng vậy.” Trương Hồng Lệ lau mắt, tự an ủi mình trong lòng.
---
Bảo Nha tỉnh dậy liền tự rời khỏi nhà Trương Hồng Lệ. Cô bé không muốn ở lại nơi xa lạ này, chỉ muốn về nhà. Nhưng trời quá tối, không nhận ra đường, chỉ có thể mò mẫm chọn một hướng rồi cứ thế bước đi.
Trời tối đen, chẳng thấy gì, ngoài tiếng gió thì không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác. Bảo Nha tuy có chút ngơ ngác, nhưng đi một mình trong đêm như vậy cũng khiến cô bé cảm thấy sợ hãi.
Cả người nhỏ bé run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ.
Đường làng không bằng phẳng, đầy ổ gà, lại có nhiều cành cây và đá. Bảo Nha đang đi thì vấp phải một viên đá, ngã sõng soài, tay đập mạnh xuống đất, đau đến nỗi nước mắt cô bé sắp trào ra.
Cô bé ngồi bệt dưới đất, mơ màng nhìn xung quanh. Nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống má.
Ngồi một lúc lâu, cô bé dùng mu bàn tay lau mặt, từ từ chống tay đứng dậy. Tay nhỏ đưa lên miệng thổi vài cái rồi tiếp tục bước đi.
Lần này, cô bé cố gắng mở to mắt, nhìn rõ đường đi để không bị ngã nữa.
Dọc đường, Bảo Nha đi rất chật vật, thỉnh thoảng vẫn vấp phải gì đó, nhưng may mắn là không bị ngã nữa.
Không biết đã đi bao lâu, cô bé chỉ cảm thấy chân ngày càng đau, chân mỏi rã rời, gần như không còn là của mình nữa. Cô bé muốn ngồi nghỉ, nhưng ở nơi thế này, cô bé lại sợ, không dám dừng lại, chỉ có thể cố gắng đi tiếp.
May thay, dường như cô bé sắp về đến nhà. Cô bé thấy phía trước có ánh nến le lói.
Nhìn thấy ánh sáng, mắt Bảo Nha sáng lên. Hy vọng bừng lên, cô bé dường như quên cả cơn đau ở chân, cứ đi mãi về phía ánh sáng.
Cuối cùng cũng đến gần hơn, nhưng khi nhìn kỹ, Bảo Nha nhận ra đây không phải là nhà của mình.
Dù mẹ cô bé luôn nói cô ngốc, nhưng cô bé vẫn nhớ nhà mình trông như thế nào.
Xung quanh có rất nhiều nhà, chỉ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ, cô bé không nhận ra đâu là nhà mình. Hơn nữa, chân cô càng đau hơn, bụng thì réo liên tục.
Chưa ăn gì, lại đi đường xa như vậy, Bảo Nha vừa mệt vừa đói, thực sự không đi nổi nữa.
Cô bé xoa bụng, vỗ nhẹ vài cái như để dỗ bụng ngoan, đừng kêu nữa.
Đầu mùa hè, ban ngày dù đã nóng nhưng đêm xuống vẫn se lạnh. Bảo Nha ôm lấy cánh tay nhỏ bé, nhìn thấy bên cạnh không xa có một đống rơm lúa mì.
Đây là rơm từ vụ lúa vừa thu hoạch hồi đầu tháng sáu, được chất đống cao để làm củi đốt. Đống rơm to cao như một ngôi nhà nhỏ.
Cô bé chậm rãi đi tới, thấy dưới đống rơm có một cái hang, liền chui vào nằm xuống. Cơ thể nhỏ bé rúc vào đống rơm, lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Dù gì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ ba, bốn tuổi. Đi một quãng đường xa, không ăn uống gì, vừa mệt vừa đói, nằm xuống là nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng lần này, trong mơ, Bảo Nha lại mơ thấy mình khóc, ngoài đời thật, cô bé cũng khóc trong sợ hãi, nước mắt chảy ướt cả khuôn mặt…
---
Gà gáy xong, ánh mặt trời cũng dần ló dạng. Bầu trời phía xa bắt đầu sáng dần, cả ngôi làng dần tỉnh giấc.
Dương Ngọc Lan là người dậy sớm nhất trong nhà họ Tống, vì hôm nay đến lượt phòng ba của họ nấu ăn. Nghe gà gáy, cô liền dậy.
Cô cẩn thận thu nhặt trứng gà trong ổ, quét sân, giặt đồ. Làm xong mọi việc thì trời cũng đã sáng hẳn, các phòng khác bắt đầu vang lên tiếng động.
Rửa mặt qua loa bằng nước sạch, cô lấy khăn lau sơ rồi bước vào bếp, chuẩn bị làm bữa sáng cho cả nhà.
Sau khi rửa qua nồi, cô đổ hai gáo nước to vào đun. Thêm củi vào bếp thì phát hiện củi đã cạn, cô nhét tạm một bó rơm để đun, sau đó xách rổ ra ngoài lấy thêm củi.
Đống rơm to cao nằm ngay bên cạnh sân, chỉ vài bước chân là tới. Khi đến gần, Dương Ngọc Lan đưa tay chuẩn bị lấy rơm thì phát hiện có một người đang ngủ trong đống rơm nhà mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.