Thập Niên 70 Tiểu Oa Nhi Làm Ruộng

Chương 9:

Quách Nhi

16/11/2024

Có người, bạn nhường cô ta ba phần, cô ta lại lấn tới thêm năm phần. Phùng Quế Chi không phải người hay khẩu chiến, bình thường cũng chẳng có mâu thuẫn gì với ai, nhưng nếu có người cố tình gây sự, bà cũng chẳng ngán.

Bà một mình nuôi bốn đứa con trai lớn khôn, còn khổ nào chưa từng trải qua? Bà sợ gì chứ.

“Sao? Làm mà không dám nói à?”

“Nếu bà đã nói như vậy, chúng ta sao không tìm đội trưởng, nói chuyện rõ ràng trước mặt ông ấy?” Khuôn mặt Phùng Quế Chi trở nên nghiêm nghị.

“Bà đừng lôi đội trưởng ra dọa tôi!”

Nghe Phùng Quế Chi nhắc tới đội trưởng, khí thế của bà Điền lập tức giảm xuống. Không phải bà ta sợ Tống Viễn Cương, mà là bà còn trông chờ kiếm thêm chút lợi lộc từ ông ấy, không dám làm ầm lên.

Bà ta trừng mắt nhìn Phùng Quế Chi, như muốn đục thủng mặt bà. Sau đó, lầm bầm cầm cuốc, lủi thủi bỏ đi.

Phùng Quế Chi liếc nhìn bà ta, cũng không thèm quan tâm.

---

Nói đến bà Điền, cuộc đời bà ta cũng có phần giống Phùng Quế Chi, đều là góa phụ từ sớm, một mình nuôi con cái lớn khôn. Nhưng bà Điền có hai con trai và một con gái, gánh nặng nhẹ hơn nhiều so với bốn con trai của Phùng Quế Chi.

Lúc đó, đứa lớn nhất của bà Điền cũng chỉ vài tuổi, đứa nhỏ nhất còn chưa dứt sữa. Bà vừa phải đi làm kiếm công điểm, vừa chăm lo cơm nước cho con cái, mỗi ngày phải tiết kiệm từng chút, cực khổ không kể xiết.



Cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, bà Điền tìm đội trưởng đòi lương thực, yêu cầu được phân công việc nhẹ hơn. Đội trưởng bị ép buộc, lại thấy hoàn cảnh bà ta khó khăn thật, đành đồng ý. Có sự giúp đỡ, cuộc sống nhà bà Điền dần khá hơn.

Ngược lại, Phùng Quế Chi, dù hoàn cảnh khó khăn hơn, chưa từng kêu khổ kêu mệt. Được giao việc gì làm việc đó, có bao nhiêu lương thực ăn bấy nhiêu. Bà cứ thế nghiến răng nuôi lớn bốn đứa con trai.

Trong đội sản xuất, chuyện của hai nhà thường là đề tài bàn tán. Đặc biệt, lương thực bổ sung cho nhà bà Điền đều từ quỹ của đội, thực tế là từ công sức của mọi người. Ai cũng bực mình, không ít lời bàn ra tán vào.

Người mắng bà Điền, ngay sau đó lại thương cảm cho Phùng Quế Chi. Những lời này bà Điền nghe không ít, khiến bà ta luôn ôm một nỗi hậm hực, quyết tâm phải đè bẹp Phùng Quế Chi một ngày nào đó.

Vài năm trước, con gái bà Điền, chưa đầy 18 tuổi, đã bị bà ta gả cho một người đàn ông góa vợ gần 30 tuổi. Lý do là bên nhà trai đồng ý đưa 30 đồng sính lễ. Con gái bà Điền khóc lóc van xin, nhưng bị bà ta mắng thậm tệ. Với bà, con gái chỉ là “của nợ”, có người cưới và trả sính lễ là quá may mắn rồi.

Sau chuyện này, cả đội lại rì rầm bàn tán, nói bà Điền bán con gái. Nghe vậy, bà ta chống nạnh đứng ngoài cửa chửi bới hàng xóm.

Dùng 30 đồng tiền sính lễ, bà Điền cưới vợ cho hai con trai, gia đình có thêm lao động, cuộc sống dần khấm khá. Nhìn sang nhà họ Tống vẫn vất vả khó khăn, bà ta hả hê ra mặt.

Từ đó, hễ có việc gì liên quan đến nhà họ Tống, bà Điền đều chõ mồm vào, nói đủ điều khó nghe.

Phùng Quế Chi biết chuyện này, nhưng bà không để tâm nếu không bị đụng chạm trực tiếp. Nếu bà Điền quá đáng, các con trai bà cũng không phải dạng vừa.

---

Ngồi dưới gốc cây, Bảo Nha nhìn thấy toàn bộ sự việc. Cô bé cảm thấy bà Điền rất đáng sợ, không thích bà ta chút nào. Sau đó, cô nhìn Phùng Quế Chi, đứng dậy chạy về phía bà.

Cô bé kéo nhẹ vạt áo của Phùng Quế Chi, ngẩng đầu nhìn bà.



Phùng Quế Chi cúi đầu nhìn cô bé, hơi ngẩn ra. Lát sau mới hiểu, cô bé đang an ủi mình. Khuôn mặt căng thẳng của bà cũng dịu đi nhiều.

---

Buổi tối sau giờ làm, các nhà bắt đầu chuẩn bị cơm tối, ống khói nhà nào cũng bốc lên những làn khói trắng mang theo mùi thơm của thức ăn.

Phùng Quế Chi về đến nhà nhưng chưa vội nấu cơm. Bà ngồi trong nhà chính, chờ những người khác về. Dù trong nhà bà là người quyết định, nhưng việc có thêm một miệng ăn vẫn cần nói rõ.

Trần Tú Tú và Tôn Tố Vân về cùng lúc, vừa bước vào liền thấy mẹ chồng ngồi trong nhà chính. Hai người không khỏi liếc nhau, trong lòng hơi chột dạ, không biết có chuyện gì xảy ra.

Tiếp sau đó là mấy đứa trẻ về, gùi trên lưng đầy cỏ lợn và rau dại.

“Mẹ, bà nội, nhìn này, chúng con hái được nhiều cỏ lợn và rau dại lắm!” Tống Văn Kiệt vui vẻ báo cáo thành quả.

“Con… con nữa… con còn nhặt được hai… hai quả trứng chim…” Tống Thiên Ân chạy theo sau, lắp bắp nói.

Tuy nhiên, những đứa trẻ vốn đang ríu rít kể công vừa vào nhà liền im bặt. Tôn Tố Vân kéo Tống Văn Kiệt đến bên mình, ra hiệu im lặng.

Tống Thiên Ân cũng lấy tay bịt miệng, đứng yên một bên không dám nói gì. Mấy đứa trẻ khác vào nhà, cảm nhận được không khí không ổn, đều lặng lẽ đứng một góc.

Hôm nay, Dương Ngọc Lan về muộn do bận việc ngoài đồng. Vừa về tới nhà, cô liền chạy vào bếp chuẩn bị nấu cơm cho cả nhà. Nhưng chưa kịp nhóm lửa đã bị Phùng Quế Chi gọi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Tiểu Oa Nhi Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook