[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Chương 49: Chia Nhà 1
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
21/08/2024
"Chủ nhà muốn theo con trai lên tỉnh thành hưởng phúc nên mới bán, nếu không phải ba vợ con quen biết người ta, người ta sẽ không bán với giá đó đâu."
"Mẹ… Con và mẹ là thân thiết nhất, mẹ yên tâm, đến lúc đó con nhất định sẽ đón mẹ lên hưởng phúc, sống trong căn nhà rộng rãi."
Mắt bà Trần sáng rực: "Thật sự đón mẹ lên thành phố ở à?"
Trong lòng Trần Trường Hải mừng rỡ, có cửa rồi, vội vàng giơ tay thề thốt.
"Thật, thật mà, còn thật hơn cả thịt mỡ! Lúc con về, Hồng Hồng đã nói, bảo con lần này về nhà phải đón mẹ đi cùng. Bảo mẹ cả đời vất vả, lo toan đủ chuyện mà chẳng được hưởng phúc gì! Dù sao trong nhà cũng có ba chị dâu rồi, mẹ cứ lên chỗ con, chúng ta sống thoải mái vài ngày! Mẹ, Hồng Hồng còn nói sẽ đưa mẹ đến nhà hàng quốc doanh ăn ngon! Còn muốn may cho mẹ một bộ quần áo mới! Vải cũng đã mua rồi." Trần Trường Hải thao thao bất tuyệt một tràng lời đường mật.
Trần Thanh Di suýt chút nữa phun ra cả sữa mẹ đã uống khi mới sinh, đảo mắt liên tục.
Trớ trêu thay, bà cụ Trần lại rất thích nghe những lời này.
Càng nghe bà cụ càng vui vẻ, miệng cười toe toét, lộ cả hàm răng.
Bà cụ kích động vỗ vỗ đứa con trai ngoan, liên tục khen ngợi con trai út là người hiếu thảo nhất.
Trần Trường Hải được đà tiến tới, tiếp tục dụ dỗ: "Mẹ… Số tiền này con nhất định sẽ trả! Dù sao Thanh Quế và mấy đứa kia cũng chưa có đối tượng, không vội cưới vợ."
Bà cụ Trần do dự một lúc, cuối cùng mong muốn được lên thành phố hưởng phúc đã chiến thắng: "Được rồi, mẹ cho con mượn, nhưng trưa nay con phải nói chuyện cho đàng hoàng với anh cả và chị dâu hai."
Đặc biệt là nhà con trai thứ hai, tiền bạc trong nhà đều là do con trai thứ hai gửi về.
Trần Trường Hải cười toe toét, lại buông ra một tràng lời ngon tiếng ngọt.
Tâng bốc bà cụ đến mức đầu óc quay cuồng, mê muội.
Trần Thanh Di bĩu môi, chuyện hoang đường như vậy, ngay cả gà nhà họ Trần cũng không tin.
Bà nội cô lại tin sái cổ!
Đã như vậy, thì đừng trách cô “chơi xấu”.
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô đã nhanh tay thu phần lớn số tiền bà cụ giấu trong tủ vào không gian.
Đây là do ba ruột cô cho, vốn dĩ là của bọn họ.
Còn lại một ít, coi như là tiền dưỡng lão.
Cô cảm thấy mình rất biết điều.
Lén lút chuồn đi, cô phải báo chuyện này cho mẹ và ba anh trai.
"Tiểu Di."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Mẹ… Con và mẹ là thân thiết nhất, mẹ yên tâm, đến lúc đó con nhất định sẽ đón mẹ lên hưởng phúc, sống trong căn nhà rộng rãi."
Mắt bà Trần sáng rực: "Thật sự đón mẹ lên thành phố ở à?"
Trong lòng Trần Trường Hải mừng rỡ, có cửa rồi, vội vàng giơ tay thề thốt.
"Thật, thật mà, còn thật hơn cả thịt mỡ! Lúc con về, Hồng Hồng đã nói, bảo con lần này về nhà phải đón mẹ đi cùng. Bảo mẹ cả đời vất vả, lo toan đủ chuyện mà chẳng được hưởng phúc gì! Dù sao trong nhà cũng có ba chị dâu rồi, mẹ cứ lên chỗ con, chúng ta sống thoải mái vài ngày! Mẹ, Hồng Hồng còn nói sẽ đưa mẹ đến nhà hàng quốc doanh ăn ngon! Còn muốn may cho mẹ một bộ quần áo mới! Vải cũng đã mua rồi." Trần Trường Hải thao thao bất tuyệt một tràng lời đường mật.
Trần Thanh Di suýt chút nữa phun ra cả sữa mẹ đã uống khi mới sinh, đảo mắt liên tục.
Trớ trêu thay, bà cụ Trần lại rất thích nghe những lời này.
Càng nghe bà cụ càng vui vẻ, miệng cười toe toét, lộ cả hàm răng.
Bà cụ kích động vỗ vỗ đứa con trai ngoan, liên tục khen ngợi con trai út là người hiếu thảo nhất.
Trần Trường Hải được đà tiến tới, tiếp tục dụ dỗ: "Mẹ… Số tiền này con nhất định sẽ trả! Dù sao Thanh Quế và mấy đứa kia cũng chưa có đối tượng, không vội cưới vợ."
Bà cụ Trần do dự một lúc, cuối cùng mong muốn được lên thành phố hưởng phúc đã chiến thắng: "Được rồi, mẹ cho con mượn, nhưng trưa nay con phải nói chuyện cho đàng hoàng với anh cả và chị dâu hai."
Đặc biệt là nhà con trai thứ hai, tiền bạc trong nhà đều là do con trai thứ hai gửi về.
Trần Trường Hải cười toe toét, lại buông ra một tràng lời ngon tiếng ngọt.
Tâng bốc bà cụ đến mức đầu óc quay cuồng, mê muội.
Trần Thanh Di bĩu môi, chuyện hoang đường như vậy, ngay cả gà nhà họ Trần cũng không tin.
Bà nội cô lại tin sái cổ!
Đã như vậy, thì đừng trách cô “chơi xấu”.
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô đã nhanh tay thu phần lớn số tiền bà cụ giấu trong tủ vào không gian.
Đây là do ba ruột cô cho, vốn dĩ là của bọn họ.
Còn lại một ít, coi như là tiền dưỡng lão.
Cô cảm thấy mình rất biết điều.
Lén lút chuồn đi, cô phải báo chuyện này cho mẹ và ba anh trai.
"Tiểu Di."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.