[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Chương 28: Gà Bay Chó Sủa 4
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
21/08/2024
Trần Thanh Di mặc kệ, cô mặt dày, giơ ba ngón tay trắng nõn nà.
Lão Địch: "... Cút!"
"Vâng ạ!"
Trần Thanh Di nhanh nhẹn bò dậy khỏi giường, đổi sang để Trần Thanh Bách cõng về nhà.
Không thể để mình Trần Thanh Tùng gánh vác hết được.
Lúc đi ngang qua trung tâm thôn, bọn họ cố tình để cho nhiều người nhìn thấy.
Đặc biệt là Triệu Hương Mai còn giả vờ lau nước mắt, kể lể với mấy bà thím về việc con gái bị vợ đội trưởng bắt nạt đến ngất xỉu.
Tin chắc rằng chưa đến buổi trưa, cả thôn sẽ biết chuyện Trần Thanh Di bị vợ đội trưởng nguyền rủa độc ác đến ngất xỉu.
Lúc này, ở nhà họ Trần, bà cụ Trần cũng muốn ngất xỉu.
Nhìn cái thau đựng trứng trống không, bà ta gào khóc thảm thiết như người điên: "Trứng đâu, trứng của tao đâu?”
“Ông trời ơi, là đứa nào ăn cắp trứng của tao vậy?”
“Ăn cắp trứng của tao là thối ruột thối gan.”
“Tao tích trữ gần một tháng trời đấy!”
“Ngày kia thằng út về nhà lấy rồi, sao lại xảy ra chuyện này chứ!"
Bà cụ Trần càng khóc càng đau lòng, thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh không có trứng gà, con trai út bị vợ khinh thường.
Bị nhà vợ chế nhạo.
Phải nói là bà ta tưởng tượng rất giỏi.
Bà cụ đau lòng đến mức không thèm nấu cơm trưa, nằm vật ra giường: "Trứng của tôi ơi, tim tôi đau quá!"
Những người đi làm về nhìn thấy bà cụ trán đặt khăn, ôm ngực kêu than.
Mọi người nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Nghe rõ sự tình, cả nhà họ Trần nháo nhác. Thạch Lan Hoa vỗ đùi đánh đét, vội vàng chạy vào bếp lục lọi.
"Mẹ, mẹ có nhớ nhầm chỗ không?"
"Phải đó bà nội."
Trần Thắng Nam cho rằng không ai dám cả gan đến nhà mình ăn trộm, cả cái làng này có ai biết ăn cắp đâu.
"Hay là chú ba về lấy rồi?"
Dù sao nhà Trần Trường Hải cũng hay ăn trứng gà nhà mình, có người âm thầm lấy đi cũng không phải chuyện lạ.
"Cái thằng chó má!"
Bà cụ Trần nghe Trần Thắng Nam nói thế liền nổi cơn tam bành, chỉ tay mắng: "Nói bậy bạ gì đó, chú ba mày hôm nay có về đâu.”
“Sáng giờ tao ngồi ở đầu làng, bóng người còn chẳng thấy!"
"Vậy bà nói xem, nhiều trứng như vậy đi đâu mất?"
Trần Thắng Nam không phục, hếch mặt cãi lại: "Chẳng lẽ tự nhiên bay mất?”
“Hay là bà tự mình ăn vụng rồi?"
Ánh mắt Trần Thắng Nam đầy nghi hoặc, càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.
Bà nội cô ta cũng là người hảo ngọt.
Bà cụ Trần tức đến nghẹn họng, chộp lấy cái chổi rơm trên giường quất thẳng về phía Trần Thắng Nam: "Ăn vụng cái đầu mày!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lão Địch: "... Cút!"
"Vâng ạ!"
Trần Thanh Di nhanh nhẹn bò dậy khỏi giường, đổi sang để Trần Thanh Bách cõng về nhà.
Không thể để mình Trần Thanh Tùng gánh vác hết được.
Lúc đi ngang qua trung tâm thôn, bọn họ cố tình để cho nhiều người nhìn thấy.
Đặc biệt là Triệu Hương Mai còn giả vờ lau nước mắt, kể lể với mấy bà thím về việc con gái bị vợ đội trưởng bắt nạt đến ngất xỉu.
Tin chắc rằng chưa đến buổi trưa, cả thôn sẽ biết chuyện Trần Thanh Di bị vợ đội trưởng nguyền rủa độc ác đến ngất xỉu.
Lúc này, ở nhà họ Trần, bà cụ Trần cũng muốn ngất xỉu.
Nhìn cái thau đựng trứng trống không, bà ta gào khóc thảm thiết như người điên: "Trứng đâu, trứng của tao đâu?”
“Ông trời ơi, là đứa nào ăn cắp trứng của tao vậy?”
“Ăn cắp trứng của tao là thối ruột thối gan.”
“Tao tích trữ gần một tháng trời đấy!”
“Ngày kia thằng út về nhà lấy rồi, sao lại xảy ra chuyện này chứ!"
Bà cụ Trần càng khóc càng đau lòng, thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh không có trứng gà, con trai út bị vợ khinh thường.
Bị nhà vợ chế nhạo.
Phải nói là bà ta tưởng tượng rất giỏi.
Bà cụ đau lòng đến mức không thèm nấu cơm trưa, nằm vật ra giường: "Trứng của tôi ơi, tim tôi đau quá!"
Những người đi làm về nhìn thấy bà cụ trán đặt khăn, ôm ngực kêu than.
Mọi người nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Nghe rõ sự tình, cả nhà họ Trần nháo nhác. Thạch Lan Hoa vỗ đùi đánh đét, vội vàng chạy vào bếp lục lọi.
"Mẹ, mẹ có nhớ nhầm chỗ không?"
"Phải đó bà nội."
Trần Thắng Nam cho rằng không ai dám cả gan đến nhà mình ăn trộm, cả cái làng này có ai biết ăn cắp đâu.
"Hay là chú ba về lấy rồi?"
Dù sao nhà Trần Trường Hải cũng hay ăn trứng gà nhà mình, có người âm thầm lấy đi cũng không phải chuyện lạ.
"Cái thằng chó má!"
Bà cụ Trần nghe Trần Thắng Nam nói thế liền nổi cơn tam bành, chỉ tay mắng: "Nói bậy bạ gì đó, chú ba mày hôm nay có về đâu.”
“Sáng giờ tao ngồi ở đầu làng, bóng người còn chẳng thấy!"
"Vậy bà nói xem, nhiều trứng như vậy đi đâu mất?"
Trần Thắng Nam không phục, hếch mặt cãi lại: "Chẳng lẽ tự nhiên bay mất?”
“Hay là bà tự mình ăn vụng rồi?"
Ánh mắt Trần Thắng Nam đầy nghi hoặc, càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.
Bà nội cô ta cũng là người hảo ngọt.
Bà cụ Trần tức đến nghẹn họng, chộp lấy cái chổi rơm trên giường quất thẳng về phía Trần Thắng Nam: "Ăn vụng cái đầu mày!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.