[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Chương 43: Trần Thắng Nam, Công Dụng Lớn Lao 2
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
21/08/2024
"Còn đồ ngon gì chứ, ngay cả một viên kẹo em cũng chưa từng được ăn của ông ta.”
Rõ ràng là cô ta cũng rất bất mãn.
Những người khác trong nhà họ Trần cũng nghe thấy, ai bảo Trần Thắng Nam nói chuyện oang oang như vậy.
Bà cụ Trần định lên tiếng bênh vực con trai út, nhưng nhìn sắc mặt của những người khác, bà ta đành nuốt lời, chỉ lạnh lùng nói:
"Còn không mau đi làm đồng! Lũ vô tích sự.”
Trần Thanh Di xoay chuyển ý nghĩ, cười ngọt ngào: “Chị Thắng Nam, hôm nay chị đừng đi làm đồng nữa, ở nhà chơi với em đi.”
Cả nhà họ Trần đều kinh ngạc!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trần Thắng Nam mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Được, được!”
Ai mà chẳng muốn được nghỉ ngơi chứ?
Thạch Lan Hoa mỉm cười, khen ngợi Trần Thanh Di vài câu, Triệu Hương Mai và mấy đứa nhỏ cảm thấy có điều gì đó mờ ám, nhưng cũng không hỏi nhiều, cầm cuốc ra đồng làm việc.
Dù sao họ cũng biết Trần Thanh Di không phải người chịu thiệt.
Người lớn đều đã đi làm đồng, mấy đứa nhỏ cũng lên núi hái nấm.
Trong nhà chỉ còn lại bà cụ Trần, Trần Thắng Nam và Trần Thanh Di.
Bà cụ Trần vừa vá tất, vừa liếc xéo hai người, miệng lẩm bẩm mắng lũ vô tích sự.
Trần Thanh Di ra giếng giặt quần áo.
Trần Thắng Nam nằm ườn trên giường đất, huýt sáo, rõ ràng là đang rất vui vẻ vì được nghỉ ngơi.
“Cọt kẹt…”
Cổng lớn vang lên tiếng động, Trần Thanh Di ngẩng đầu lên.
Trần Trường Hải đang đẩy xe đạp bước vào sân.
"Tiểu Di, giặt quần áo à?"
“Vâng, chú Tư.” Trần Thanh Di liếc nhìn chiếc xe, quả nhiên là tay không trở về, lần nào cũng vậy, lúc đến thì hai bàn tay trắng trơn.
Lúc về thì tay xách nách mang.
Hai người không nói gì thêm, Trần Trường Hải dựng xe đạp bên cửa sổ, sau đó bước vào phòng Đông.
Nghe thấy tiếng động, Trần Thắng Nam ủ rũ đi ra từ trong phòng: “Thấy chưa, chị đã nói rồi mà, ông ta lại tay không trở về."
"Mẹ chị cứ nói chú Tư là công nhân, có thể cho chúng ta “hưởng sái”, kêu chúng ta phải đối xử tốt với ông ta.”
“Nhưng nhìn xem, có “hưởng sái” được gì không? Chó má!”
Trần Thắng Nam lại lầm bầm lầu bầu nói lần trước đến nhà Trần Trường Hải, vợ chồng ông ta lạnh nhạt với cô ta.
“Vợ chú ấy còn không muốn giới thiệu đối tượng cho chị, cứ lần lữa mãi.”
Trần Thanh Di: Chuyện này mà cũng nói với cô ta sao?
Cô vừa định lên tiếng an ủi Trần Thắng Nam, đã nghe thấy tiếng hét lớn từ trong Đông phòng vọng ra: “Cái gì? Hết rồi?"
"Một quả cũng không còn sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Rõ ràng là cô ta cũng rất bất mãn.
Những người khác trong nhà họ Trần cũng nghe thấy, ai bảo Trần Thắng Nam nói chuyện oang oang như vậy.
Bà cụ Trần định lên tiếng bênh vực con trai út, nhưng nhìn sắc mặt của những người khác, bà ta đành nuốt lời, chỉ lạnh lùng nói:
"Còn không mau đi làm đồng! Lũ vô tích sự.”
Trần Thanh Di xoay chuyển ý nghĩ, cười ngọt ngào: “Chị Thắng Nam, hôm nay chị đừng đi làm đồng nữa, ở nhà chơi với em đi.”
Cả nhà họ Trần đều kinh ngạc!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trần Thắng Nam mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Được, được!”
Ai mà chẳng muốn được nghỉ ngơi chứ?
Thạch Lan Hoa mỉm cười, khen ngợi Trần Thanh Di vài câu, Triệu Hương Mai và mấy đứa nhỏ cảm thấy có điều gì đó mờ ám, nhưng cũng không hỏi nhiều, cầm cuốc ra đồng làm việc.
Dù sao họ cũng biết Trần Thanh Di không phải người chịu thiệt.
Người lớn đều đã đi làm đồng, mấy đứa nhỏ cũng lên núi hái nấm.
Trong nhà chỉ còn lại bà cụ Trần, Trần Thắng Nam và Trần Thanh Di.
Bà cụ Trần vừa vá tất, vừa liếc xéo hai người, miệng lẩm bẩm mắng lũ vô tích sự.
Trần Thanh Di ra giếng giặt quần áo.
Trần Thắng Nam nằm ườn trên giường đất, huýt sáo, rõ ràng là đang rất vui vẻ vì được nghỉ ngơi.
“Cọt kẹt…”
Cổng lớn vang lên tiếng động, Trần Thanh Di ngẩng đầu lên.
Trần Trường Hải đang đẩy xe đạp bước vào sân.
"Tiểu Di, giặt quần áo à?"
“Vâng, chú Tư.” Trần Thanh Di liếc nhìn chiếc xe, quả nhiên là tay không trở về, lần nào cũng vậy, lúc đến thì hai bàn tay trắng trơn.
Lúc về thì tay xách nách mang.
Hai người không nói gì thêm, Trần Trường Hải dựng xe đạp bên cửa sổ, sau đó bước vào phòng Đông.
Nghe thấy tiếng động, Trần Thắng Nam ủ rũ đi ra từ trong phòng: “Thấy chưa, chị đã nói rồi mà, ông ta lại tay không trở về."
"Mẹ chị cứ nói chú Tư là công nhân, có thể cho chúng ta “hưởng sái”, kêu chúng ta phải đối xử tốt với ông ta.”
“Nhưng nhìn xem, có “hưởng sái” được gì không? Chó má!”
Trần Thắng Nam lại lầm bầm lầu bầu nói lần trước đến nhà Trần Trường Hải, vợ chồng ông ta lạnh nhạt với cô ta.
“Vợ chú ấy còn không muốn giới thiệu đối tượng cho chị, cứ lần lữa mãi.”
Trần Thanh Di: Chuyện này mà cũng nói với cô ta sao?
Cô vừa định lên tiếng an ủi Trần Thắng Nam, đã nghe thấy tiếng hét lớn từ trong Đông phòng vọng ra: “Cái gì? Hết rồi?"
"Một quả cũng không còn sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.