Chương 22: Con Đi Tắm Đây 1
Thư Thư Thư
10/12/2021
Ánh chiều tà man mác rơi xuống từ ngọn cây.
Trời đã tối, Diệp Lão Nhị vẫn ngồi trên thềm cửa hút thuốc.
Hút hết tẩu này rồi lại nhồi thuốc tiếp tục hút.
Bởi vì tranh chấp với gia đình Lão Đại nên hôm nay vợ con ông vẫn chưa ra khỏi cửa.
Bọn họ thay phiên nhau tắm rửa, chưa đợi tới lượt mình có thể ngồi ngoài sân, lấy sợi len cũ ra chơi dây.
Anh cả Diệp An Quốc và anh hai Diệp An Quân đang ở trong nhà.
Diệp An Quốc vốn là người hiền lành. Anh ấy nhìn về phía song cửa sổ trước mắt, nói với Diệp An Quân: "Hôm nay náo loạn như vậy, vừa động chạm đến mặt mũi của cha, vừa đắc tội với cả nhà bác cả."
Diệp An Quân đang hí hoáy với đống đồ của mình bên cạnh mấy dụng cụ cắt tóc.
Anh không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đáp: "Sao nào? Tiểu Tô Từ ra mặt để bảo vệ mẹ của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho cha đánh Tô Từ sao? Chúng ta chỉ giữ ông ấy lại chứ có làm gì đâu."
Đúng là bọn họ không chen vào thật, chỉ là không để cho Diệp Lão Nhị đánh Tô Từ mà thôi.
Nhưng Diệp An Quốc vẫn thấy không yên tâm, chậm rãi đáp lại: "Em nói xem, hôm nay tại sao Tô Từ lại thế, giống như ăn phải thuốc súng vậy? Không nói đến việc dám uy hiếp bác cả và bác gái, thậm chí còn dám mắng bà nội không ra gì nữa. Đến cả cha cũng bị nó nói cho xanh cả mặt."
Diệp An Quân trả lời: "Mặc dù đắc tội với cả nhà bác cả nhưng em vẫn thấy đỡ tức bao nhiêu. Bình thường nhà chúng ta toàn bị người ta bắt nạt không dám lên tiếng, cha lúc nào cũng bảo chúng ta phải nhẫn nhịn, nhưng nhẫn tới lúc nào mới được? Tô Từ đã vùng dậy rồi, chúng ta không thể hèn nhát mãi được.”
Diệp An Quốc nhìn về phía em mình, thở dài một tiếng: “Không nhẫn nhịn thì em làm được gì? Cứ nhìn nhà Ngô Đại Bưu bên cạnh mà xem, tùy tiện gọi một cái là có cả một đống người, mỗi người giẫm một đạp em có chịu được không? Nhà nó không nói lý, chẳng lẽ ngày nào chú cũng làm ầm ĩ với nhà đó? Em có cãi lại được người ta không? Đến cuối cùng người chịu thiệt không chỉ có một mình chúng ta. Cha dạy chúng ta nhẫn nhịn cũng không sai, nhẫn được lúc nào bình yên lúc đó, lùi một bước trời cao biển rộng, chẳng phải sao?”
Nghe xong lời này, Diệp An Quân cũng ngẩng đầu lên.
Anh lấy hết dũng khí định nói gì đó nhưng nửa ngày vẫn không thốt ra được gì, bởi vì những lời Diệp An Quốc nói là sự thật.
Ở đại đội Hướng Dương, nhà bọn họ chỉ là một gia đình nhỏ bé không nơi nương tựa, chỗ dựa duy nhất để có chút mặt mũi là nhà bác cả. Bây giờ cắt đứt quan hệ với nhà bên đó, nếu như bọn họ sống không cẩn thận, chịu chút ấm ức đã xích mích với người ta, như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Dũng khí tích góp nửa ngày trời bay sạch.
Diệp An Quân thở dài rồi nói: “Vậy tối nay tìm Tô Từ nói chuyện một chút, bảo nó nhẫn nhịn, ít gây chuyện thôi.”
Diệp An Quốc nhu nhược hít sâu một hơi, nhắc đi nhắc lại một câu: “Đều do anh vô dụng.”
Nếu lúc đó anh ấy có thể tham gia quân ngũ, lấy lại chút mặt mũi cho gia đình thì làm gì đến nỗi phải sống hèn nhát như bây giờ.
Diệp An Quân hình như hiểu được anh mình đang nói về điều gì, tiếp lời nói: “Sao lại trách anh được, anh bị người ta thay thế chứ có phải không được chọn đâu? Là gia đình chúng ta nghèo, cha chúng ta không làm được gì nên mới lỡ mất tiền đồ của anh cả. Nếu như hồi trẻ cha không đào ngũ, gia đình chúng ta sẽ thành thế này sao? Có khi chúng ta còn trở thành con cháu của cán bộ ấy chứ!”
Vốn dĩ người có tiền đồ nhất trong nhà họ Diệp bọn họ chính là anh cả Diệp An Quốc.
Anh cả được đi học tới cấp ba, thành tích vốn rất tốt, làm việc gì cũng chăm chỉ cẩn thận. Lúc đó được lựa chọn tham gia quân ngũ, nhìn thấy danh sách trên tờ thông báo, cả nhà vui đến mức cả đêm không ngủ.
Không ngờ rằng đến lúc có thông tin chính thức, anh cả lại không nhận được thông báo nhập ngũ.
Mà Ngô Đại Sơn không có tên trong danh sách lại nhận được thông báo gia nhập quân đội, khoác trên mình bộ quân phục khoe khoang khắp thôn một vòng.
Mặc dù nhập ngũ được hai năm thì anh ta giải ngũ về nhà, nhưng vì có lý lịch vinh dự từng làm trong quân đội, cộng thêm cha anh ta là Ngô Đại Kim có mối quan hệ rộng, rất nhanh anh ta đã tìm được một công việc trên huyện, lái xe cho một công ty vận chuyển, tiền lương rất khá khẩm.
Diệp An Quốc không được nhập ngũ nên tất nhiên chỉ có thể lựa chọn làm nông dân.
Trời đã tối, Diệp Lão Nhị vẫn ngồi trên thềm cửa hút thuốc.
Hút hết tẩu này rồi lại nhồi thuốc tiếp tục hút.
Bởi vì tranh chấp với gia đình Lão Đại nên hôm nay vợ con ông vẫn chưa ra khỏi cửa.
Bọn họ thay phiên nhau tắm rửa, chưa đợi tới lượt mình có thể ngồi ngoài sân, lấy sợi len cũ ra chơi dây.
Anh cả Diệp An Quốc và anh hai Diệp An Quân đang ở trong nhà.
Diệp An Quốc vốn là người hiền lành. Anh ấy nhìn về phía song cửa sổ trước mắt, nói với Diệp An Quân: "Hôm nay náo loạn như vậy, vừa động chạm đến mặt mũi của cha, vừa đắc tội với cả nhà bác cả."
Diệp An Quân đang hí hoáy với đống đồ của mình bên cạnh mấy dụng cụ cắt tóc.
Anh không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đáp: "Sao nào? Tiểu Tô Từ ra mặt để bảo vệ mẹ của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho cha đánh Tô Từ sao? Chúng ta chỉ giữ ông ấy lại chứ có làm gì đâu."
Đúng là bọn họ không chen vào thật, chỉ là không để cho Diệp Lão Nhị đánh Tô Từ mà thôi.
Nhưng Diệp An Quốc vẫn thấy không yên tâm, chậm rãi đáp lại: "Em nói xem, hôm nay tại sao Tô Từ lại thế, giống như ăn phải thuốc súng vậy? Không nói đến việc dám uy hiếp bác cả và bác gái, thậm chí còn dám mắng bà nội không ra gì nữa. Đến cả cha cũng bị nó nói cho xanh cả mặt."
Diệp An Quân trả lời: "Mặc dù đắc tội với cả nhà bác cả nhưng em vẫn thấy đỡ tức bao nhiêu. Bình thường nhà chúng ta toàn bị người ta bắt nạt không dám lên tiếng, cha lúc nào cũng bảo chúng ta phải nhẫn nhịn, nhưng nhẫn tới lúc nào mới được? Tô Từ đã vùng dậy rồi, chúng ta không thể hèn nhát mãi được.”
Diệp An Quốc nhìn về phía em mình, thở dài một tiếng: “Không nhẫn nhịn thì em làm được gì? Cứ nhìn nhà Ngô Đại Bưu bên cạnh mà xem, tùy tiện gọi một cái là có cả một đống người, mỗi người giẫm một đạp em có chịu được không? Nhà nó không nói lý, chẳng lẽ ngày nào chú cũng làm ầm ĩ với nhà đó? Em có cãi lại được người ta không? Đến cuối cùng người chịu thiệt không chỉ có một mình chúng ta. Cha dạy chúng ta nhẫn nhịn cũng không sai, nhẫn được lúc nào bình yên lúc đó, lùi một bước trời cao biển rộng, chẳng phải sao?”
Nghe xong lời này, Diệp An Quân cũng ngẩng đầu lên.
Anh lấy hết dũng khí định nói gì đó nhưng nửa ngày vẫn không thốt ra được gì, bởi vì những lời Diệp An Quốc nói là sự thật.
Ở đại đội Hướng Dương, nhà bọn họ chỉ là một gia đình nhỏ bé không nơi nương tựa, chỗ dựa duy nhất để có chút mặt mũi là nhà bác cả. Bây giờ cắt đứt quan hệ với nhà bên đó, nếu như bọn họ sống không cẩn thận, chịu chút ấm ức đã xích mích với người ta, như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Dũng khí tích góp nửa ngày trời bay sạch.
Diệp An Quân thở dài rồi nói: “Vậy tối nay tìm Tô Từ nói chuyện một chút, bảo nó nhẫn nhịn, ít gây chuyện thôi.”
Diệp An Quốc nhu nhược hít sâu một hơi, nhắc đi nhắc lại một câu: “Đều do anh vô dụng.”
Nếu lúc đó anh ấy có thể tham gia quân ngũ, lấy lại chút mặt mũi cho gia đình thì làm gì đến nỗi phải sống hèn nhát như bây giờ.
Diệp An Quân hình như hiểu được anh mình đang nói về điều gì, tiếp lời nói: “Sao lại trách anh được, anh bị người ta thay thế chứ có phải không được chọn đâu? Là gia đình chúng ta nghèo, cha chúng ta không làm được gì nên mới lỡ mất tiền đồ của anh cả. Nếu như hồi trẻ cha không đào ngũ, gia đình chúng ta sẽ thành thế này sao? Có khi chúng ta còn trở thành con cháu của cán bộ ấy chứ!”
Vốn dĩ người có tiền đồ nhất trong nhà họ Diệp bọn họ chính là anh cả Diệp An Quốc.
Anh cả được đi học tới cấp ba, thành tích vốn rất tốt, làm việc gì cũng chăm chỉ cẩn thận. Lúc đó được lựa chọn tham gia quân ngũ, nhìn thấy danh sách trên tờ thông báo, cả nhà vui đến mức cả đêm không ngủ.
Không ngờ rằng đến lúc có thông tin chính thức, anh cả lại không nhận được thông báo nhập ngũ.
Mà Ngô Đại Sơn không có tên trong danh sách lại nhận được thông báo gia nhập quân đội, khoác trên mình bộ quân phục khoe khoang khắp thôn một vòng.
Mặc dù nhập ngũ được hai năm thì anh ta giải ngũ về nhà, nhưng vì có lý lịch vinh dự từng làm trong quân đội, cộng thêm cha anh ta là Ngô Đại Kim có mối quan hệ rộng, rất nhanh anh ta đã tìm được một công việc trên huyện, lái xe cho một công ty vận chuyển, tiền lương rất khá khẩm.
Diệp An Quốc không được nhập ngũ nên tất nhiên chỉ có thể lựa chọn làm nông dân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.