Chương 38: Đồ Mắt Mù 1
Thư Thư Thư
11/12/2021
Sáng ngày hôm sau, Tô Từ không dậy sớm khi trời còn chưa sáng nữa.
Ba người chị cùng Diệp Phương Phương đều đã ra ngoài, cô còn ở trên giường ngủ thêm một lúc nữa.
Ngủ đến khi trời sáng, đầu tiên lấy bánh kẹp hành tối qua cất cho vào nồi chưng, sau đó mới đi đánh răng rửa mặt.
Đánh răng rửa mặt xong lại tết tóc thành hai bím, nhìn thấy túi màu vàng ở trong rương, cô mới nhớ đến sáng hôm qua Tô Phương để chiếc túi này xuống, thì ra là bởi vì sợ cô, không dám tranh đồ của cô nữa.
Tô Từ đeo chiếc túi lên người xong tìm sách của mình bỏ vào túi.
Những quyển sách này là trước đây Diệp An Quốc đi học mua, đã rất cũ, nhưng có thể nhìn ra được gìn giữ rất tốt.
Đeo xong đi đến nhà bếp lấy bánh bột mì, Tô Từ chào hỏi Tô Hoa Vinh một tiếng xong liền đi học.
Bước ra được hai bước lại vòng quay lại nói với Tô Hoa Vinh: “Buổi trưa không về nhà ăn cơm nữa.”
Tô Hoa Vinh ngó đầu ra hỏi: “Đi đâu ăn?”
Tô Từ trả lời qua loa: “Mẹ đừng lo, dù là ăn xin thì cũng sẽ có cơm ăn.”
Tô Từ vừa đi, Diệp lão nhị từ phòng đi ra, dáng vẻ không vui nói với Tô Hoa Vinh: “Để xem nó có bản lĩnh gì.”
Tô Hoa Vinh than nhẹ một tiếng, đi đến bên nồi mở vung gỗ ra cầm muôi xới cơm, miệng nói: “Dù sao cũng là ruột thịt, ông không đau thì tôi đau.”
Diệp lão nhị cúi lưng múc nước rửa mặt, “Bà lấy cái rắm mà đau.”
Tô Hoa Vinh: “… …”
Thật muốn vứt cái muôi vào mặt ông ta!
************
Tiểu học Hướng Dương được xây dựng ở đối diện đại đội.
Trường học có diện tích không lớn, tổng cộng chỉ có 3 gian phòng, hai phòng học một phòng làm việc.
Giáo viên trong trường cũng chỉ có hai người, một là hiệu trưởng Châu Sĩ Văn, còn một người nữa chính là cô giáo An.
Giáo viên ít, học sinh cũng không nhiều, 5 lớp gộp vào cũng nhét không đầy một phòng học.
Trẻ con lớp một lớp hai lớp ba còn có nhiều một chút, bởi vì trẻ con tuổi còn nhỏ chưa làm được gì nhiều thì người nhà sẽ đem đến trường học.
Đợi đến lớp bốn lớp năm, tuổi đã lớn có thể lao động thì liền kéo về nhà làm việc.
Thời đại này, sinh con cũng chỉ đơn thuần là sinh ra sức lao động.
Sinh ra cũng không tốn tiền, mỗi người đều có thể làm việc cho gia đình, tùy tiện cho miếng cơm là có thể sống.
Tô Từ bây giờ là lớp năm còn thiếu nửa năm nữa, đến cuối năm tròn tháng là tốt nghiệp tiểu học.
Học đến lớp năm, người cùng lớp đã không còn lại mấy người, phần lớn đều là bằng lòng đi học mới lưu lại.
Tô Từ vào cổng trường, tìm đến lớp học của mình ngồi xuống.
Căn phòng gạch vuông giống nhau, bàn ghế đều đã rất tồi tàn, có cái chỉ cần đụng chân một chút là rơi, bục giảng và bảng đen cũng không tốt hơn là bao.
Tô Từ theo ký ức liệt kê một chút, cùng lớp với cô còn lại có tám người, bốn nam bốn nữ.
Ba cô gái còn lại, một người là Ngô Xảo Diễm, một người là chị họ cô Diệp An Huệ, còn một người nữa là người bạn tốt duy nhất của cô ở trường-------Lý Thu Linh.
Diệp Tô Từ và Lý Thu Linh có thể trở thành bạn thân, thuần túy là vì hai người quả thực rất giống nhau.
Điều kiện trong nhà đều không tốt, đều tự ti, tính cách mềm yếu dễ bắt nạt, cũng đều rất hy vọng và yêu thích đọc sách học hành.
Điều mà Diệp Tô Từ mạnh hơn Lý Thu Linh một chút là ----------người trong nhà của cô rất tốt.
Mà ông nội của Lý Thu Linh là địa chủ, bây giờ không chỉ nghèo, trong đại đội còn không nhấc nổi đầu làm người.
Nghĩ đến đây Tô Từ buông sách xuống quay đầu cùng bạn cùng bàn Lý Thu Linh nhìn nhau cười.
Lý Thu Linh lớn lên không xinh đẹp như Tô Từ, nhưng cũng là một người ngũ quan đoan chính, một tiểu mỹ nữ có nụ cười rạng rỡ.
Lý Thu Linh nhỏ giọng nói với Tô Từ: “Tớ còn tưởng rằng cậu không đến nữa.”
Ngô Xảo Diễm hai ngày nay ở trong trường học truyền tin nhảm nói Tô Từ không đến học nữa.
Ba người chị cùng Diệp Phương Phương đều đã ra ngoài, cô còn ở trên giường ngủ thêm một lúc nữa.
Ngủ đến khi trời sáng, đầu tiên lấy bánh kẹp hành tối qua cất cho vào nồi chưng, sau đó mới đi đánh răng rửa mặt.
Đánh răng rửa mặt xong lại tết tóc thành hai bím, nhìn thấy túi màu vàng ở trong rương, cô mới nhớ đến sáng hôm qua Tô Phương để chiếc túi này xuống, thì ra là bởi vì sợ cô, không dám tranh đồ của cô nữa.
Tô Từ đeo chiếc túi lên người xong tìm sách của mình bỏ vào túi.
Những quyển sách này là trước đây Diệp An Quốc đi học mua, đã rất cũ, nhưng có thể nhìn ra được gìn giữ rất tốt.
Đeo xong đi đến nhà bếp lấy bánh bột mì, Tô Từ chào hỏi Tô Hoa Vinh một tiếng xong liền đi học.
Bước ra được hai bước lại vòng quay lại nói với Tô Hoa Vinh: “Buổi trưa không về nhà ăn cơm nữa.”
Tô Hoa Vinh ngó đầu ra hỏi: “Đi đâu ăn?”
Tô Từ trả lời qua loa: “Mẹ đừng lo, dù là ăn xin thì cũng sẽ có cơm ăn.”
Tô Từ vừa đi, Diệp lão nhị từ phòng đi ra, dáng vẻ không vui nói với Tô Hoa Vinh: “Để xem nó có bản lĩnh gì.”
Tô Hoa Vinh than nhẹ một tiếng, đi đến bên nồi mở vung gỗ ra cầm muôi xới cơm, miệng nói: “Dù sao cũng là ruột thịt, ông không đau thì tôi đau.”
Diệp lão nhị cúi lưng múc nước rửa mặt, “Bà lấy cái rắm mà đau.”
Tô Hoa Vinh: “… …”
Thật muốn vứt cái muôi vào mặt ông ta!
************
Tiểu học Hướng Dương được xây dựng ở đối diện đại đội.
Trường học có diện tích không lớn, tổng cộng chỉ có 3 gian phòng, hai phòng học một phòng làm việc.
Giáo viên trong trường cũng chỉ có hai người, một là hiệu trưởng Châu Sĩ Văn, còn một người nữa chính là cô giáo An.
Giáo viên ít, học sinh cũng không nhiều, 5 lớp gộp vào cũng nhét không đầy một phòng học.
Trẻ con lớp một lớp hai lớp ba còn có nhiều một chút, bởi vì trẻ con tuổi còn nhỏ chưa làm được gì nhiều thì người nhà sẽ đem đến trường học.
Đợi đến lớp bốn lớp năm, tuổi đã lớn có thể lao động thì liền kéo về nhà làm việc.
Thời đại này, sinh con cũng chỉ đơn thuần là sinh ra sức lao động.
Sinh ra cũng không tốn tiền, mỗi người đều có thể làm việc cho gia đình, tùy tiện cho miếng cơm là có thể sống.
Tô Từ bây giờ là lớp năm còn thiếu nửa năm nữa, đến cuối năm tròn tháng là tốt nghiệp tiểu học.
Học đến lớp năm, người cùng lớp đã không còn lại mấy người, phần lớn đều là bằng lòng đi học mới lưu lại.
Tô Từ vào cổng trường, tìm đến lớp học của mình ngồi xuống.
Căn phòng gạch vuông giống nhau, bàn ghế đều đã rất tồi tàn, có cái chỉ cần đụng chân một chút là rơi, bục giảng và bảng đen cũng không tốt hơn là bao.
Tô Từ theo ký ức liệt kê một chút, cùng lớp với cô còn lại có tám người, bốn nam bốn nữ.
Ba cô gái còn lại, một người là Ngô Xảo Diễm, một người là chị họ cô Diệp An Huệ, còn một người nữa là người bạn tốt duy nhất của cô ở trường-------Lý Thu Linh.
Diệp Tô Từ và Lý Thu Linh có thể trở thành bạn thân, thuần túy là vì hai người quả thực rất giống nhau.
Điều kiện trong nhà đều không tốt, đều tự ti, tính cách mềm yếu dễ bắt nạt, cũng đều rất hy vọng và yêu thích đọc sách học hành.
Điều mà Diệp Tô Từ mạnh hơn Lý Thu Linh một chút là ----------người trong nhà của cô rất tốt.
Mà ông nội của Lý Thu Linh là địa chủ, bây giờ không chỉ nghèo, trong đại đội còn không nhấc nổi đầu làm người.
Nghĩ đến đây Tô Từ buông sách xuống quay đầu cùng bạn cùng bàn Lý Thu Linh nhìn nhau cười.
Lý Thu Linh lớn lên không xinh đẹp như Tô Từ, nhưng cũng là một người ngũ quan đoan chính, một tiểu mỹ nữ có nụ cười rạng rỡ.
Lý Thu Linh nhỏ giọng nói với Tô Từ: “Tớ còn tưởng rằng cậu không đến nữa.”
Ngô Xảo Diễm hai ngày nay ở trong trường học truyền tin nhảm nói Tô Từ không đến học nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.