Chương 29: Không Có Mũi Khoan Thì Đừng Làm Nghề Gốm 2
Thư Thư Thư
10/12/2021
Khi nhìn cơ thể mảnh mai của Tô Từ, lúc đầu người phụ nữ cảm thấy lo lắng với tay nghề của cô, hiện tại thấy cô sửa đồ đạc thành thạo như vậy, động tác còn dứt khoát nhanh nhẹn hơn những thợ hàn bát lão làng, khoan lỗ với tốc độ cực kỳ nhanh, vậy nên cũng yên tâm hơn.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Tô Từ một hồi, chỉ thấy cô để lộ ra đôi mắt đen láy sáng ngời, một đôi mắt hạnh xinh đẹp, lông mi vừa dày vừa dài, phần da xung quanh mắt cũng trắng trẻo mịn màng.
Người phụ nữ tiếp tục quan sát cơ thể của cô rồi cười hỏi: "Cô là một cô gái nhỉ?"
Tô Từ vừa cười vừa khẽ gật đầu, không ngẩng mặt lên cũng không lên tiếng.
Cô tiếp tục đục lỗ, đục xong thì đóng đinh hàn, sau đó dùng cây búa gõ thật chặt, mỗi bước đều thực hiện vô cùng khéo léo.
Người phụ nữ thấy cô chuyên tâm làm việc không thích nói chuyện, hỏi được vài câu rồi cũng không nói gì nữa.
Tô Từ chăm chú hàn hai cái bát, sau đó bảo người phụ nữ cầm đi đựng nước xem có rò không, sau khi xác nhận không rò rỉ mới cầm tiền rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
Tô Từ gánh hàng rong tiếp tục men theo con ngõ đi về phía trước.
Về sau cô lại vào thêm mấy nhà, sửa được vài cái bát, hàn được hai cái chậu, còn có một cái ấm trà nữa. Có người tốt bụng còn cho cô một củ khoai lang luộc, coi như ăn tạm chút cơm trưa.
Người trong thị trấn không có đất trồng trọt, mỗi gia đình, mỗi hộ đều có một quyển sổ lương thực, mỗi tháng sẽ được phát đồ theo số lượng đã quy định.
Nhưng số lương thực được phân phát không dư giả gì, chưa đến cuối tháng đã ăn hết sạch rồi, vậy nên mọi người chỉ đành cầm tiền tới chợ đen mua lương thực, mà thứ vừa rẻ vừa mua được nhiều ở đây chính là khoai lang.
Mắt thấy mặt trời sắp lặn về phía tây, Tô Từ đếm năm hào trong tay, tạm thời coi như hài lòng với kết quả ngày đầu tiên kiếm được.
Ở thời đại này, lương của công nhân cũng chỉ có hai ba chục một tháng, cô có thể kiếm được số tiền này đã coi như không tồi rồi.
Sau khi đếm tiền xong, cô bỏ khăn xuống để thở một lúc, sau đó gánh hàng rong lên định làm đơn hàng cuối cùng.
Rao lớn trong con ngõ một hồi, một ông lão tóc hoa râm gọi cô lại, bảo cô hàn giúp một cái đĩa.
Tô Từ đi cùng ông vào nhà, chỉ thấy ông lấy từ trong tủ ra một cái đĩa sứ Thanh Hoa vỡ thành hai mảnh.
Khi nhìn thấy cái đĩa, đồng tử của Tô Từ đột nhiên co rút lại, ngưng tụ ánh sáng ở trong.
Ông lão ăn mặc cực kỳ giản dị, cầm chiếc đĩa đặt trước mặt cô rồi nhẹ nhàng hỏi: "Sư phụ(1), cháu có thể sửa cái này không?"
(1) Cách gọi tôn trọng bên TQ
Tô Từ ngước mắt lên nhìn ông lão một cái rồi mở miệng nói: "Có thể sửa, nhưng không mang theo đồ nghề."
Ông lão nghe vậy thì cười nhẹ: "Mấy món trong thùng của cháu không phải là đồ nghề sao?"
Tô Từ nói chuyện đơn giản dứt khoát, nghe giọng rất khó phân biệt là nam hay nữ: "Mấy thứ này chỉ dùng để làm chuyện làng nhàng, của ngài cần phải xử lý tỉ mỉ. Nếu cứ sửa bừa sẽ làm hỏng mất."
Nghe thấy lời này của cô, sắc mặt của ông lão đột nhiên thay đổi.
Tô Từ hắng giọng rồi tiếp tục nói: "Của ngài là sứ Thanh Hoa có từ đời nhà Nguyên, là của báu hàng thật giá thật. Nếu sửa một cách tùy tiện, ngài không thấy xót sao?"
Gốm sứ Thanh Hoa nhà Nguyên, chọn bừa một cái cũng là bảo vật vô giá.
Ở những phiên bán đấu giá sau này, giá bán của gốm Thanh Hoa nhà Nguyên rất nhiều lần đạt tới con số hàng chục triệu, những món đồ quý hiếm nổi tiếng có khi còn bán được hàng trăm triệu.
Ví dụ như bình mai Tiêu Hà đuổi theo Hàn Tín dưới trăng, trong một phiên bán đấu giá được bán ra với mức giá 685,44 triệu nhân dân tệ.
Vại gốm Quỷ Cốc Tử xuống núi bán ra với mức giá 15,688 triệu bảng Anh, tương đương với 228 nhân dân tệ.
Ông lão vốn cho rằng Tô Từ là một thợ hàn bát bình thường, hiện tại nghe thấy cô nói những lời đó, sắc mặt ông cứng lại cực kỳ khó coi.
Chiếc chén này thuộc về chủ nghĩa phong kiến, chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xét lại, người bình thường không nhận ra nó, nhưng một khi nhận ra sẽ rất phiền phức.
Tô Từ biết ông đang nghĩ đến điều gì, cô nói thêm: "Ngài yên tâm, cháu lén lút ra đây để kiếm tiền, sẽ không làm chuyện bất lợi cho ngài đâu. Thứ này chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt với ngài lắm nhỉ."
Nếu không sẽ không giữ nó lại rồi tìm cách sửa chữa.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Tô Từ một hồi, chỉ thấy cô để lộ ra đôi mắt đen láy sáng ngời, một đôi mắt hạnh xinh đẹp, lông mi vừa dày vừa dài, phần da xung quanh mắt cũng trắng trẻo mịn màng.
Người phụ nữ tiếp tục quan sát cơ thể của cô rồi cười hỏi: "Cô là một cô gái nhỉ?"
Tô Từ vừa cười vừa khẽ gật đầu, không ngẩng mặt lên cũng không lên tiếng.
Cô tiếp tục đục lỗ, đục xong thì đóng đinh hàn, sau đó dùng cây búa gõ thật chặt, mỗi bước đều thực hiện vô cùng khéo léo.
Người phụ nữ thấy cô chuyên tâm làm việc không thích nói chuyện, hỏi được vài câu rồi cũng không nói gì nữa.
Tô Từ chăm chú hàn hai cái bát, sau đó bảo người phụ nữ cầm đi đựng nước xem có rò không, sau khi xác nhận không rò rỉ mới cầm tiền rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
Tô Từ gánh hàng rong tiếp tục men theo con ngõ đi về phía trước.
Về sau cô lại vào thêm mấy nhà, sửa được vài cái bát, hàn được hai cái chậu, còn có một cái ấm trà nữa. Có người tốt bụng còn cho cô một củ khoai lang luộc, coi như ăn tạm chút cơm trưa.
Người trong thị trấn không có đất trồng trọt, mỗi gia đình, mỗi hộ đều có một quyển sổ lương thực, mỗi tháng sẽ được phát đồ theo số lượng đã quy định.
Nhưng số lương thực được phân phát không dư giả gì, chưa đến cuối tháng đã ăn hết sạch rồi, vậy nên mọi người chỉ đành cầm tiền tới chợ đen mua lương thực, mà thứ vừa rẻ vừa mua được nhiều ở đây chính là khoai lang.
Mắt thấy mặt trời sắp lặn về phía tây, Tô Từ đếm năm hào trong tay, tạm thời coi như hài lòng với kết quả ngày đầu tiên kiếm được.
Ở thời đại này, lương của công nhân cũng chỉ có hai ba chục một tháng, cô có thể kiếm được số tiền này đã coi như không tồi rồi.
Sau khi đếm tiền xong, cô bỏ khăn xuống để thở một lúc, sau đó gánh hàng rong lên định làm đơn hàng cuối cùng.
Rao lớn trong con ngõ một hồi, một ông lão tóc hoa râm gọi cô lại, bảo cô hàn giúp một cái đĩa.
Tô Từ đi cùng ông vào nhà, chỉ thấy ông lấy từ trong tủ ra một cái đĩa sứ Thanh Hoa vỡ thành hai mảnh.
Khi nhìn thấy cái đĩa, đồng tử của Tô Từ đột nhiên co rút lại, ngưng tụ ánh sáng ở trong.
Ông lão ăn mặc cực kỳ giản dị, cầm chiếc đĩa đặt trước mặt cô rồi nhẹ nhàng hỏi: "Sư phụ(1), cháu có thể sửa cái này không?"
(1) Cách gọi tôn trọng bên TQ
Tô Từ ngước mắt lên nhìn ông lão một cái rồi mở miệng nói: "Có thể sửa, nhưng không mang theo đồ nghề."
Ông lão nghe vậy thì cười nhẹ: "Mấy món trong thùng của cháu không phải là đồ nghề sao?"
Tô Từ nói chuyện đơn giản dứt khoát, nghe giọng rất khó phân biệt là nam hay nữ: "Mấy thứ này chỉ dùng để làm chuyện làng nhàng, của ngài cần phải xử lý tỉ mỉ. Nếu cứ sửa bừa sẽ làm hỏng mất."
Nghe thấy lời này của cô, sắc mặt của ông lão đột nhiên thay đổi.
Tô Từ hắng giọng rồi tiếp tục nói: "Của ngài là sứ Thanh Hoa có từ đời nhà Nguyên, là của báu hàng thật giá thật. Nếu sửa một cách tùy tiện, ngài không thấy xót sao?"
Gốm sứ Thanh Hoa nhà Nguyên, chọn bừa một cái cũng là bảo vật vô giá.
Ở những phiên bán đấu giá sau này, giá bán của gốm Thanh Hoa nhà Nguyên rất nhiều lần đạt tới con số hàng chục triệu, những món đồ quý hiếm nổi tiếng có khi còn bán được hàng trăm triệu.
Ví dụ như bình mai Tiêu Hà đuổi theo Hàn Tín dưới trăng, trong một phiên bán đấu giá được bán ra với mức giá 685,44 triệu nhân dân tệ.
Vại gốm Quỷ Cốc Tử xuống núi bán ra với mức giá 15,688 triệu bảng Anh, tương đương với 228 nhân dân tệ.
Ông lão vốn cho rằng Tô Từ là một thợ hàn bát bình thường, hiện tại nghe thấy cô nói những lời đó, sắc mặt ông cứng lại cực kỳ khó coi.
Chiếc chén này thuộc về chủ nghĩa phong kiến, chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xét lại, người bình thường không nhận ra nó, nhưng một khi nhận ra sẽ rất phiền phức.
Tô Từ biết ông đang nghĩ đến điều gì, cô nói thêm: "Ngài yên tâm, cháu lén lút ra đây để kiếm tiền, sẽ không làm chuyện bất lợi cho ngài đâu. Thứ này chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt với ngài lắm nhỉ."
Nếu không sẽ không giữ nó lại rồi tìm cách sửa chữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.