Chương 44: Mày Chờ Đó Cho Tao 3
Thư Thư Thư
11/12/2021
Ngô Xảo Diễm bị chọc cho tức giận, xông đến phía sau lôi kéo, miệng thì hét to: "Mày đứng lại cho tao! Đứng lại!!!"
Hét đến sắp khô cả cổ họng rồi nhưng Diệp Tô Từ vẫn không đáp lại cô ta một lời nào.
Ngô Xảo Diễm tức giận đập mạnh mấy cái lên bàn.
Sau đó đặt mông ngồi xuống, đưa tay xoa bóp đôi chân nhỏ của mình, xoa một hồi từ trong miệng 'a' một tiếng đau đớn.
Diệp Tô Từ làm như người vô hình, đi qua sân trường rồi tiến về phía cổng chính.
Cô vừa đi đến cổng trường, một người đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt, cản đường không cho cô đi qua.
Tô Từ có chút ngây người, chưa kịp phản ứng, liền thấy Diệp An Huệ đột nhiên xuất hiện trước mặt đang bắt lấy tay cô, đặt vào một thứ gì đó, đồng thời nói một câu: "Cố lên nhé!"
Nói xong liền xoay người chạy mất, làm hai bím tóc ngang bả vai lắc lư chạm vào nhau.
Tô Từ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong lòng bàn tay là hai viên kẹo trái cây.
Giấy gói kẹo trong suốt in ký tự trắng, viên kẹo bên trong thì màu đỏ, có lẽ 3 viên này khoảng 1 xu.
Tô Từ ngây người nhìn viên kẹo hồi lâu mới định thần lại.
Chị họ Diệp An Huệ tặng cho cô kẹo trái cây? Đã vậy còn nói câu "Cố lên"?
******
Xế chiều ở trường học phải đi lao động.
Tô Từ buổi trưa không về nhà, buổi chiều cũng không định đến trường làm lao động.
Cô đem kẹo mà Diệp An Huệ tặng bỏ vào túi áo, đi đến đường phố công xã trước.
Cũng không có việc nào gấp, lúc đến nơi lập tức đến nhà ăn Quốc Doanh để giải quyết bữa trưa của mình.
Công xã không bằng trong huyện, đồ ăn trong nhà ăn cũng không được đa dạng.
Tô Từ không chọn lựa gì nhiều, chỉ ăn một bát mì dương xuân, một bát mì sợi thêm ít hành là lấp đầy bụng rồi.
Ăn xong cô liền đi xe buýt đi vào huyện.
Sau khi xuống xe, Tô Từ tìm một chỗ ít người, từ trong không gian lấy ra tài liệu và công cụ dùng để khôi phục sứ thanh hoa, cất sách, quấn đầu, chỉ mang một rương lớn bằng gỗ sam rồi đi đến nhà của ông cụ ngày hôm qua.
Ông cụ đã ở nhà đợi cô từ sớm.
Ông mở cửa để cô vào, mặt mày hiền hậu lên tiếng: "Ông còn tưởng cháu không đến nữa chứ."
Tô Từ mỉm cười giải thích: "Buổi sáng cháu phải đi học."
Ông cụ quan sát cô từ trên xuống dưới: "Còn là học sinh mà lại có tay nghề như vậy, cháu cũng khá đấy."
Tô Từ không trả lời, cô chỉ đến để sửa lại đĩa sứ chứ không phải cùng ông cụ trò chuyện về hoàn cảnh gia đình.
Cô đặt rương xuống bên chân, hỏi ông cụ: "Ông muốn sửa cái đĩa sứ thanh Hoa đó thế nào? Cháu có thể sửa theo ba cách: một là hàn sứ, hai là khảm bằng vàng, còn một cách khác gọi là không dấu vết. Hàn sứ thì như ông biết đó, là dùng đinh để nối lại. Khảm vàng thì dùng nguyên liệu bù vào chỗ bị khuyết thiếu, dù là khe hở hay sau khi đã được vá rồi cũng sẽ được khảm thêm một lớp bằng vàng. Cái gọi là chấp nhận sự không hoàn hảo của sứ, chính là thêm hoa văn và trưng bày những khuyết điểm của nó. Còn không dấu vết chính là khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của nó."
Ông cụ nghe xong sững sờ, phút chốc bật cười nói: "Cháu thật là chuyên gia đó, những kỹ thuật cháu vừa nói, cháu đều có thể làm được sao?"
Tô Từ không khiêm tốn gật đầu: "Dạ, chỉ cần là các kỹ thuật sửa đồ cổ, đa phần đều biết một chút."
Ông cụ cũng gật gật đầu.
Ông xoay người đem đĩa sứ Thanh Hoa đến đặt lên bàn, lại xác nhận thêm một lần: "Thật sự có thể khôi phục về hình dáng ban đầu sao?"
Tô Từ xách rương qua, gật đầu thêm lần nữa: "Có thể. Cháu có thể sửa bọt khí và vết nứt trở lại hình dáng ban đầu, tuyệt đối không nhìn ra bất kỳ kẽ hở. Nhưng vì phải tráng men lại như cũ nên sẽ tốn thời gian một chút."
Ông cụ nhìn đĩa sứ Thanh Hoa của mình suy nghĩ một hồi, sau đó quay đầu nhìn Tô Từ, "Vậy hẳn là không rẻ phải không?"
Tô Từ cũng nhìn đĩa sứ: "Bây giờ nghề hàn sửa đã sớm tiêu điều, thợ thủ công đều đổi nghề cả rồi. Có thể nhận được đơn đặt hàng của ông là cháu rất vui rồi, giá tiền ông cứ quyết định là được. Cháu hôm qua không sửa giúp, không phải là vì muốn kiếm thêm tiền của ông, chỉ là không muốn bản thân làm hư đồ tốt."
Ông lão nhướng mày suy nghĩ một hồi, sau đó mới buông lỏng sắc mặt nhìn Tô Từ: “Tiểu sư phụ, vậy thì làm phiền cháu nhé, giúp ta sửa thành hình dạng như lúc trước. Cháu đã có lòng thành như thế, vậy ta cũng không thể làm hư đĩa sứ này được.”
Tô Từ gật đầu, "Được."
Hét đến sắp khô cả cổ họng rồi nhưng Diệp Tô Từ vẫn không đáp lại cô ta một lời nào.
Ngô Xảo Diễm tức giận đập mạnh mấy cái lên bàn.
Sau đó đặt mông ngồi xuống, đưa tay xoa bóp đôi chân nhỏ của mình, xoa một hồi từ trong miệng 'a' một tiếng đau đớn.
Diệp Tô Từ làm như người vô hình, đi qua sân trường rồi tiến về phía cổng chính.
Cô vừa đi đến cổng trường, một người đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt, cản đường không cho cô đi qua.
Tô Từ có chút ngây người, chưa kịp phản ứng, liền thấy Diệp An Huệ đột nhiên xuất hiện trước mặt đang bắt lấy tay cô, đặt vào một thứ gì đó, đồng thời nói một câu: "Cố lên nhé!"
Nói xong liền xoay người chạy mất, làm hai bím tóc ngang bả vai lắc lư chạm vào nhau.
Tô Từ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong lòng bàn tay là hai viên kẹo trái cây.
Giấy gói kẹo trong suốt in ký tự trắng, viên kẹo bên trong thì màu đỏ, có lẽ 3 viên này khoảng 1 xu.
Tô Từ ngây người nhìn viên kẹo hồi lâu mới định thần lại.
Chị họ Diệp An Huệ tặng cho cô kẹo trái cây? Đã vậy còn nói câu "Cố lên"?
******
Xế chiều ở trường học phải đi lao động.
Tô Từ buổi trưa không về nhà, buổi chiều cũng không định đến trường làm lao động.
Cô đem kẹo mà Diệp An Huệ tặng bỏ vào túi áo, đi đến đường phố công xã trước.
Cũng không có việc nào gấp, lúc đến nơi lập tức đến nhà ăn Quốc Doanh để giải quyết bữa trưa của mình.
Công xã không bằng trong huyện, đồ ăn trong nhà ăn cũng không được đa dạng.
Tô Từ không chọn lựa gì nhiều, chỉ ăn một bát mì dương xuân, một bát mì sợi thêm ít hành là lấp đầy bụng rồi.
Ăn xong cô liền đi xe buýt đi vào huyện.
Sau khi xuống xe, Tô Từ tìm một chỗ ít người, từ trong không gian lấy ra tài liệu và công cụ dùng để khôi phục sứ thanh hoa, cất sách, quấn đầu, chỉ mang một rương lớn bằng gỗ sam rồi đi đến nhà của ông cụ ngày hôm qua.
Ông cụ đã ở nhà đợi cô từ sớm.
Ông mở cửa để cô vào, mặt mày hiền hậu lên tiếng: "Ông còn tưởng cháu không đến nữa chứ."
Tô Từ mỉm cười giải thích: "Buổi sáng cháu phải đi học."
Ông cụ quan sát cô từ trên xuống dưới: "Còn là học sinh mà lại có tay nghề như vậy, cháu cũng khá đấy."
Tô Từ không trả lời, cô chỉ đến để sửa lại đĩa sứ chứ không phải cùng ông cụ trò chuyện về hoàn cảnh gia đình.
Cô đặt rương xuống bên chân, hỏi ông cụ: "Ông muốn sửa cái đĩa sứ thanh Hoa đó thế nào? Cháu có thể sửa theo ba cách: một là hàn sứ, hai là khảm bằng vàng, còn một cách khác gọi là không dấu vết. Hàn sứ thì như ông biết đó, là dùng đinh để nối lại. Khảm vàng thì dùng nguyên liệu bù vào chỗ bị khuyết thiếu, dù là khe hở hay sau khi đã được vá rồi cũng sẽ được khảm thêm một lớp bằng vàng. Cái gọi là chấp nhận sự không hoàn hảo của sứ, chính là thêm hoa văn và trưng bày những khuyết điểm của nó. Còn không dấu vết chính là khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của nó."
Ông cụ nghe xong sững sờ, phút chốc bật cười nói: "Cháu thật là chuyên gia đó, những kỹ thuật cháu vừa nói, cháu đều có thể làm được sao?"
Tô Từ không khiêm tốn gật đầu: "Dạ, chỉ cần là các kỹ thuật sửa đồ cổ, đa phần đều biết một chút."
Ông cụ cũng gật gật đầu.
Ông xoay người đem đĩa sứ Thanh Hoa đến đặt lên bàn, lại xác nhận thêm một lần: "Thật sự có thể khôi phục về hình dáng ban đầu sao?"
Tô Từ xách rương qua, gật đầu thêm lần nữa: "Có thể. Cháu có thể sửa bọt khí và vết nứt trở lại hình dáng ban đầu, tuyệt đối không nhìn ra bất kỳ kẽ hở. Nhưng vì phải tráng men lại như cũ nên sẽ tốn thời gian một chút."
Ông cụ nhìn đĩa sứ Thanh Hoa của mình suy nghĩ một hồi, sau đó quay đầu nhìn Tô Từ, "Vậy hẳn là không rẻ phải không?"
Tô Từ cũng nhìn đĩa sứ: "Bây giờ nghề hàn sửa đã sớm tiêu điều, thợ thủ công đều đổi nghề cả rồi. Có thể nhận được đơn đặt hàng của ông là cháu rất vui rồi, giá tiền ông cứ quyết định là được. Cháu hôm qua không sửa giúp, không phải là vì muốn kiếm thêm tiền của ông, chỉ là không muốn bản thân làm hư đồ tốt."
Ông lão nhướng mày suy nghĩ một hồi, sau đó mới buông lỏng sắc mặt nhìn Tô Từ: “Tiểu sư phụ, vậy thì làm phiền cháu nhé, giúp ta sửa thành hình dạng như lúc trước. Cháu đã có lòng thành như thế, vậy ta cũng không thể làm hư đĩa sứ này được.”
Tô Từ gật đầu, "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.