Chương 1: Năm 1975(1)
Thư Thư Thư
05/12/2021
Tháng 9 năm 1975.
Sau tiết lập thu, từng hạt mưa phùn rơi lất phất, làm dịu bớt cái nóng oi bức của giữa hè.
Buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống, cuối ngày mặt trời ngả về phía tây, gió thổi cuốn theo lá phong dưới mặt đất, không khí mới có chút mát mẻ.
Giữa trưa.
Sau khi nghỉ trưa, tránh được thời điểm mặt trời nắng chói chang nhất, trong sân các hộ gia đình của đại đội Hướng Dương lại trống trơn.
Trong thôn, phần lớn đều là nông dân sinh sống. Trong cái năm tháng đặc biệt này, không có công việc làm ăn nào khác, mọi người đều khiêng cuốc xẻng đi tới phòng chăn nuôi của đội sản xuất. Họ nghe đội trưởng phân công nhiệm vụ, sau đó ra đồng lao động, làm việc vì miếng ăn của cả một nhà già trẻ.
Đàn ông trong nhà đã đi rồi, Tương Vân Hà đi ra chỗ đất phân(1) nhà mình hái mấy quả dưa chuột già.
(1)Đất phân: phần ruộng/ đất thuộc sở hữu riêng.
Về nhà, bà để quả dưa chuột sang một bên, sau đó đi tới ngồi xuống mép giường, vươn tay cầm lấy kim chỉ và vải dệt cũ từ trong khay đan ra. Đặt nó lên đùi, tay bà cẩn thận luồn chỉ vào kim, tới lúc chuẩn bị khâu đế giày mới phát hiện không thấy cái đê (2) đâu.
(2)Cái đê: vật dụng thường dùng trong khâu tay.
Bà cúi người tìm lại mấy lần trong khay đan, mới chợt nhớ ra vài ngày trước chị hàng xóm Tô Hoa Vinh đã mượn đi rồi.
Vì thế bà đành bỏ đế giày mới khâu được một nửa trong tay xuống, đứng dậy vỗ chiếc áo choàng ngắn làm bằng vải thô trên người mình, định đi sang nhà cách vách tìm Tô Hoa Vinh.
Nhưng vừa mới đi đến trước cửa viện, bà tình cờ chạm mặt con bé nhà họ Ngô, Ngô Xảo Diễm.
Ngô Xảo Diễm đúng là đang định vào nhà bà, nó cười chào hỏi bà: “Thím, thím định ra ngoài sao?”
Tưởng Vân Hà khách khí cười hiền lành, đáp: “Đúng vậy, thím định đi sang nhà thím Tô lấy lại cái đê khâu tay. Hai hôm trước thím ấy vừa sang mượn.”
Ý cười trong mi mắt Ngô Xảo Diễm càng tươi hơn: “Ôi chao, trùng hợp thật đó, đúng lúc trên người cháu cũng mang theo một cái. Cháu vừa đi ngang qua nhà Diệp Từ nhưng nhìn bên trong hình như không có ai ở nhà.”
Nói xong cô ta lập tức sờ vào trong túi lấy ra một cái đê màu bạc đen, rồi đưa đến trước mặt Tương Vân Hà.
Tương Vân Hà nhìn cái đê, vỗ nhẹ tay cười nói: “Thật trùng hợp.”
Tạm thời đã có cái đê dùng trước, nhà Diệp gia bên cạnh lại không có người, Tưởng Vân Hà lập tức dẫn Ngô Xảo Diễm đi vào nhà.
Chồng của Tưởng Vân Hà họ Kim, người trong thôn đều gọi là ông Kim, chồng của Tô Hoa Vinh ở cách vách là ông hai Diệp, kế đó là nhà Ngô Xảo Diễm. Nhà họ Kim là nhà đầu tiên ở trong thôn, bọn họ và nhà họ Diệp, nhà họ Ngô làm hàng xóm láng giềng đã rất nhiều năm.
Tương Vân Hà cúi đầu ngồi trên mép giường, dùng mũi kim chọc thủng một lỗ trên đế giày, tán gẫu hỏi Ngô Xảo Diễm: “Hôm nay là thứ hai, sao cháu không đi học?”
Ngô Xảo Diễm đang tìm vải vụn ở khay đan bên cạnh: “Hôm nay cháu bị đau răng nên xin nghỉ không đi học. Ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, biết thím giỏi việc may vá nên cháu tới đây học.”
Nói xong ánh mắt cô ta âm thầm chuyển động, lén lút nhìn trộm về hướng đông, hiển nhiên là nhìn về phía nhà họ Diệp ở cách vách.
Hôm nay cô ta cố ý xin nghỉ không tới trường học, canh thời gian cầm cái đê tới tìm Tương Vân Hà không phải vì học thêu thùa may vá với bà. Cô ta làm vậy vì không muốn cho Tưởng Vân Hà đi sang nhà họ Diệp tìm Tô Hoa Vinh lấy cái đê, vừa lúc phát hiện Tứ Nha nhà họ Diệp phát sốt ngất xỉu, sau đó cứu con bé kia.
Ông hai Diệp và Tô Hoa Vinh là vợ chồng, Diệp Từ là con gái hai người họ, là đứa con thứ tư trong nhà.
Ngô Xảo Diễm làm như vậy ắt phải có nguyên nhân của mình.
Chuyện này còn phải nói từ hai ngày trước.
Ngày đó cô ta vừa mở mắt, đột nhiên phát hiện chính mình cải lão hoàn đồng, trở về năm mình mới mười ba tuổi. Sau đó cô ta phát hiện mình không chỉ trọng sinh sống lại, mà còn đang sống ở trong một cuốn tiểu thuyết.
Nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này lại là Diệp Tô Từ - người mà cô ta chán ghét nhất, xem thường từ lúc nhỏ, cũng chính là Tứ Nha nhà họ Diệp, hàng xóm nhà cô ta.
Diệp Tô Từ ngoài lớn lên trắng nõn xinh đẹp, linh động kiều mỹ ra thì không có sở trường gì, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc nhè. Nhưng cái người suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc này trên đầu lại có hào quang của nữ chính. Chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp và nước mắt, cuối cùng cô đã trở thành bà chủ giàu có, ở trong biệt thự cao cấp, ngồi siêu xe, tay đeo trứng bồ câu. Cô chính là người sống tốt nhất trong thôn của họ.
Sau tiết lập thu, từng hạt mưa phùn rơi lất phất, làm dịu bớt cái nóng oi bức của giữa hè.
Buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống, cuối ngày mặt trời ngả về phía tây, gió thổi cuốn theo lá phong dưới mặt đất, không khí mới có chút mát mẻ.
Giữa trưa.
Sau khi nghỉ trưa, tránh được thời điểm mặt trời nắng chói chang nhất, trong sân các hộ gia đình của đại đội Hướng Dương lại trống trơn.
Trong thôn, phần lớn đều là nông dân sinh sống. Trong cái năm tháng đặc biệt này, không có công việc làm ăn nào khác, mọi người đều khiêng cuốc xẻng đi tới phòng chăn nuôi của đội sản xuất. Họ nghe đội trưởng phân công nhiệm vụ, sau đó ra đồng lao động, làm việc vì miếng ăn của cả một nhà già trẻ.
Đàn ông trong nhà đã đi rồi, Tương Vân Hà đi ra chỗ đất phân(1) nhà mình hái mấy quả dưa chuột già.
(1)Đất phân: phần ruộng/ đất thuộc sở hữu riêng.
Về nhà, bà để quả dưa chuột sang một bên, sau đó đi tới ngồi xuống mép giường, vươn tay cầm lấy kim chỉ và vải dệt cũ từ trong khay đan ra. Đặt nó lên đùi, tay bà cẩn thận luồn chỉ vào kim, tới lúc chuẩn bị khâu đế giày mới phát hiện không thấy cái đê (2) đâu.
(2)Cái đê: vật dụng thường dùng trong khâu tay.
Bà cúi người tìm lại mấy lần trong khay đan, mới chợt nhớ ra vài ngày trước chị hàng xóm Tô Hoa Vinh đã mượn đi rồi.
Vì thế bà đành bỏ đế giày mới khâu được một nửa trong tay xuống, đứng dậy vỗ chiếc áo choàng ngắn làm bằng vải thô trên người mình, định đi sang nhà cách vách tìm Tô Hoa Vinh.
Nhưng vừa mới đi đến trước cửa viện, bà tình cờ chạm mặt con bé nhà họ Ngô, Ngô Xảo Diễm.
Ngô Xảo Diễm đúng là đang định vào nhà bà, nó cười chào hỏi bà: “Thím, thím định ra ngoài sao?”
Tưởng Vân Hà khách khí cười hiền lành, đáp: “Đúng vậy, thím định đi sang nhà thím Tô lấy lại cái đê khâu tay. Hai hôm trước thím ấy vừa sang mượn.”
Ý cười trong mi mắt Ngô Xảo Diễm càng tươi hơn: “Ôi chao, trùng hợp thật đó, đúng lúc trên người cháu cũng mang theo một cái. Cháu vừa đi ngang qua nhà Diệp Từ nhưng nhìn bên trong hình như không có ai ở nhà.”
Nói xong cô ta lập tức sờ vào trong túi lấy ra một cái đê màu bạc đen, rồi đưa đến trước mặt Tương Vân Hà.
Tương Vân Hà nhìn cái đê, vỗ nhẹ tay cười nói: “Thật trùng hợp.”
Tạm thời đã có cái đê dùng trước, nhà Diệp gia bên cạnh lại không có người, Tưởng Vân Hà lập tức dẫn Ngô Xảo Diễm đi vào nhà.
Chồng của Tưởng Vân Hà họ Kim, người trong thôn đều gọi là ông Kim, chồng của Tô Hoa Vinh ở cách vách là ông hai Diệp, kế đó là nhà Ngô Xảo Diễm. Nhà họ Kim là nhà đầu tiên ở trong thôn, bọn họ và nhà họ Diệp, nhà họ Ngô làm hàng xóm láng giềng đã rất nhiều năm.
Tương Vân Hà cúi đầu ngồi trên mép giường, dùng mũi kim chọc thủng một lỗ trên đế giày, tán gẫu hỏi Ngô Xảo Diễm: “Hôm nay là thứ hai, sao cháu không đi học?”
Ngô Xảo Diễm đang tìm vải vụn ở khay đan bên cạnh: “Hôm nay cháu bị đau răng nên xin nghỉ không đi học. Ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, biết thím giỏi việc may vá nên cháu tới đây học.”
Nói xong ánh mắt cô ta âm thầm chuyển động, lén lút nhìn trộm về hướng đông, hiển nhiên là nhìn về phía nhà họ Diệp ở cách vách.
Hôm nay cô ta cố ý xin nghỉ không tới trường học, canh thời gian cầm cái đê tới tìm Tương Vân Hà không phải vì học thêu thùa may vá với bà. Cô ta làm vậy vì không muốn cho Tưởng Vân Hà đi sang nhà họ Diệp tìm Tô Hoa Vinh lấy cái đê, vừa lúc phát hiện Tứ Nha nhà họ Diệp phát sốt ngất xỉu, sau đó cứu con bé kia.
Ông hai Diệp và Tô Hoa Vinh là vợ chồng, Diệp Từ là con gái hai người họ, là đứa con thứ tư trong nhà.
Ngô Xảo Diễm làm như vậy ắt phải có nguyên nhân của mình.
Chuyện này còn phải nói từ hai ngày trước.
Ngày đó cô ta vừa mở mắt, đột nhiên phát hiện chính mình cải lão hoàn đồng, trở về năm mình mới mười ba tuổi. Sau đó cô ta phát hiện mình không chỉ trọng sinh sống lại, mà còn đang sống ở trong một cuốn tiểu thuyết.
Nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này lại là Diệp Tô Từ - người mà cô ta chán ghét nhất, xem thường từ lúc nhỏ, cũng chính là Tứ Nha nhà họ Diệp, hàng xóm nhà cô ta.
Diệp Tô Từ ngoài lớn lên trắng nõn xinh đẹp, linh động kiều mỹ ra thì không có sở trường gì, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc nhè. Nhưng cái người suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc này trên đầu lại có hào quang của nữ chính. Chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp và nước mắt, cuối cùng cô đã trở thành bà chủ giàu có, ở trong biệt thự cao cấp, ngồi siêu xe, tay đeo trứng bồ câu. Cô chính là người sống tốt nhất trong thôn của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.