Chương 8: Phong Tư Tu Rác Rưởi 2
Thư Thư Thư
08/12/2021
Giọng nói của Tô Hoa Vinh cũng cứng rắn hơn, bà nói : "Đây là phần của Tô Từ, con không được giành với con bé."
Diệp Tô Hồng bĩu môi không nói lời nào, cầm lấy chiếc gương nhỏ trên rương gỗ nhét vào túi xách trên người rồi xoay người rời đi.
Cô ta chỉ định quay về lấy gương, ai ngờ lại gặp phải 'chuyện tốt' này.
Diệp Tô Hồng vừa rời đi, Tô Hoa Vinh thở dài một hơi.
Bà cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo Tô Từ mau ăn hết phần bánh còn lại.
Lúc này Tô Từ cũng không nhún nhường nữa, một mình ăn nốt chút bánh đang cầm trong tay.
Sau khi cô ăn xong, Tô Hoa Vinh xem thử nhiệt độ trên trán cô, hỏi cô còn đau đầu hay không.
Tô Từ khẽ lắc đầu, nói: "Con chỉ hơi choáng một chút."
Tô Hoa Vinh bảo cô ngồi xuống, vươn tay đặt lên trán cô khẽ véo nhẹ điểm giữa hai đầu lông mày. Bà vừa xoa bóp vừa nói: "Mẹ xoa bóp một chút là sẽ không đau nữa. Hôm nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần làm việc gì cả. Con hạ sốt rồi thì chúng ta không cần phải đi khám bác sĩ nữa."
Tô Từ hơi nhướng mắt, trong lòng nghĩ: Thì ra cái dấu hình ngôi sao màu tím giữa mi tâm cô là do làm như này mà có?
—----
Khi Diệp Tô Hồng tìm thấy chị cả Diệp Tô Anh, chị hai Diệp Tô Mai và em gái thứ năm Diệp Tô Phương là lúc bọn họ đang cắt cỏ trên mảnh đất hoang.
Diệp Tô Hồng cầm lưỡi hái, ngồi xổm xuống rồi nói: "Thật là bất công, mẹ chúng ta ở nhà lén nướng bánh bột mì cho Tô Từ và em trai út ăn đấy."
Nghe được lời này, người có phản ứng đầu tiên chính là bé năm, Diệp Tô Phương. Ánh mắt cô bé sáng rực lên: "Bánh bột mì?"
Diệp Tô Hồng "Hừ" một tiếng, nói: "Đúng là bánh bột mì đó. Ngày thường ngoài ba và anh cả ra thì có ai được ăn món này nữa không? Mỗi năm nhà của chúng ta chỉ được chia một chút xíu lúa mì, dựa vào đâu mà mẹ lại cho Tô Từ ăn kia chứ?"
Chị cả Diệp Tô Anh và chị hai Diệp Tô Mai đều không thích tranh đoạt. Diệp Tô Anh không chút nể nang nói thẳng: "Chỉ có em là thích so đo, không phải Tô Từ đang bị ốm hay sao? Hôm qua con bé suýt nữa mất mạng rồi, ăn chút bột mì thì có làm sao?"
Diệp Tô Hồng ghen ghét nói: "Có làm sao? Năm chị em nhà chúng ta chỉ có một mình Tô Từ là được bỏ tiền cho đi học. Cả nhà ai cũng đều có tư cách ăn bột mì, chỉ có nó là không được!"
Chị hai Diệp Tô Mai tính tình mềm mại hơn: "Tô Hồng, em nói như vậy là không đúng. Chỉ có chị và chị cả là cha không cho đi học, nhưng em thì cha cho đi, chỉ là em không muốn đi mà thôi. Còn Tô Phương nữa, cũng là em không muốn đi, vừa nghe giáo viên tới nhà bảo em đi học là sợ sệt đến mức trốn dưới gầm giường, khóc lóc nói có chết cũng không đi học, có đúng như vậy không?"
Diệp Tô Hồng lại "Hừ" một tiếng, nói: "Đi học cũng không có ích lợi gì, vậy thì đi làm gì? Chẳng bằng em làm việc kiếm công điểm, kiếm ít tiền mua quần áo mới, mua đồ ăn ngon. Chỉ có đứa ngốc mới đi học, tốn tiền không đâu."
Diệp Tô Phương cũng gật đầu phụ họa theo: "Em cũng không đi học đâu, có chết cũng không đi."
Diệp Tô Anh nói chuyện như phóng dao nhỏ: "Vậy thì đừng so đo. Bình thường Tô Từ cũng không phải là không làm việc. Nó đi học nửa ngày, nửa ngày còn lại ở nhà làm việc, dọn phân cắt cỏ cũng không hề thua kém em. Em làm việc tiết kiệm tiền mua quần áo mới, còn người ta thì dùng để đóng học phí."
Diệp Tô Hồng bị nói đến không thể cãi lại, chỉ có thể lén bĩu môi, le lưỡi trừng mắt.
************
Tô Từ dựa lưng vào đầu giường, chăn đắp từ bụng trở xuống.
Tiếng loa phát thanh đã kết thúc, trong thôn chỉ còn lại tiếng gà bay chó sủa vụn vặt.
Tô Hoa Vinh không ra khỏi nhà, bà ngồi trong phòng chính nhà mình may vá với hàng xóm Tương Vân Hà.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, nói chút chuyện vặt của các gia đình trong thôn, như cô vợ nhà ai có tính tình quái lạ, hay nhà nào lại cãi nhau đánh nhau,.. linh tinh.
Tô Từ không có hứng thú với những chuyện này, cô nằm trên giường tập trung tinh thần liên lạc với hệ thống.
Trước khi đến đây, cơ thể cô đã ký kết gắn liền với một hệ thống đặc biệt. Ngày thường cô đều dựa vào hệ thống này để xuyên đến các vị trí khác nhau, lợi dụng thời gian chênh lệch mà đầu cơ trục lợi từ việc mua bán các loại đồ cổ, kiếm được món lợi nhuận kếch xù.
Trước khi hệ thống trục trặc báo hỏng, cô là một cô nhi, cũng là một người cực kỳ giàu có.
Giàu đến mức ở trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, sống cuộc sống như một nàng công chúa ở trong lâu đài vậy. Cô ăn những món ăn đắt tiền nhất, mặc quần áo quý giá nhất, cũng có máy bay và du thuyền của riêng mình.
Diệp Tô Hồng bĩu môi không nói lời nào, cầm lấy chiếc gương nhỏ trên rương gỗ nhét vào túi xách trên người rồi xoay người rời đi.
Cô ta chỉ định quay về lấy gương, ai ngờ lại gặp phải 'chuyện tốt' này.
Diệp Tô Hồng vừa rời đi, Tô Hoa Vinh thở dài một hơi.
Bà cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo Tô Từ mau ăn hết phần bánh còn lại.
Lúc này Tô Từ cũng không nhún nhường nữa, một mình ăn nốt chút bánh đang cầm trong tay.
Sau khi cô ăn xong, Tô Hoa Vinh xem thử nhiệt độ trên trán cô, hỏi cô còn đau đầu hay không.
Tô Từ khẽ lắc đầu, nói: "Con chỉ hơi choáng một chút."
Tô Hoa Vinh bảo cô ngồi xuống, vươn tay đặt lên trán cô khẽ véo nhẹ điểm giữa hai đầu lông mày. Bà vừa xoa bóp vừa nói: "Mẹ xoa bóp một chút là sẽ không đau nữa. Hôm nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần làm việc gì cả. Con hạ sốt rồi thì chúng ta không cần phải đi khám bác sĩ nữa."
Tô Từ hơi nhướng mắt, trong lòng nghĩ: Thì ra cái dấu hình ngôi sao màu tím giữa mi tâm cô là do làm như này mà có?
—----
Khi Diệp Tô Hồng tìm thấy chị cả Diệp Tô Anh, chị hai Diệp Tô Mai và em gái thứ năm Diệp Tô Phương là lúc bọn họ đang cắt cỏ trên mảnh đất hoang.
Diệp Tô Hồng cầm lưỡi hái, ngồi xổm xuống rồi nói: "Thật là bất công, mẹ chúng ta ở nhà lén nướng bánh bột mì cho Tô Từ và em trai út ăn đấy."
Nghe được lời này, người có phản ứng đầu tiên chính là bé năm, Diệp Tô Phương. Ánh mắt cô bé sáng rực lên: "Bánh bột mì?"
Diệp Tô Hồng "Hừ" một tiếng, nói: "Đúng là bánh bột mì đó. Ngày thường ngoài ba và anh cả ra thì có ai được ăn món này nữa không? Mỗi năm nhà của chúng ta chỉ được chia một chút xíu lúa mì, dựa vào đâu mà mẹ lại cho Tô Từ ăn kia chứ?"
Chị cả Diệp Tô Anh và chị hai Diệp Tô Mai đều không thích tranh đoạt. Diệp Tô Anh không chút nể nang nói thẳng: "Chỉ có em là thích so đo, không phải Tô Từ đang bị ốm hay sao? Hôm qua con bé suýt nữa mất mạng rồi, ăn chút bột mì thì có làm sao?"
Diệp Tô Hồng ghen ghét nói: "Có làm sao? Năm chị em nhà chúng ta chỉ có một mình Tô Từ là được bỏ tiền cho đi học. Cả nhà ai cũng đều có tư cách ăn bột mì, chỉ có nó là không được!"
Chị hai Diệp Tô Mai tính tình mềm mại hơn: "Tô Hồng, em nói như vậy là không đúng. Chỉ có chị và chị cả là cha không cho đi học, nhưng em thì cha cho đi, chỉ là em không muốn đi mà thôi. Còn Tô Phương nữa, cũng là em không muốn đi, vừa nghe giáo viên tới nhà bảo em đi học là sợ sệt đến mức trốn dưới gầm giường, khóc lóc nói có chết cũng không đi học, có đúng như vậy không?"
Diệp Tô Hồng lại "Hừ" một tiếng, nói: "Đi học cũng không có ích lợi gì, vậy thì đi làm gì? Chẳng bằng em làm việc kiếm công điểm, kiếm ít tiền mua quần áo mới, mua đồ ăn ngon. Chỉ có đứa ngốc mới đi học, tốn tiền không đâu."
Diệp Tô Phương cũng gật đầu phụ họa theo: "Em cũng không đi học đâu, có chết cũng không đi."
Diệp Tô Anh nói chuyện như phóng dao nhỏ: "Vậy thì đừng so đo. Bình thường Tô Từ cũng không phải là không làm việc. Nó đi học nửa ngày, nửa ngày còn lại ở nhà làm việc, dọn phân cắt cỏ cũng không hề thua kém em. Em làm việc tiết kiệm tiền mua quần áo mới, còn người ta thì dùng để đóng học phí."
Diệp Tô Hồng bị nói đến không thể cãi lại, chỉ có thể lén bĩu môi, le lưỡi trừng mắt.
************
Tô Từ dựa lưng vào đầu giường, chăn đắp từ bụng trở xuống.
Tiếng loa phát thanh đã kết thúc, trong thôn chỉ còn lại tiếng gà bay chó sủa vụn vặt.
Tô Hoa Vinh không ra khỏi nhà, bà ngồi trong phòng chính nhà mình may vá với hàng xóm Tương Vân Hà.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, nói chút chuyện vặt của các gia đình trong thôn, như cô vợ nhà ai có tính tình quái lạ, hay nhà nào lại cãi nhau đánh nhau,.. linh tinh.
Tô Từ không có hứng thú với những chuyện này, cô nằm trên giường tập trung tinh thần liên lạc với hệ thống.
Trước khi đến đây, cơ thể cô đã ký kết gắn liền với một hệ thống đặc biệt. Ngày thường cô đều dựa vào hệ thống này để xuyên đến các vị trí khác nhau, lợi dụng thời gian chênh lệch mà đầu cơ trục lợi từ việc mua bán các loại đồ cổ, kiếm được món lợi nhuận kếch xù.
Trước khi hệ thống trục trặc báo hỏng, cô là một cô nhi, cũng là một người cực kỳ giàu có.
Giàu đến mức ở trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, sống cuộc sống như một nàng công chúa ở trong lâu đài vậy. Cô ăn những món ăn đắt tiền nhất, mặc quần áo quý giá nhất, cũng có máy bay và du thuyền của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.