[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 11: Ầm Ĩ Tách Ra (4)
Thư Thư Thư
25/08/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyễn Trường Quý nghe đến đây liền xoa bụng: “Cũng đúng, gần đây chi tiêu hạn hẹp quá.”
Tôn Tiểu Huệ cố ý thở dài một tiếng: “Em thấy cứ thế này thì chúng ta không sống nổi mất.”
Nguyễn Trường Quý quay lại nhìn cô ta: “Sao thế?”
Tôn Tiểu Huệ nói: “Anh không nhìn ra sao, số tiền mà mẹ anh thu lại ấy, sắp tới sẽ được dùng cho Tiểu Ngũ và Tiểu Khê. Ba mẹ anh thật bất công, cơ hội đi lính năm đó cũng cho anh của anh, bắt anh ở nhà nuôi cả một nhà từ lớn đến bé. Bây giờ thì sao, lại yêu thương Tiểu Ngũ và Tiểu Khê, nhưng hai đứa này chẳng ra sao cả, một đứa thì suốt ngày đi khắp nơi gây chuyện, một đứa thì được chiều hư thành thói, muốn gì được nấy. Đến việc may vá còn không biết, thế mà lại đòi học may quần áo, mẹ anh lại còn mang trứng gà ra đưa cho nó thật.”
Nói đến chuyện bất công, Nguyễn Trường Sinh khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn không nói gì.
Tôn Tiểu Huệ nói tiếp: “Nó thì có thể học được cái gì chứ, lại mang đồ cho người ta để rồi mất trắng. Việc ông thợ may kia làm giỏi nhất chính là làm khó người khác, những người trước đây đến đó học nghề đều mất không ít đồ cho ông ta rồi, nhưng cuối cùng lại chẳng học được gì.”
Cô ta nói rồi khua tay múa chân: “Mẹ anh bây giờ định đem tiền của cái nhà này cho hai đứa phá hoại, bà ấy đâu có nghĩ cho chúng ta. Anh không thấy chúng ta cũng nên tự tính toán cho mình sao? Dược Tiến cũng đã mười lăm tuổi rồi, mấy năm nữa lấy vợ thì không cần tiền sao?”
Nguyễn Trường Quý khẽ động lỗ tai, nghe Tôn Tiểu Huệ nói hết thì lập tức bị lay động.
Tôn Tiểu Huệ đã tính toán rất kỹ trong lòng, trước đây tiền mà anh cả Nguyễn Trường Phúc gửi về đều dùng cho nhà này, cả nhà bọn họ coi như là cũng ăn theo một chút, được ăn mặc tử tế, cuộc sống cũng rất thoải mái nên cô ta cũng không nói gì, cứ thế để mẹ chồng mình là Lưu Hạnh Hoa đàn áp.
Bây giờ Lưu Hạnh Hoa lại muốn tiết kiệm tiền để cho Nguyễn Trường Sinh kết hôn, nên hàng ngày sẽ ăn uống ít đi một chút, bọn họ không những không ăn theo được, lại còn phải phụ giúp gia đình. Cả đời cô ta không thể để mình chịu thiệt được, nếu không sẽ rất khó chịu.
Cô ta thầm nghĩ, tên phá hoại đi khắp nơi gây chuyện không nên lấy vợ, còn chuyện Nguyễn Khê muốn học may quần áo lại là một chuyện vô cùng nực cười. Cả hai đều là những kẻ phá hoại, thế mà Lưu Hạnh Hoa lại muốn tiêu tiền cho họ, cô ta không muốn mình phải gom góp để cho họ hưởng lợi.
Đợi đến khi Nguyễn Trường Sinh cưới được vợ, vợ của anh ấy lại sinh con, trong nhà lại có thêm một người, bọn họ chắc chắn sẽ phải tiếp tục gom góp nuôi sống cả nhà này.
Cho nên đối với bọn họ mà nói, càng ra riêng sớm thì càng tốt, dứt bỏ mối quan hệ với hai kẻ chỉ biết phá hoại là Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khê, dựa vào sức kiếm tiền của bọn họ thì một nhà năm người sẽ được sống thoải mái hơn, ít nhất là được ăn ngon hơn hiện tại.
Nguyễn Trường Quý hiểu ý Tôn Tiểu Huệ, trước đây bọn họ cũng đã từng nhắc đến chuyện ra riêng mấy lần. Anh ta mím môi, ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Anh cả không có ở đây, tôi là con cả, Tiểu Ngũ còn chưa lấy vợ, anh nên phụ giúp gia đình, chia sẻ cực khổ và gánh nặng với ba mẹ, anh cả cũng gửi tiền về mà. Bây giờ mà ra riêng thì sẽ bị người khác chỉ chỏ đặt điều, không phải sao?”
Tôn Tiểu Huệ nặng lời nói: “Em không chịu nổi nữa, hôm nay nhất định phải kết thúc chuyện này, em không sợ bị người ta mắng chửi, cứ để em làm người xấu đi.”
Cô ta tức giận, cắn răng cắn lợi đưa ra quyết định, nhưng Nguyễn Trường Quý vẫn không hiểu được ý của cô ta.
Ngay khi bốn mắt của hai vợ chồng bọn họ chạm nhau, ánh mắt tràn đầy oán hận của Tôn Tiểu Huệ lại càng đỏ, hơi thở của cô ta cũng càng thêm gấp gáp, sau đó bà ta đột nhiên bật dậy cứ như là đang vô cùng uất hận mà hét vào mặt Nguyễn Trường Quý: “Cút thì cút! Tôi sẽ về nhà mẹ tôi, Nguyễn Trường Quý, anh có bản lĩnh thì đừng cầu xin tôi quay lại! Tại sao tôi lại làm vậy? Không phải vì cái nhà này sao! Là vì hai đứa con trai của anh đấy!”
Nói rồi cô ta nước mắt lưng tròng, đỏ mặt xông ra khỏi cửa.
Nguyễn Trường Quý nghe đến đây liền xoa bụng: “Cũng đúng, gần đây chi tiêu hạn hẹp quá.”
Tôn Tiểu Huệ cố ý thở dài một tiếng: “Em thấy cứ thế này thì chúng ta không sống nổi mất.”
Nguyễn Trường Quý quay lại nhìn cô ta: “Sao thế?”
Tôn Tiểu Huệ nói: “Anh không nhìn ra sao, số tiền mà mẹ anh thu lại ấy, sắp tới sẽ được dùng cho Tiểu Ngũ và Tiểu Khê. Ba mẹ anh thật bất công, cơ hội đi lính năm đó cũng cho anh của anh, bắt anh ở nhà nuôi cả một nhà từ lớn đến bé. Bây giờ thì sao, lại yêu thương Tiểu Ngũ và Tiểu Khê, nhưng hai đứa này chẳng ra sao cả, một đứa thì suốt ngày đi khắp nơi gây chuyện, một đứa thì được chiều hư thành thói, muốn gì được nấy. Đến việc may vá còn không biết, thế mà lại đòi học may quần áo, mẹ anh lại còn mang trứng gà ra đưa cho nó thật.”
Nói đến chuyện bất công, Nguyễn Trường Sinh khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn không nói gì.
Tôn Tiểu Huệ nói tiếp: “Nó thì có thể học được cái gì chứ, lại mang đồ cho người ta để rồi mất trắng. Việc ông thợ may kia làm giỏi nhất chính là làm khó người khác, những người trước đây đến đó học nghề đều mất không ít đồ cho ông ta rồi, nhưng cuối cùng lại chẳng học được gì.”
Cô ta nói rồi khua tay múa chân: “Mẹ anh bây giờ định đem tiền của cái nhà này cho hai đứa phá hoại, bà ấy đâu có nghĩ cho chúng ta. Anh không thấy chúng ta cũng nên tự tính toán cho mình sao? Dược Tiến cũng đã mười lăm tuổi rồi, mấy năm nữa lấy vợ thì không cần tiền sao?”
Nguyễn Trường Quý khẽ động lỗ tai, nghe Tôn Tiểu Huệ nói hết thì lập tức bị lay động.
Tôn Tiểu Huệ đã tính toán rất kỹ trong lòng, trước đây tiền mà anh cả Nguyễn Trường Phúc gửi về đều dùng cho nhà này, cả nhà bọn họ coi như là cũng ăn theo một chút, được ăn mặc tử tế, cuộc sống cũng rất thoải mái nên cô ta cũng không nói gì, cứ thế để mẹ chồng mình là Lưu Hạnh Hoa đàn áp.
Bây giờ Lưu Hạnh Hoa lại muốn tiết kiệm tiền để cho Nguyễn Trường Sinh kết hôn, nên hàng ngày sẽ ăn uống ít đi một chút, bọn họ không những không ăn theo được, lại còn phải phụ giúp gia đình. Cả đời cô ta không thể để mình chịu thiệt được, nếu không sẽ rất khó chịu.
Cô ta thầm nghĩ, tên phá hoại đi khắp nơi gây chuyện không nên lấy vợ, còn chuyện Nguyễn Khê muốn học may quần áo lại là một chuyện vô cùng nực cười. Cả hai đều là những kẻ phá hoại, thế mà Lưu Hạnh Hoa lại muốn tiêu tiền cho họ, cô ta không muốn mình phải gom góp để cho họ hưởng lợi.
Đợi đến khi Nguyễn Trường Sinh cưới được vợ, vợ của anh ấy lại sinh con, trong nhà lại có thêm một người, bọn họ chắc chắn sẽ phải tiếp tục gom góp nuôi sống cả nhà này.
Cho nên đối với bọn họ mà nói, càng ra riêng sớm thì càng tốt, dứt bỏ mối quan hệ với hai kẻ chỉ biết phá hoại là Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khê, dựa vào sức kiếm tiền của bọn họ thì một nhà năm người sẽ được sống thoải mái hơn, ít nhất là được ăn ngon hơn hiện tại.
Nguyễn Trường Quý hiểu ý Tôn Tiểu Huệ, trước đây bọn họ cũng đã từng nhắc đến chuyện ra riêng mấy lần. Anh ta mím môi, ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Anh cả không có ở đây, tôi là con cả, Tiểu Ngũ còn chưa lấy vợ, anh nên phụ giúp gia đình, chia sẻ cực khổ và gánh nặng với ba mẹ, anh cả cũng gửi tiền về mà. Bây giờ mà ra riêng thì sẽ bị người khác chỉ chỏ đặt điều, không phải sao?”
Tôn Tiểu Huệ nặng lời nói: “Em không chịu nổi nữa, hôm nay nhất định phải kết thúc chuyện này, em không sợ bị người ta mắng chửi, cứ để em làm người xấu đi.”
Cô ta tức giận, cắn răng cắn lợi đưa ra quyết định, nhưng Nguyễn Trường Quý vẫn không hiểu được ý của cô ta.
Ngay khi bốn mắt của hai vợ chồng bọn họ chạm nhau, ánh mắt tràn đầy oán hận của Tôn Tiểu Huệ lại càng đỏ, hơi thở của cô ta cũng càng thêm gấp gáp, sau đó bà ta đột nhiên bật dậy cứ như là đang vô cùng uất hận mà hét vào mặt Nguyễn Trường Quý: “Cút thì cút! Tôi sẽ về nhà mẹ tôi, Nguyễn Trường Quý, anh có bản lĩnh thì đừng cầu xin tôi quay lại! Tại sao tôi lại làm vậy? Không phải vì cái nhà này sao! Là vì hai đứa con trai của anh đấy!”
Nói rồi cô ta nước mắt lưng tròng, đỏ mặt xông ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.