[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 37: “Em Hòa Hòa” (1)
Thư Thư Thư
25/08/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tôn Tiểu Huệ đưa tay kéo vành nón xuống: "Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Tôi hiểu lầm Tiểu Khê nhưng không cố tình vu khống nó. Nếu không phải ông cụ Tống lên tiếng ai mà tin ông cụ Tống cho nó ăn nho?”
Bí thư Vương giữ vững tư thế và thái độ nên có, kêu Tôn Tiểu Huệ: "Nếu đã xác định đây là sự hiểu lầm, vậy cô xin lỗi Nguyễn Khê, chuyện này coi như kết thúc."
Kêu một trưởng bối như cô ta trước mặt bao nhiêu người xin lỗi kẻ vai dưới? Còn gì là mặt mũi?
Tôn Tiểu Huệ ngàn lần không chịu, nói: "Tôi đã thừa nhận đã hiểu lầm nó, còn bắt rồi xin lỗi cái gì? Tôi là thím hai của nó, đánh nó mắng nó đều là chuyện nên làm, hiểu lầm một lần thì làm sao?”
Bí thư Vương toan lên tiếng nhưng chưa kịp nói thì đã thấy hai người một già một trẻ đột nhiên lao ra khỏi đám đông, trẻ đi trước già theo sau bước chân vội vã, vẻ mặt của người già hung hung tợn tợn.
Bí thư Vương là người ngoài thôn nên không biết, nhưng Nguyễn Khê, và đám phụ nữ vây xem cũng như Tôn Tiểu Huệ thì biết. Người lớn tuổi là bà nội của Nguyễn Khê, Lưu Hạnh Hoa, và người trẻ là Nguyễn Khiết, em họ của Nguyễn Khê.
Mọi người quên cả chào hỏi, Lưu Hạnh Hoa mặt tối sầm xông thẳng đến trước mặt Tôn Tiểu Huệ, trong khi mọi người chưa kịp phản ứng, bà ấy nghiến răng vung bàn tay tát vào mặt Tôn Tiểu Huệ.
"Bốp-"
Bốn dấu tay ngay lập tức hằn lên trên má trái của Tôn Tiểu Huệ.
Sau cú tát Tôn Tiểu Huệ, Lưu Hạnh Hoa đánh xắn tay áo, chỉ vào cô ta mà mắng: "Đồ tâm địa ác độc, lòng dạ thối nát nhà mày, đến cháu gái mày còn muốn giết! Mày muốn hại nó chết đúng không? Hôm nay tao sẽ liều mạng với mày! "
Bà ấy tát mạnh đến nỗi Tôn Tiểu Huệ choáng cả mặt. Sau đó bà ấy không cho Tôn Tiểu Huệ hoàn hồn bèn giơ tay giật mũ ra khỏi đầu Tôn Tiểu Huệ và giáng thêm một cú tát mạnh.
Đám người bên cạnh mất một lúc mới phản ứng kịp, lật đật giữ Lưu Hạnh Hoa.
Vài người kéo Lưu Hạnh Hoa và Tôn Tiểu Huệ ra. Nguyễn Khê nắm cổ tay của Lưu Hạnh Hoa, tay còn lại vuốt lưng cho bà ấy nguôi giận, nói với bà ấy: “Bà nội, nóng giận hại thân, bà đừng tức giận đến thế."
Lưu Hạnh Hoa tức tốc chạy đến khi vừa hay tin, vừa rồi đã dùng hết sức đánh Tôn Tiểu Huệ, giờ đang thở gấp muốn đứt hơi. Hít thở một lúc mới lên tiếng: "Nó rắp tâm muốn hại cháu, bà không giận thế nào được?”
Hít thở mấy hơi lại nói tiếp: "Giờ đánh xong hết giận rồi."
Nguyễn Khê tiếp tục giúp Lưu Hạnh Hoa vuốt lưng hạ cơn giận, thấy bà nội nguôi giận nên không nói gì nữa.
Cô quay đầu nhìn Tôn Tiểu Huệ, thấy tóc tai của Tôn Tiểu Huệ đều bị Lưu Hạnh Hoa làm cho rối tung, trên mặt còn hằn vết tát.
Sau khi Tôn Tiểu Huệ phản ứng đã bị người lôi ra không cử động được, sau đó bèn ngồi phịch xuống đất bắt đầu khóc lóc.
Cô ta khóc cho mình một lòng vì chính nghĩa, để sửa chữa sai trái tuyệt đối không có tư lợi, không có ác ý hại người, càng không thể dã tâm hãm hại cháu gái.
Cô ta kể lể rằng mình thực sự không biết ông thợ may đã nhận Nguyễn Khê làm học trò, còn nói ông thợ may đối xử người khác thế nào, ai có thể ngờ rằng ông ấy sẽ chính thức truyền tay nghề cho Nguyễn Khê, lại nói cô ta càng không ngờ ông thợ may cho Nguyễn Khê ăn nho.
Mọi người thấy cô ta khóc lóc rất đáng thương quá, nghe cũng không có vẻ cố tình vu cáo Nguyễn Khê, nên có người đã nói với Bí thư Vương và Lưu Hạnh Hoa: "Đã đánh thành thế này rồi, mắng cũng mắng rồi, bỏ đi."
Bí thư Vương đúng thật không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa, bây giờ thuần túy là việc trong nhà. Anh ấy xua tay cho mọi người giải tán mau mau đi làm việc, mấy người phụ nữ đứng coi liền tản đi, có hai người kéo Tôn Tiểu Huệ đi theo.
Tôn Tiểu Huệ đứng dậy, khịt khịt mũi cùng mớ tóc rối, cầm lấy chiếc mũ rơm do một người phụ nữ đưa cho, đội lên rồi không buồn nhìn Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khê, đôi mắt và chóp mũi sưng đỏ vì khóc, vẻ mặt oan ức rồi chui vào bãi ngô.
Tôn Tiểu Huệ đưa tay kéo vành nón xuống: "Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Tôi hiểu lầm Tiểu Khê nhưng không cố tình vu khống nó. Nếu không phải ông cụ Tống lên tiếng ai mà tin ông cụ Tống cho nó ăn nho?”
Bí thư Vương giữ vững tư thế và thái độ nên có, kêu Tôn Tiểu Huệ: "Nếu đã xác định đây là sự hiểu lầm, vậy cô xin lỗi Nguyễn Khê, chuyện này coi như kết thúc."
Kêu một trưởng bối như cô ta trước mặt bao nhiêu người xin lỗi kẻ vai dưới? Còn gì là mặt mũi?
Tôn Tiểu Huệ ngàn lần không chịu, nói: "Tôi đã thừa nhận đã hiểu lầm nó, còn bắt rồi xin lỗi cái gì? Tôi là thím hai của nó, đánh nó mắng nó đều là chuyện nên làm, hiểu lầm một lần thì làm sao?”
Bí thư Vương toan lên tiếng nhưng chưa kịp nói thì đã thấy hai người một già một trẻ đột nhiên lao ra khỏi đám đông, trẻ đi trước già theo sau bước chân vội vã, vẻ mặt của người già hung hung tợn tợn.
Bí thư Vương là người ngoài thôn nên không biết, nhưng Nguyễn Khê, và đám phụ nữ vây xem cũng như Tôn Tiểu Huệ thì biết. Người lớn tuổi là bà nội của Nguyễn Khê, Lưu Hạnh Hoa, và người trẻ là Nguyễn Khiết, em họ của Nguyễn Khê.
Mọi người quên cả chào hỏi, Lưu Hạnh Hoa mặt tối sầm xông thẳng đến trước mặt Tôn Tiểu Huệ, trong khi mọi người chưa kịp phản ứng, bà ấy nghiến răng vung bàn tay tát vào mặt Tôn Tiểu Huệ.
"Bốp-"
Bốn dấu tay ngay lập tức hằn lên trên má trái của Tôn Tiểu Huệ.
Sau cú tát Tôn Tiểu Huệ, Lưu Hạnh Hoa đánh xắn tay áo, chỉ vào cô ta mà mắng: "Đồ tâm địa ác độc, lòng dạ thối nát nhà mày, đến cháu gái mày còn muốn giết! Mày muốn hại nó chết đúng không? Hôm nay tao sẽ liều mạng với mày! "
Bà ấy tát mạnh đến nỗi Tôn Tiểu Huệ choáng cả mặt. Sau đó bà ấy không cho Tôn Tiểu Huệ hoàn hồn bèn giơ tay giật mũ ra khỏi đầu Tôn Tiểu Huệ và giáng thêm một cú tát mạnh.
Đám người bên cạnh mất một lúc mới phản ứng kịp, lật đật giữ Lưu Hạnh Hoa.
Vài người kéo Lưu Hạnh Hoa và Tôn Tiểu Huệ ra. Nguyễn Khê nắm cổ tay của Lưu Hạnh Hoa, tay còn lại vuốt lưng cho bà ấy nguôi giận, nói với bà ấy: “Bà nội, nóng giận hại thân, bà đừng tức giận đến thế."
Lưu Hạnh Hoa tức tốc chạy đến khi vừa hay tin, vừa rồi đã dùng hết sức đánh Tôn Tiểu Huệ, giờ đang thở gấp muốn đứt hơi. Hít thở một lúc mới lên tiếng: "Nó rắp tâm muốn hại cháu, bà không giận thế nào được?”
Hít thở mấy hơi lại nói tiếp: "Giờ đánh xong hết giận rồi."
Nguyễn Khê tiếp tục giúp Lưu Hạnh Hoa vuốt lưng hạ cơn giận, thấy bà nội nguôi giận nên không nói gì nữa.
Cô quay đầu nhìn Tôn Tiểu Huệ, thấy tóc tai của Tôn Tiểu Huệ đều bị Lưu Hạnh Hoa làm cho rối tung, trên mặt còn hằn vết tát.
Sau khi Tôn Tiểu Huệ phản ứng đã bị người lôi ra không cử động được, sau đó bèn ngồi phịch xuống đất bắt đầu khóc lóc.
Cô ta khóc cho mình một lòng vì chính nghĩa, để sửa chữa sai trái tuyệt đối không có tư lợi, không có ác ý hại người, càng không thể dã tâm hãm hại cháu gái.
Cô ta kể lể rằng mình thực sự không biết ông thợ may đã nhận Nguyễn Khê làm học trò, còn nói ông thợ may đối xử người khác thế nào, ai có thể ngờ rằng ông ấy sẽ chính thức truyền tay nghề cho Nguyễn Khê, lại nói cô ta càng không ngờ ông thợ may cho Nguyễn Khê ăn nho.
Mọi người thấy cô ta khóc lóc rất đáng thương quá, nghe cũng không có vẻ cố tình vu cáo Nguyễn Khê, nên có người đã nói với Bí thư Vương và Lưu Hạnh Hoa: "Đã đánh thành thế này rồi, mắng cũng mắng rồi, bỏ đi."
Bí thư Vương đúng thật không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa, bây giờ thuần túy là việc trong nhà. Anh ấy xua tay cho mọi người giải tán mau mau đi làm việc, mấy người phụ nữ đứng coi liền tản đi, có hai người kéo Tôn Tiểu Huệ đi theo.
Tôn Tiểu Huệ đứng dậy, khịt khịt mũi cùng mớ tóc rối, cầm lấy chiếc mũ rơm do một người phụ nữ đưa cho, đội lên rồi không buồn nhìn Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khê, đôi mắt và chóp mũi sưng đỏ vì khóc, vẻ mặt oan ức rồi chui vào bãi ngô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.