[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 6: Kẹo Đường (2)
Thư Thư Thư
25/08/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng theo nguyên văn trong sách thì, bọn họ bây giờ còn chưa tiếp nhận được quá khứ của cô. Cộng thêm ở những năm bảy mươi này, chính phủ đối với những người di tản chống đối quản chế cực kỳ nghiêm khắc, khắp nơi đều có quân đội vác súng đi tuần, cho nên mấy năm nay, cô không có đi ra khỏi ngọn núi này.
Không thể đi ra khỏi ngọn núi, thì việc đi học cũng có vấn đề.
Nguyên chủ bây giờ mới mười bốn tuổi, chính là tuổi đi học, nhưng bởi vì trong núi Minh Phượng không có giáo viên, cho nên hai năm qua cũng không được đi học. Đi học phải đi lên trấn trên, đi đường núi phải hai ngày, không có cách nào.
Nói đến thời đại này, đi học được xem như việc vô dụng, cả nước trên dưới cũng không có bao nhiêu người nghiêm túc đi học. Trước cách mạng, ở thôn Minh Phượng này cũng có giáo viên, dạy bọn nhỏ biết chữ, mọi việc còn chưa ổn, mọi người cũng đều không đi học.
Nguyễn Khê trở mình - tóm lại cũng không có chuyện làm, nếu không thì nghiên cứu máy may, cũng rất tốt.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, cô biết, ở thời đại này, thợ may được mọi người hết sức coi trọng, cuộc sống cũng tương đối thoải mái. Phàm là nhà ai mà muốn may áo quần, đều mời thợ may đến nhà, được chiêu đãi ăn uống rất tốt.
Nhưng chuyện này không phải là nghĩ xong liền có thể làm, niên đại này những thứ như máy may, cùng với máy ghi âm, xe đạp, đồng hồ đeo tay đều là những xa xỉ phẩm, vừa đắt mà lạ phải có phiếu mua, nhất là ở một vùng núi nghèo khó, cả núi Phượng Minh cũng không có những thứ này.
Nguyễn Khê lại trở mình lần nữa.
Coi như là có máy may đi, nguyên chủ cũng không có kỹ năng cơ bản, nếu như cô đột nhiên có thể cắt may quần áo, cũng không thích hợp, đại khái sẽ khiến người khác hoài nghi, cảm thấy cô có vấn đề.
Nếu như có thể để mọi chuyện hợp lý hợp tình, trước hết cần phải... tìm thầy trước?
Nguyễn Khê xoay người - đúng, tìm thầy!
***
Cho dù là mùa hè, nhưng trong núi sáng sớm vẫn se se lạnh.
Nguyễn Khê rửa mặt xong đứng trong phòng thắt bính tóc, cô thắt xong bính tóc, ngẩng đầu lên suy nghĩ.
Bởi vì bị thương nhẹ, cũng không có chuyện gì quan trọng, buổi sáng cô ngủ nhiều một chút vẫn không có ai gọi dậy.
Thắt xong bính tóc, cô lại nhìn "mình" trong gương. Trong gương là một cô gái xinh đẹp, bất kể là khuôn mặt hay là thân hình, đều mang một khí chất tự nhiên, ánh mắt linh động, giống như nai con.
Cô vuốt hai bính tóc ra trước mặt, đi ra phòng chính ăn cơm.
Mọi người cũng đều đã đi ra ngoài, chỉ còn bà nội Lưu Hạnh Hoa ở nhà.
Trong lúc ăn cơm, Nguyễn Khê hỏi Lưu Hạnh Hoa: "Bà, nhà còn có trứng gà không ạ?"
Nguyễn Khê cắn một miếng bánh ngô, "Ngày hôm qua con rơi xuống thung lũng bị ngất đi, là có người cứu lên. Cậu ấy cõng con một đoạn đường rất xa, con muốn cảm ơn người ta, cho nên muốn nấu cho cậu ấy hai quả trứng gà."
Lưu Hạnh Hoa nhìn Nguyễn Khê, "Đó là phải cảm ơn, để bà đi nấu cho con."
Nguyễn Khê cầm chén cơm còn dư lại một miếng, bưng chén lên nói: "Để con đi nấu là được."
Cô bưng chén đi đến phòng bếp, rửa chén rồi tìm trứng gà, sau đó đem hai quả trứng thả vào trong nồi sắt, rồi thêm nước.
Tuy nói kinh nghiệm cuộc sống và kỹ năng của nguyên chủ đều ở trong đầu cô, nhưng lúc ngồi sau bếp lửa, Nguyễn Khê sặc bên trái, rồi sặc bên phải. Vất vả lắm mới có thể đốt lửa, mặt cũng nhọ nhem.
Cô vừa ho khan, vừa đốt lửa, Lưu Hạnh Hoa bên ngoài thò đầu vào hỏi cô: "Tiểu Khê, có được không?"
Nguyễn Khê bình tĩnh nói, "Được, không thành vấn đề."
Lưu Hạnh Hoa lấy châm cài đầu, "Không được thì gọi bà."
***
Nguyễn Khê bằng năng lực của mình, dùng bếp đất nấu xong hai quả trứng gà, trong đó một quả còn bị bể.
Cô để trứng gà nguội một chút, bỏ vào trong túi của mình, đeo túi ra ngoài.
Nhưng theo nguyên văn trong sách thì, bọn họ bây giờ còn chưa tiếp nhận được quá khứ của cô. Cộng thêm ở những năm bảy mươi này, chính phủ đối với những người di tản chống đối quản chế cực kỳ nghiêm khắc, khắp nơi đều có quân đội vác súng đi tuần, cho nên mấy năm nay, cô không có đi ra khỏi ngọn núi này.
Không thể đi ra khỏi ngọn núi, thì việc đi học cũng có vấn đề.
Nguyên chủ bây giờ mới mười bốn tuổi, chính là tuổi đi học, nhưng bởi vì trong núi Minh Phượng không có giáo viên, cho nên hai năm qua cũng không được đi học. Đi học phải đi lên trấn trên, đi đường núi phải hai ngày, không có cách nào.
Nói đến thời đại này, đi học được xem như việc vô dụng, cả nước trên dưới cũng không có bao nhiêu người nghiêm túc đi học. Trước cách mạng, ở thôn Minh Phượng này cũng có giáo viên, dạy bọn nhỏ biết chữ, mọi việc còn chưa ổn, mọi người cũng đều không đi học.
Nguyễn Khê trở mình - tóm lại cũng không có chuyện làm, nếu không thì nghiên cứu máy may, cũng rất tốt.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, cô biết, ở thời đại này, thợ may được mọi người hết sức coi trọng, cuộc sống cũng tương đối thoải mái. Phàm là nhà ai mà muốn may áo quần, đều mời thợ may đến nhà, được chiêu đãi ăn uống rất tốt.
Nhưng chuyện này không phải là nghĩ xong liền có thể làm, niên đại này những thứ như máy may, cùng với máy ghi âm, xe đạp, đồng hồ đeo tay đều là những xa xỉ phẩm, vừa đắt mà lạ phải có phiếu mua, nhất là ở một vùng núi nghèo khó, cả núi Phượng Minh cũng không có những thứ này.
Nguyễn Khê lại trở mình lần nữa.
Coi như là có máy may đi, nguyên chủ cũng không có kỹ năng cơ bản, nếu như cô đột nhiên có thể cắt may quần áo, cũng không thích hợp, đại khái sẽ khiến người khác hoài nghi, cảm thấy cô có vấn đề.
Nếu như có thể để mọi chuyện hợp lý hợp tình, trước hết cần phải... tìm thầy trước?
Nguyễn Khê xoay người - đúng, tìm thầy!
***
Cho dù là mùa hè, nhưng trong núi sáng sớm vẫn se se lạnh.
Nguyễn Khê rửa mặt xong đứng trong phòng thắt bính tóc, cô thắt xong bính tóc, ngẩng đầu lên suy nghĩ.
Bởi vì bị thương nhẹ, cũng không có chuyện gì quan trọng, buổi sáng cô ngủ nhiều một chút vẫn không có ai gọi dậy.
Thắt xong bính tóc, cô lại nhìn "mình" trong gương. Trong gương là một cô gái xinh đẹp, bất kể là khuôn mặt hay là thân hình, đều mang một khí chất tự nhiên, ánh mắt linh động, giống như nai con.
Cô vuốt hai bính tóc ra trước mặt, đi ra phòng chính ăn cơm.
Mọi người cũng đều đã đi ra ngoài, chỉ còn bà nội Lưu Hạnh Hoa ở nhà.
Trong lúc ăn cơm, Nguyễn Khê hỏi Lưu Hạnh Hoa: "Bà, nhà còn có trứng gà không ạ?"
Nguyễn Khê cắn một miếng bánh ngô, "Ngày hôm qua con rơi xuống thung lũng bị ngất đi, là có người cứu lên. Cậu ấy cõng con một đoạn đường rất xa, con muốn cảm ơn người ta, cho nên muốn nấu cho cậu ấy hai quả trứng gà."
Lưu Hạnh Hoa nhìn Nguyễn Khê, "Đó là phải cảm ơn, để bà đi nấu cho con."
Nguyễn Khê cầm chén cơm còn dư lại một miếng, bưng chén lên nói: "Để con đi nấu là được."
Cô bưng chén đi đến phòng bếp, rửa chén rồi tìm trứng gà, sau đó đem hai quả trứng thả vào trong nồi sắt, rồi thêm nước.
Tuy nói kinh nghiệm cuộc sống và kỹ năng của nguyên chủ đều ở trong đầu cô, nhưng lúc ngồi sau bếp lửa, Nguyễn Khê sặc bên trái, rồi sặc bên phải. Vất vả lắm mới có thể đốt lửa, mặt cũng nhọ nhem.
Cô vừa ho khan, vừa đốt lửa, Lưu Hạnh Hoa bên ngoài thò đầu vào hỏi cô: "Tiểu Khê, có được không?"
Nguyễn Khê bình tĩnh nói, "Được, không thành vấn đề."
Lưu Hạnh Hoa lấy châm cài đầu, "Không được thì gọi bà."
***
Nguyễn Khê bằng năng lực của mình, dùng bếp đất nấu xong hai quả trứng gà, trong đó một quả còn bị bể.
Cô để trứng gà nguội một chút, bỏ vào trong túi của mình, đeo túi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.