Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 30:
Hàm Tâm
28/08/2024
Nếu Hạ Cẩn Ngôn không chịu ăn, Kiều Trân Trân liền lén nói cho cô bé biết: "Em xem chị phải làm nhiều như vậy, một mình chị căn bản là làm không xong. Nếu em ăn đồ của chị, anh trai em biết thì nhất định sẽ phải tới đây giúp chị làm việc."
Kiều Trân Trân luôn có một đống lý do thoái thác nghe rất mê người: "Em ăn càng nhiều, lại càng có thể giúp chị á!”
Hạ Cẩn Ngôn nghe lọt tai, mỗi lần vừa nhìn thấy anh trai cô bé, liền thuộc như lòng bàn tay mà nói cho anh mình biết là hôm nay cô bé lại ăn được thứ gì ngon của chị Trân Trân.
Hạ Cảnh Hành giáo dục cô bé, không cho cô bé nghe theo mấy lời nói hươu nói vượn của Kiều Trân Trân nữa. Lúc cô bé ở nhà còn đồng ý với anh răm rắp, nhưng vừa đụng phải Kiều Trân Trân, chỉ sau dăm ba câu của cô là đã trở cờ phản bội rồi.
Bởi vì có cô em gái như cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy này, Hạ Cảnh Hành mỗi ngày trước khi trời tối đều phải đi kết thúc công việc cho Kiều Trân Trân.
Anh làm việc lưu loát, nửa giờ làm việc của anh còn hiệu quả hơn cả ngày làm việc của Kiều Trân Trân nữa.
Bởi vì có Hạ Cảnh Hành âm thầm tương trợ, cuộc sống của Kiều Trân Trân đã thoải mái hơn nhiều. Cô bây giờ cũng học khôn rồi, làm việc chỉ làm 7-8 phần thôi.
Đại đội trưởng ngược lại, cố gắng tuần tự mà tăng thêm khối lượng nhiệm vụ cho cô, nhưng Kiều Trân Trân hoàn toàn không tiếp chiêu, mỗi ngày cũng chỉ hoàn thành một mẫu rưỡi đất kia.
Đại đội trưởng vừa nói cô, cô liền tháo găng tay, bày ra đám bong bóng nước trên tay: "Bàn tay này của tôi không thể dùng lực được, vừa chạm vào là nó liền đau. Tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, mỗi ngày đều là người cuối cùng trở về ký túc xá đó, còn ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của mấy người khác nữa.”
Đại đội trưởng tìm cả buổi, mới từ trong khớp ngón tay thon dài trắng nõn của cô mà tìm được hai cái bong bóng nước to bằng hạt vừng kia.
Chú ấy muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Công việc của cô chưa hoàn thành, tôi phải trừ công điểm của cô.”
Người khác mà nghe tin mình bị trừ công điểm thì kiểu gì cũng sẽ vừa khóc vừa làm ầm lên cho bằng được, nhưng Kiều Trân Trân lại vô cùng phối hợp, đồng ý nói: "Đại đội trưởng làm việc luôn luôn công bằng công chính, tôi không có bất kỳ ý kiến gì hết.”
Đại đội trưởng cũng bởi vì thái độ tốt đẹp này của cô, cuối cùng mới châm chước cho một chút, đổi số bốn trong sổ thành số năm.
*
Kiều Trân Trân cũng không phải cố ý lừa gạt đại đội trưởng đấu.
Làm một phú nhị đại sống an nhàn sung sướng nhiều năm, đột nhiên để cô chịu mệt chịu nhọc như vậy, hiển nhiên là không thực tế rồi.
Sau sự kiện con rết bự kia, cô vẫn nguyện ý xuống đất làm việc như vậy, là đã rất phối hợp với công tác của đại đội trưởng rồi á.
Kiều Trân Trân luôn có một đống lý do thoái thác nghe rất mê người: "Em ăn càng nhiều, lại càng có thể giúp chị á!”
Hạ Cẩn Ngôn nghe lọt tai, mỗi lần vừa nhìn thấy anh trai cô bé, liền thuộc như lòng bàn tay mà nói cho anh mình biết là hôm nay cô bé lại ăn được thứ gì ngon của chị Trân Trân.
Hạ Cảnh Hành giáo dục cô bé, không cho cô bé nghe theo mấy lời nói hươu nói vượn của Kiều Trân Trân nữa. Lúc cô bé ở nhà còn đồng ý với anh răm rắp, nhưng vừa đụng phải Kiều Trân Trân, chỉ sau dăm ba câu của cô là đã trở cờ phản bội rồi.
Bởi vì có cô em gái như cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy này, Hạ Cảnh Hành mỗi ngày trước khi trời tối đều phải đi kết thúc công việc cho Kiều Trân Trân.
Anh làm việc lưu loát, nửa giờ làm việc của anh còn hiệu quả hơn cả ngày làm việc của Kiều Trân Trân nữa.
Bởi vì có Hạ Cảnh Hành âm thầm tương trợ, cuộc sống của Kiều Trân Trân đã thoải mái hơn nhiều. Cô bây giờ cũng học khôn rồi, làm việc chỉ làm 7-8 phần thôi.
Đại đội trưởng ngược lại, cố gắng tuần tự mà tăng thêm khối lượng nhiệm vụ cho cô, nhưng Kiều Trân Trân hoàn toàn không tiếp chiêu, mỗi ngày cũng chỉ hoàn thành một mẫu rưỡi đất kia.
Đại đội trưởng vừa nói cô, cô liền tháo găng tay, bày ra đám bong bóng nước trên tay: "Bàn tay này của tôi không thể dùng lực được, vừa chạm vào là nó liền đau. Tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, mỗi ngày đều là người cuối cùng trở về ký túc xá đó, còn ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của mấy người khác nữa.”
Đại đội trưởng tìm cả buổi, mới từ trong khớp ngón tay thon dài trắng nõn của cô mà tìm được hai cái bong bóng nước to bằng hạt vừng kia.
Chú ấy muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Công việc của cô chưa hoàn thành, tôi phải trừ công điểm của cô.”
Người khác mà nghe tin mình bị trừ công điểm thì kiểu gì cũng sẽ vừa khóc vừa làm ầm lên cho bằng được, nhưng Kiều Trân Trân lại vô cùng phối hợp, đồng ý nói: "Đại đội trưởng làm việc luôn luôn công bằng công chính, tôi không có bất kỳ ý kiến gì hết.”
Đại đội trưởng cũng bởi vì thái độ tốt đẹp này của cô, cuối cùng mới châm chước cho một chút, đổi số bốn trong sổ thành số năm.
*
Kiều Trân Trân cũng không phải cố ý lừa gạt đại đội trưởng đấu.
Làm một phú nhị đại sống an nhàn sung sướng nhiều năm, đột nhiên để cô chịu mệt chịu nhọc như vậy, hiển nhiên là không thực tế rồi.
Sau sự kiện con rết bự kia, cô vẫn nguyện ý xuống đất làm việc như vậy, là đã rất phối hợp với công tác của đại đội trưởng rồi á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.